Thuận Thiên

Chương 207: Chuẩn bị cho đại hội



Chương 207: Chuẩn bị cho đại hội

Bách Sơn Thành

Sau khi trở lại nơi này, bốn lão tổ của tứ đại gia tộc lập tức hành động. Gần như toàn bộ nhân lực của bốn nhà đều bị triệu tập, ai cũng có việc phải làm, vô cùng bận rộn.

Đầu tiên là thiết lập hội trường ngoài trời. Độ lớn của hội trường phải có sức chứa hàng trăm ngàn người cùng lúc. Lại phải bố trí trận bàn truyền dẫn và khuếch tán âm thanh.

Những trận bàn này là do Trần Minh Quân giao lại cho họ, cũng đã hướng dẫn họ cách dùng. Chúng gồm có bốn trận mẫu và hàng trăm trận tử. Trận mẫu sẽ bố trí xung quanh khán đài chính, có chức năng thu nhận âm thanh. Trận tử thì được bố trí rải rác khắp nơi, có nhiệm vụ phát lại âm thanh thu được từ trận mẫu.

Hình dạng hội trường được thiết lập là loại vòng tròn. Khán đài chính sẽ ở giữa, toàn bộ người tham dự sẽ vây vòng xung quanh.

Vòng đầu tiên thì dành cho tu sĩ cấp bậc vệ thần. Các vòng tiếp theo sẽ được hạ cấp tu vi từ từ. Người có tu vi càng thấp thì càng xa khán đài. Bốn phía xung quanh sẽ chừa ra bốn con đường để ra vào.

Tứ đại gia tộc dựa theo thông tin mà họ có được để thiết lập số lượng của từng vòng sao cho hợp lý. Đảm bảo không thiếu chỗ, gây lúng túng khi đại hội diễn ra. Chỉ có những vòng trong cùng dành cho tu sĩ mới có chỗ ngồi. Người tu luyện chưa phải tu sĩ chính thức thì chỉ có thể đứng chen lấn ở ngoài cùng.

Chỗ ngồi cũng được sơn màu và đánh số để phân biệt từng vòng. Cùng lúc đó, gần như tất cả tu sĩ đến Bách Sơn Thành đều được tộc nhân của tứ đại gia tộc viếng thăm. Mỗi người sẽ nhận được thông báo về thời gian diễn ra đại hội, cùng với đó là màu ghế và số ghế tương ứng.

Công việc này vốn sẽ cần rất nhiều thời gian mới có thể hoàn thành. Nhưng với tu sĩ thì khác, hiệu suất làm việc của họ cao hơn người thường hàng trăm ngàn lần. Chỉ trong nửa đêm, trời còn chưa sáng thì một cái hội trường ngoài trời quy mô lớn đã hoàn thành, vô cùng chỉnh chu, đâu vào đó.

Sáng sớm hôm sau



Dựa theo những gì Trần Minh Quân phân phó. Đại hội võ lâm tu sĩ sẽ được bắt đầu từ giữa trưa. Tuy nhiên, chỉ mới tờ mờ sáng, hội trường đã ngồi kín hơn một nửa số ghế. Những người không có vinh dự ngồi ghế thì tranh thủ đến sớm để có thể đứng gần hơn.

Duy chỉ có hàng ghế đầu tiên là tương đối vắng vẻ. Nhìn lại thì chỉ thấy có 5 người đang ngồi. Năm người này đều là những vệ thần có mặt tại Hoàng Thành. Họ đã chứng kiến tận mắt cảnh Trần Minh Quân đại phát thần uy. Theo họ, nếu Trần Minh Quân muốn diệt họ, không cần làm ra bất cứ chuyện mờ ám gì. Cho nên, họ chẳng có lo lắng gì khi đến ngồi trên hàng đầu.

Còn những vệ thần khác thì không có nghĩ như vậy. Thứ họ biết chỉ là lời đồn, là nghe người ta nói. Nghe nói thì làm sao có thể tin được hoàn toàn. Chưa kể, lời đồn lại có phần thái quá, vượt ngoài hiểu biết của họ. Cho nên, phần lớn họ vẫn không cho rằng chúng là thật. Có thể đó chỉ là tiểu xảo hoặc một loại bẫy nào đó. Họ đến đây cũng là vì tò mò. Hơn hết là để xác minh lời đồn, xem thử có bao nhiêu phần là thật.

Con người là vậy, khi nghe đến những thứ nằm ngoài hiểu biết, hoặc vượt quá khả năng tưởng tượng của bản thân. Họ thường sẽ cho rằng đó là giả dối, lừa gạt. Người thường là vậy, người ở trên đỉnh cao thì càng sẽ vậy.

Tuy nhiên, dù trong lòng không tin, không phục, họ vẫn sẽ e dè, kiêng kỵ. Cho nên, khi biết chỗ này là Thần Thành, họ mới khách sáo với đám người Nhân Tâm.

Cuối cùng, khi đến đại hội võ lâm tu sĩ, đám người này chọn cách quan sát từ rất xa. Dù là đứng chen lấn vào đám đông ở vòng ngoài cùng cũng không dám. Họ sợ cái hội trường này có vấn đề, sợ bị rơi vào trận pháp nào đó. Theo họ nghĩ, chỉ cần không bị rơi vào một cái bẫy. Dù đối phương có lợi hại tới đâu thì họ vẫn có lòng tin thoát thân an toàn.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, người đến càng lúc càng đông. Rất nhanh thì đã lấp đầy toàn bộ vị trí có ghế ngồi. Dĩ nhiên là không tính những chỗ bị bỏ trống do những cường giả cấp vệ thần không dám ngồi để lại.

Còn ở vòng ngoài, số người tập trung đã không thể đo đếm được. Mặc dù đứng chen chúc vô cùng chật chội, nhưng lại sinh ra một loại trật tự, mọi người cứ như đều ngầm hiểu với nhau. Ai đến trước thì đứng trước, cũng không có cảnh tranh giành xô xát.

Trần Minh Quân không đến xem trực tiếp. Hắn vẫn ngồi tại ngọn núi nhỏ kia. Trước mặt hắn không phải cảnh rừng núi vốn có, mà bị đổi thành cảnh tượng tại hội trường của đại hội. Khung cảnh được hắn liên tục thay đổi góc độ và độ rộng nhiều lần. Mục đích là để tìm ra một gốc quay vừa bao quát cũng vừa đủ xem chi tiết.

Đồng thời, thông qua mô hình thu nhỏ của Lạc Hồng Thần Quốc. Hắn đã đánh dấu những thành trấn sẽ trình chiếu trực tiếp hình ảnh diễn ra tại đại hội. Không chỉ có thành trấn, kể cả thôn trấn nhỏ cũng không bị bỏ qua. Có thể nói, chỉ cần không phải người đang ở thâm sơn cùng cốc thì chắc chắn sẽ nhìn thấy.



Sau một hồi lâu công phu, Trần Minh Quân cũng tìm được góc quay mà hắn cho là khá hoàn hảo. Hình ảnh này không phải phẳng mà là hình ảnh 3D. Có thể xem là bản sao của tất cả sự vật sự việc cùng với âm thanh tại đại hội.

Cuối cùng, Trần Minh Quân động ý niệm, hình ảnh này liền hiển thị trên bầu trời thấp tại những nơi đã được hắn đánh dấu.

Tại một thôn trấn nhỏ cách Bách Sơn Thành vài trăm km. Ở vùng đồng bằng này, thôn trấn nhỏ như thế có tới vài chục cái. Người dân trong các thôn trấn này chủ yếu làm nghề nông. Cuộc sống hàng ngày của họ phụ thuộc rất nhiều vào đồng ruộng xung quanh.

Một người phụ nữ trung niên đang đi bộ men theo con đường mòn đầy cỏ. Trên tay xách một cái túi, bên trong chứa thức ăn và nước uống. Phương hướng bà đi tới là một cánh đồng trồng một loại thực vật tương tự như khoai lang. Người của thế giới này gọi đó là cây lương. Cây lương cho ra củ, gọi là củ lương.

Trên cánh đồng lương, một người đàn ông trung niên đang chỉ dẫn đứa con trai cách nhận biết cây lương đã đủ tuổi thu hoạch. Thỉnh thoảng sẽ thấy người con trai dùng cuốc đào đất lên. Sau một hồi loay hoay thì cũng môi từ trong đất lên một củ lương tròn to như trái dừa. Ánh mắt người cha hiền hòa, nhìn con trai một cách tán thưởng. Sau đó, hai người vui vẻ cất củ lương lên giỏ trên lưng.

Lúc này, người phụ nữ cũng đã đi tới bên ngoài cánh đồng. Bà nhìn bóng dáng 2 cha con trong cánh đồng với ánh mắt đầy yêu thương và hanh phúc.

“A Tráng à, A Đinh à, hai cha con nghỉ tay vào ăn cơm trưa đây này!”

Nghe tiếng gọi A Tráng nhìn về phía sau, khi thấy vợ mình thì mỉm cười. Ông ta vỗ vỗ lên vài thằng con trai mình rồi nói

“Mẹ con đem đồ ăn ra rồi, chúng ta vào ăn trưa thôi”

Người con ngoan ngoãn “dạ” một tiếng, rồi nha chân đi theo cha ra bên ngoài.



Một lúc sau, trong một căn chòi nhỏ đơn sơ ở sát bên cánh đồng. Căn chòi này gần như chỉ có tác dụng che nắng che mưa. Là nơi dùng để nghỉ ngơi trong lúc làm ruộng. Cả nhà ba người vui vẻ ăn cơm cùng nhau, tiếng nói, tiếng cười không ngừng phát ra. Bầu không khí thôn quê đơn sơ giản dị nhưng tràn ngập niềm vui và tiếng cười.

Đúng lúc đó, phía trên bầu trời đột nhiên xuất hiện dị tượng. Ánh Mặt Trời bị che đi, thay vào đó là cảnh tượng đang diễn ra tại Bách Sơn Thành. Sự việc xảy ra một đột ngột, dù là ở trong chòi thì ba người đều cảm nhận được.

Họ tò mò bước ra ngoài, ngước mặt lên nhìn trời. Đồng tử trong ánh mắt họ đồng loạt co rút lại.

“Cha ơi, đây là cái gì thế? Vì sao trên trời lại có nhiều người như vậy?”

A Đinh bị cảnh tượng khó hiểu thu hút, nên mở miệng hỏi cha mình. Dù chỉ là một đứa trẻ 14 tuổi, nhưng cơ thể khá rắn chắc, chỉ là hơi nhỏ con hơn so với trẻ con thành thị.

Cũng khó trách A Đinh. Dù là hình ảnh, nhưng được Trần Minh Quân chiếu lại ở dạng 3D, nhìn vô cùng chân thật. Nếu không phải có biên giới rõ ràng, người ta sẽ còn lầm tưởng là có một đám người ở trên trời.

A Tráng vôi lấy tay che miệng A Đinh rồi răng dạy

“Ngoan, nghe lời cha, đừng nói gì cả!”

A Đinh không hiểu chuyện gì, nhưng rất nghe lời cha. Cậu ta gật đầu, cũng không mở miệng nói dạ, ám chỉ đã hiểu ý cha.

A Tráng nhìn qua vợ mình, hai người nhìn nhau, ánh mắt thể hiện rõ sự không hiểu cùng nghiêm trọng. Cả hai từ từ dẫn A Đinh lùi lại vào trong căn chòi. Khi thấy mọi chuyện không có gì dị thường, họ mới thở phào một hơi. Lúc này, họ mới tiếp tục nhìn cảnh tượng trên trời. Nhưng vẫn vô cùng e dè và cẩn thận.

Bản thân họ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Càng không hiểu tại sao trên trời có cảnh như vậy. Nhưng mà, họ nhận ra một vài người trong đó. Có kẻ thù, có bằng hữu, cũng có gia đình đã vứt bỏ họ. Chính vì vậy mà họ mới thận trọng.

Qua một lúc sau, họ nhận ra, dường như đây chỉ là hình ảnh. Những người đó cũng không phải đang ở trên bầu trời.