Thuận Thiên

Chương 209: Đại Hội Võ Lâm Tu Sĩ (1)



Chương 209: Đại Hội Võ Lâm Tu Sĩ (1)

Chuyện như vậy đang xảy ra ở khắp mọi nơi trên Lạc Hồng Thần Quốc. Người thường cũng tốt, tu sĩ cũng vậy, không phân biệt giàu nghèo, cũng bất kể tu vi, đều đang hướng mắt nhìn trời. Cho dù có đang làm gì thì đều bỏ ngang.

Có thể nói, thời điểm hiện tại là thời điểm mà cả Lạc Hồng Thần Quốc đều bị kinh động vì một sự kiện duy nhất, “đại hội võ lâm tu sĩ”!



Bách Sơn Thành

Đã sắp tới giờ tiến hành đại hội. Những người đến tham dự gần như đều đã có mặt. Người không dám có mặt thì cũng đã chọn được chỗ tốt để quan sát từ xa.

Toàn bộ dân chúng của Bách Sơn Thành cũng đều tập trung về đây. Họ là người dân bản địa của Thần Thành, dĩ nhiên sẽ quan tâm đến đại hội do chủ nhân Thần Thành tổ chức.

Những người đến sớm nhất thì đã phải ngồi chờ gần nửa ngày. Nhưng không có một ai cảm thấy bất mãn. Chẳng những vậy, càng tới gần giữa trưa thì lòng họ càng hồi hộp.

Không một ai có thể đoán được chuyện gì sẽ diễn ra trong cái đại hội này!

Riêng những tu sĩ có tu vi thấp và đã từng chứng kiến thần tích của Trần Minh Quân thì lại tràn ngập chờ mong. Họ căn cứ vào những hành vi của Trần Minh Quân trong quá khứ để đưa ra suy đoán. Một người vừa mạnh vừa có lòng hào hiệp như Trần Minh Quân sẽ không tự nhiên làm ra một cái đại hội vì danh tiếng bản thân. Chắc chắn trong đại hội này sẽ xảy ra vài chuyện có lợi cho những người yếu thế trong xã hội.

Mấy vệ thần ngồi ở vòng đầu thì rất nặng nề. Họ hiểu, sau đại hội, ở trên Lạc Hồng Thần Quốc này, có thể tự do tự tại của bọn họ sẽ bị hạn chế. Như vậy, họ chỉ có thể chọn không bước chân vào quốc gia này nữa. Cảm giác đó vẫn làm cho họ vô cùng khó chịu.



Chỉ có Khắc Khắc Khắc là không tim không phổi. Trong lòng của gã không có gì ngoài chiến đấu. Gã tới đây là để tìm kiếm cơ hội trở nên mạnh hơn. Tuy vậy, gã cũng hiểu chính mình, gã sẽ không ngần ngại đi khiêu chiến với một người mạnh hơn gã, nhưng Trần Minh Quân thì đã không thể dùng chữ mạnh để hình dung.

Đúng lúc này, trên sân khấu có tiếng động phát ra. Dưới sàn sân khấu có một cánh cửa đang từ từ mở rộng, làm lộ ra bên dưới là một cái bậc thang. Sân khấu được xây dựng cao hơn mặt đất hơn chục mét. Cho nên, toàn bộ diện tích bên trong có thể là một căn phòng. Cái này là ý tưởng của Trần Minh Quân, giống như hậu trường và sân khấu biểu diễn của ca sĩ trên Trái Đất.

“cộc, cộc, cộc, …”

Tiếng bước chân vang lên, nhịp điệu hết sức đồng đều, không nhanh cũng không chậm. Tất cả mọi người nghe thấy động tĩnh thì đều hướng ánh mắt nhìn về phía sân khấu.

Chỉ thấy một cô gái trẻ đẹp, ăn mặc xa hoa, từ từ bước lên sân khấu từ bậc thang ngầm, rồi xuất hiện trước mặt tất cả mọi người. Cô gái này tên Thiên Y, là một thành viên trong hoàng gia, cháu của Cửu Ngôn hoàng đế. Cô được chọn làm người dẫn chương trình. Đây là kết quả sau khi tứ đại gia tộc, Cửu Ngôn và đám người gia tộc La Vu bàn bạc với nhau mà thành.

Thiên Y có một thiên phú rất đặc biệt, đó chính là giọng nói vô cùng êm tai. Lại được hoàng tộc giáo dục chỉnh chu từ nhỏ. Từng cử chỉ hành vi đều vô cùng tao nhã, cao sang. Rất phù hợp để dẫn chương trình đại hội.

Vừa bước lên sân khấu, Thiên Y hướng về bốn phía mỉm cười rồi làm động tác chào ra mắt kiểu thục nữ. Sau cùng, cố hướng tới vị trí các cường giả cấp vệ thần, thân hình hạ thấp hơn rồi nói

“Kính chào các vị vệ thần đại nhân!”

Sau khi chào xong, cô đứng thằng người lên rồi nhu mì nói

“Trước tiên, tiểu nữ xin được giới thiệu. Tiểu nữ tên Thiên Y, là người may mắn được chọn để dẫn chương trình của đại hội này. Trước khi bắt đầu đại hội, tiểu nữ xin được thông báo rõ toàn bộ nội dung của đại hội cùng với những lưu ý quan trọng. Kính xin chư vị im lặng và lắng nghe thật kỹ!”

Thiên Y nói tới đây thì dừng lại một chút, chờ tất cả đã im lặng thì mới nói tiếp



“Theo lệnh từ chủ thần đại nhân, lần đại hội này sẽ công bố 5 vấn đề chủ chốt có liên quan trực tiếp tới toàn bộ người dân và tu sĩ trên địa bàn Lạc Hồng Thần Quốc. Kể cả người dân và tu sĩ của quốc gia khác đang có mặt trên lãnh thổ Lạc Hồng Thần Quốc”

“Vấn đề thứ nhất, người dân và tu sĩ khi đi lại trên toàn bộ lãnh thổ của Lạc Hồng Thất Quốc sẽ phải chấp hành theo Lạc Hồng Tu Sĩ Luật. Bộ luật này bao gồm hệ thống quy tắc hành xử chuẩn mực, áp dụng lên tu sĩ và cả người thường có liên quan tới tu sĩ.”

Nghe xong đoạn này, không ít người không khỏi thầm nói trong lòng “quả nhiên”. Thứ này sẽ làm cho một đám người vô cùng khó chịu. Tu vi càng cao thì càng không vui. Nhất là nhóm cường giả cấp vệ thần.

Bình thường, họ thuộc nhóm người ở trên đỉnh của kim tự tháp. Ngoài những người đồng cấp, phần còn lại thì họ chẳng bao giờ để ở trong mắt, thích làm gì là làm, nào có quy cũ gì ở đây.

Nhiều người thầm nghĩ trong lòng, nếu cái quy củ này quá khắc khe, chèn ép thân phận cao thượng của họ, họ sẽ lựa chọn không đặt chân lên quốc gia này nữa.

Còn người thường và tu sĩ cấp thấp thì lại cảm thấy vui mừng. Người thường thì khỏi nói, ở trong mắt tu sĩ thì sinh mạng của họ chẳng đáng một xu, thích g·iết là g·iết. Từ trước tới giờ chẳng có ai vì họ mà lên tiếng đòi công đạo. Nếu hành vi của tu sĩ bị ước thúc và tuân thủ quy củ, có lẽ cuộc sống sau này của họ sẽ khá hơn. Ít nhất thì sẽ không sợ đột nhiên một ngày đẹp trời bị g·iết c·hết một cách oan ức.

Tu sĩ cấp thấp thì cũng tương tự, trong mắt tu sĩ cấp cao, sinh mạng của họ không có giá trị gì. Đấy chính là quy luật khắc nghiệt của cái gọi là “cá lớn nuốt cá bé”. Cho nên, sống sót và trèo lên cao là mục tiêu của bọn họ. Nếu có quy củ mà mọi người bị buộc phải tuân theo. Khả năng gặp nguy hiểm sẽ thấp lại và cơ hội trèo lên cao sẽ tăng thêm.

Tuy nhiên, còn phải chờ nghe nội dung cụ thể của Lạc Hồng Tu Sĩ Luật thì mới có thể đánh giá được. Nhưng có một điều chắc chắn, giới tu sĩ của quốc gia này sẽ có bộ mặt hoàn toàn khác.

Đúng lúc này, Thiên Y lại nói tiếp



“Vấn đề thứ hai, Lạc Hồng Thần Quốc sẽ thực hiện chương trình phổ cập toàn dân về văn hóa và tu luyện. Nơi thực hiện việc này gọi là Học Viện Lạc Hồng. Chỉ cần là con dân của Lạc Hồng Thần Quốc thì đều có thể đi học, không phân biệt thân phận. Toàn bộ quá trình học tập và rèn luyện trong học viện đều là miễn phí.”

Xôn xao, xôn xao …

Lời nói này vừa dứt, tiếng kinh hô khó tin vang lên ở khắp nơi. Nhất là ở chỗ tập trung phần lớn người dân bình thường ở vòng ngoài cùng.

Đồng thời, người dân tại những nơi đang xem trực tiếp thông qua bầu trời cũng kích động mãnh liệt.

Trong căn chòi bên cạnh ruộng lương, A Đinh nghe xong những gì Thiên Y nói thì dùng ánh mắt khó tin mà hỏi cha mình

“Cha ơi, những gì chị kia nói là thật hả cha? Con cũng có thể học chữ và học võ sao cha?”

A Tráng nghe con trai hỏi cũng không biết trả lời ra sao. Chuyện này đúng thật là vô cùng khó tin. Trên đời này thực sự có một việc tốt như vậy xảy ra ư?

Lúc này đây, rất nhiều người kích động. Nhất là người thường và người có hoàn cảnh khó khăn. Chưa nói tới chuyện học võ, chỉ riêng chuyện được học chữ thôi đã làm bọn họ vui mừng. Thu nhập cùng cuộc sống của người biết chữ khác xa người mù chữ. Nhưng việc học lại quá tốn tiền, lại bị cấm dạy tư nhân khắc khe. Vô tình, cũng ngăn cấm phần lớn người đến với con chữ.

Hiện giờ, nếu những gì đang diễn ra là thật. Chẳng những mọi người đều có thể học chữ, lại còn có cơ hội học võ, trở thành võ giả, thậm chí là tu sĩ. Chỉ nghĩ tới thôi là nhiệt huyết của ai cũng dâng trào khó kiềm chế.

Sau một lúc dồn nén thì đám người cũng kịp phản ứng. Nhất thời, tiếng nói, tiếng khó tin cùng những lời thảo luận vang vọng khắp hội trường. Nhất là ở khu vực có tu sĩ cấp thấp và dân bình thường. Bầu không khí đang yên tĩnh bị phá vỡ hoàn toàn.

Dường như đã liệu trước mọi việc, Thiên Y cũng không có ngăn cản, chỉ thoải mái đứng nhìn. Chờ cho đám người đã giảm bớt kích động, cô mới lên tiếng nói tiếp

“Các vị, tiểu nữ biết các vị có rất nhiều điều muốn biết. Nhưng kính mong các vị hãy cố gắng giữ trật tự. Những gì tiểu nữ nói chỉ là tóm tắt. Không bao lâu sau sẽ có người nói rõ ràng và chi tiết hơn. Lúc đó, mọi người muốn đặt câu hỏi thì cũng có thể!”

Lần này, tiếng nói của Thiên Y đặc biệt to hơn bình thường. Hiệu quả này là nhờ vào hệ thống thu phát âm thanh do Trần Minh Quân chế ra bằng trận pháp. Chỉ cần người điều khiển thay đổi một chút là có thể tăng giảm âm lượng, rất giống hệ thống âm thanh hiện đại trên Trái Đất.

Nhờ vậy mà tiếng nói này có thể lấn át hoàn toàn sự ồn ào của đám đông. Giúp cho mọi người có thể nghe rất rõ ràng. Nghe được lời của Thiên Y, tất cả tiếng bàn tán xôn xao cũng liền dừng lại.