Trần Minh Quân ngựa quen đường cũ, đi lấy nước để tắm rửa. Nhìn thấy cũng có người đang lấy nước, trong lòng hắn không khỏi nhớ lại một chút chuyện cũ. “Không biết cô gái kia là ai, bây giờ đang ở đâu?”
Trong thời gian này, hắn cũng có tìm hiểu được một chút tin tức. Nghe nói, vườn sầu riêng kế bên đã được người doanh nhân nào đó mua lại. Nhưng rất ít khi đến đây, họ thuê một người giữ vườn. Thỉnh thoảng vài tháng mới đến xem một lần. Có lẽ lần trước chính là thời điểm họ đến thăm vườn, vừa vặn lần đó cô gái kia cũng theo đến.
Lúc hắn còn đang cảm khái thì Dương Trí Thần từ dưới núi đi lên. Vừa gặp Trần Minh Quân cậu ta liền nói “Minh Quân, sao ông không nghe điện thoại. Khi nãy chị của ông có gọi cho tôi, nói tôi nhắn lại với ông, hệ thống lò nấu thuốc đã làm xong rồi.”
Trần Minh Quân từ nửa đêm đã ra ngoài tu luyện, điện thoại cũng không có mở chuông, nên hắn không hay biết. Bình thường cũng phải tới giờ cơm trưa hắn mới xuống núi. Nghe Dương Trí Thần nói thì hắn ta nhanh chóng đi thay quần áo, bàn giao lại một ít việc cho Dương Trí Thần rồi xuống núi.
Hiện tại, Dương Trí Thần đã vô cùng cao thâm mạt trắc. Gần như hơn ba phần tư số thiên văn mà Trần Minh Quân hiểu biết đều đã truyền dạy cho cậu ta. Ngoài nghiên cứu thiên văn, cậu ta còn phụ trách chăm sóc một số thảo dược. Dù sao cũng là vườn thuốc, không tận dụng trồng dược liệu thì quá lãng phí.
Trần Minh Quân cũng không trồng đại trà, hắn chỉ trồng một số dược liệu cần cho sản xuất thuốc. Bao gồm thuốc sắp bán và cả thuốc dùng cho tu luyện sau này. Đại đa số là nhân sâm, gần như các loại nhân sâm gì cũng đều có trồng ở đây.
Hiện tại, vườn thuốc của hắn khá giống một khu triển lãm ánh sáng. Ánh sáng thiên văn lấp lánh khắp nơi, để tránh gây chú ý cho người bên ngoài. Toàn bộ vườn thuốc đã được thi công che kín bằng tường cao hoặc vách ngăn.
Thiên văn vô cùng hữu dụng, gần như trong lĩnh vực gì cũng có thiên văn đặc thù hữu ích. Trồng trọt cũng không ngoại lệ, thiên văn hỗ trợ cây cối sinh trưởng được gọi là mộc văn. Dựa theo đặc tính sinh trưởng của thảo dược mà khắc mộc văn hỗ trợ xung quanh sẽ làm sức sống và tốc độ phát triển của chúng nhanh vượt bậc.
Với sự hỗ trợ của mộc văn, còn là vô cấu mộc văn. Gần như loại thảo dược nào cũng có thể được gieo trồng khỏe mạnh. Sức phát triển mạnh mẽ và nhanh chóng hơn gấp 100 lần bình thường. Nói một cách khác, nếu một loại thảo dược yêu cầu trồng 10 năm mới có thể thu hoạch thì ở đây chỉ cần hơn một tháng.
Cây thuốc trồng ở đây không chỉ có thể thu hoạch nhanh, mà còn có dược lực mạnh mẽ. Đồng thời, chúng còn ẩn chứa nhiều năng lượng nguyên thủy của thiên địa. Bởi vì gần như bao trùm vườn thuốc đều có dày đặc trận pháp tụ năng lớn nhỏ. Ở trong môi trường như vậy thì gần như cây cỏ thảo dược nào cũng đều hấp thu và tích trữ lượng lớn năng lượng thiên địa.
Cho dù người bình thường không biết vận chuyển chu thiên để luyện hóa thì cũng sẽ âm thầm cải tạo huyết nhục tế bào, đem lại sức sống và tuổi thọ dài lâu cho con người.
…
Trần Minh Quân trở về nhà, Trần Hồng Thắm cùng Trần Minh Tuấn đã ngồi sẵn trong phòng khách chờ hắn. Với những kế hoạch bận rộn sắp tới thì gia đinh Trần Minh Tuấn cũng được triệu tập đến hỗ trợ gần cả tháng nay.
Vừa nhìn thấy Trần Minh Quân, Trần Hồng Thắm liền nói giọng hờn trách “Được lắm cái thằng nhỏ này, bây giờ muốn gọi cho em cũng không dễ dàng gì!”
Trần Minh Quân cười khổ giải thích “Chị 2 à, không phải đâu. Chị cũng biết sáng sớm em phải làm gì mà. Cũng phải gần 7 giờ mới kết thúc. Cho nên chị gọi trong thời gian này em không có biết.”
Trần Minh Tuấn giảng hòa “Minh Quân, kể từ khi mẹ bị t·ai n·ạn tới giờ. Mọi người trong nhà đều rất n·hạy c·ảm, nhất là khi gọi cho người thân không được. Chị 2 cũng chỉ lo lắng thôi, không có ý trách em đâu”
Trần Minh Quân nghe như vậy liền cảm thấy áy náy trong lòng, ánh mắt nhìn chị Hồng Thắm có phần ngượng ngùng và trầm mặc.
Thấy cậu em mình trầm mặc áy náy, Trần Hồng Thắm cũng chuyển chủ đề “Thôi được rồi, sau này nhớ đừng có không để ý như vậy. Bình thường cả nhà đều biết em bận buổi sáng, không có gì sẽ không gọi cho em đâu. Giờ chúng ta nhanh đi xem chỗ lò nấu thuốc kia thôi.”
Ba anh em lên một chiếc xe 4 chỗ được thuê, do Trần Minh Tuấn làm tài xế, thẳng hướng Long Xuyên mà đi. Bởi vì yêu cầu của Trần Minh Quân hơi đặc biệt. Phải tìm tận Long Xuyên mới có chỗ nhận làm. Đó là một cơ sở sản xuất thủy tinh trang trí khá lớn.
Hơn một tiếng sau, chiếc xe cũng đến được điểm xưởng sản xuất. Nhà xưởng nằm ngay trên mặt tiền tỉnh lộ 943, đoạn nằm sát kênh Rạch Giá Long Xuyên.
Cả ba người bước xuống xe, đi thẳng vào bên trong khu vực tiếp khách. Sau khi đưa ra biên nhận cho nhân viên, họ được an trí ngồi trên ghế salon, uống trà và chờ đợi.
Trong lúc tùy ý quan sát xung quanh, ánh mắt Trần Minh Quân ngưng tụ lại ở một góc tối bên cạnh căn nhà. Hắn hơi nhíu mày, sau đó tập trung toàn bộ tinh thần lên mắt để nhìn kỹ. Bất chợt hắn kinh hô lên một tiếng “Hả!”.
Điều này làm cho anh chị của hắn không khỏi giật mình, gấp gáp hỏi hắn “Minh Quân, có chuyện gì vậy?”
Trần Minh Quân không trả lời mà đứng lên đi về phía người nhân viên đã tiếp đón bọn họ rồi hỏi “Chị gì ơi, có phải trong nhà có một bé trai khoảng 2 tuổi hay không?”
Người nhân viên kia nghe hỏi thì cũng không hiểu ra làm sao, chỉ thành thật gật đầu xác nhận “Đúng như vậy, đó là cháu nội của ông chủ, làm sao mà cậu biết được vậy?”
Trần Minh Quân nghe như vậy thì thở dài một hơi. Hắn không trả lời câu hỏi của cô nhân viên mà lại nói thêm một câu khó hiểu “Chị nên đi nhắc nhở ông chủ của chị đi. Có lẽ đứa bé đó đã xảy ra chuyện chẳng lành rồi. Có thể là ở trong nhà chứ chẳng đâu xa”
Cô nhân viên nghe nói như vậy thì ngẩn người ra, nhất thời cũng không biết phải trả lời ra sao. Trong lòng cô thầm nghĩ “Chẳng lẽ người này bị thần kinh! Cái gì mà có lẽ đứa bé gặp chuyện chẳng lành, đứng ở ngoài này mà cậu cũng có thể nhìn thấy chuyện trong nhà sao”
Nghĩ vậy thôi chứ cô cũng chỉ cười cho qua mà đáp “Cảm ơn anh đã lo cho cháu của ông chủ, nhưng thằng bé chơi ở trong nhà, chẳng có gì đáng lo đâu”
Đúng lúc này thì có tiếng một người đàn ông vang lên “Sao vậy Lan Lan, có gì mà chẳng đáng lo?”
Nhìn theo phương hướng tiếng nói, mọi người thấy một người đàn ông mặc trang phục bảo hộ đi qua đây. Người này đã hơn 60 tuổi, nhưng dáng người thẳng tắp, khỏe mạnh và cường tráng. Đúng là tấm gương sáng cho thanh thiếu niên học hỏi, noi theo.
Đây là ông chủ của xưởng sản xuất thủy tinh này. Vừa nghe nhóm người Trần Minh Quân đến thì ông liền đi ra để gặp mặt. Bởi vì món hàng bọn họ đặt làm khá đặc biệt. Khi vừa đến nơi, ông chỉ nghe loáng thoáng cái gì “thằng bé chơi ở trong nhà, không có gì đáng lo” cho nên mới hỏi cô nhân viên.
Cô nhân viên nghe ông chủ hỏi thì lúng túng, không biết nói làm sao. Chẳng lẽ đi thuật lại lời nói của người này. Cái này có khác gì là trù ẻo cháu nội của ông chủ đâu.
Trần Minh Quân thấy cô nhân viên không nói gì thì lên tiếng “Thưa chú, cháu khuyên chú nên đi tìm cháu nội của mình ngay đi. Cháu rất khó giải thích với chú, nhưng cháu nội của chú thực sự đã xảy ra chuyện chẳng lành rồi. Rất có thể là ở tại trong nhà.”
Nghe như vậy, bất chợt người đàn ông quát lớn “Câm miệng! Cậu trù ẻo ai đó hả?” Vừa quát ông ta vừa xông tới, giơ bàn tay lên, định vả vô mặt Trần Minh Quân. Nhưng một tiếng la thất thanh vang lên làm cắt ngang hành động của ông ta.
“Á .. Á Á”
Tiếng hét xuất phát từ bên trong ngôi nhà, đó là tiếng của một cô gái, bên trong nhà chỉ có cháu của ông ta và cô gái giữ trẻ.
Người đàn ông vội vàng chạy vào trong. Trần Minh Quân cùng mọi người cũng đi theo. Tiến thẳng vào bên trong, đi vào khu vực nhà bếp. Cảnh tượng ở đó làm mọi người trầm lòng xuống.
Chỉ thấy một bé trai đang úp mặt ngả người vào trong một cái thau nước, đã tắt thở từ lâu. Cô gái giữ trẻ thì ngồi sát vào tường, ôm đầu hoảng sợ.
Người đàn ông nhào tới vớt lấy t·hi t·hể đứa bé trai, liên tục lắc qua lắc lại. Gào khóc kêu gọi nó “Bo à, Bo ơi, Bo của ông ơi, con trả lời ông đi. Bo ơi là Bo. Trời ơi con làm sao vậy Bo, ….”.
Tiếng gào khóc thương tâm làm cho ai cũng phải rơi lệ. Nhưng thằng bé vốn đ·ã c·hết từ lâu, làm sao có thể phản ứng. Chỉ có một bóng dáng mờ ảo ở một góc khuất trong căn nhà, đứng nhìn về phía bên này. Cái bóng này càng lúc càng mờ ảo, giống như một khối băng đang tan chảy dần theo thời gian.
Trần Minh Quân nhìn cái bóng kia, trong lòng lại thở dài. Đó là hồn thể của thằng bé, nhìn độ ổn định của hồn thể thì nó c·hết chưa quá 10 phút. Nhưng cũng chỉ cần qua một giờ thôi thì hồn thể của nó sẽ hoàn toàn tan biến.
Khi nãy, chính vì nhìn thấy hồn thể này mà hắn mới hỏi cô nhân viên. Hắn cũng không phải không muốn cứu đứa bé. Nhưng hồn đã ly thể thì đã vô phương cứu chữa. Cũng có nghĩa là người đ·ã c·hết triệt để.
Cô gái giữ trẻ cũng không có lỗi. Đúng là cô có nhiệm vụ luôn theo sát đứa bé. Nhưng mà khi nãy ông chủ nhờ cô đi mua ít đồ. Bởi vì trong nhà cũng khá an toàn cho đứa bé nên ai cũng an tâm. Dù sao thì cũng chỉ đi mua có chút đồ, không tốn bao nhiêu thời gian.
Nhưng đâu ai ngờ, bao nhiêu thời gian đó lại có thể để thằng bé c·hết đ·uối trong một cái thau nước bé tí.