Kể xong đầu đuôi sự tình, Lâm Thu Dung thở dài “Chuyện là như vậy đó. Tôi nghi ngờ ngôi nhà đã bị ma ám. Nếu không thì rất khó giải thích được những chuyện đã xảy ra. Dù gia đình tôi đã mời cao tăng lẫn đạo sĩ đến siêu độ trừ ma, nhưng bọn họ đi vài ngày thì sự việc lại tái diễn.”
Lâm Thu Dung nói tới đây thì dừng lại. Cô hít một hơi thật sâu rồi quay sang nắm lấy cánh tay của Huỳnh Yến Nhi mà hỏi “Yến Nhi à, bà nói xem, người thanh niên kia thực sự đã nhìn thấy hồn ma hay sao? Nếu đã nhìn thấy thì tức là có thể sẽ có cách giải quyết được hồn ma, đúng không?”
Lúc này, Hoa Bảo Yến nhìn về Lâm Thu Dung với ánh mắt hết sức đồng cảm. Rồi lại nhìn Huỳnh Yến Nhi, chờ đợi người bạn này cho một đáp án hữu ích.
Thần thái của Huỳnh Yến Nhi cũng trở nên nghiêm túc, không còn ý trêu đùa hai đứa bạn. Cô bắt đầu kể những chuyện phát sau tiếp theo. Bản thân cô cũng không hiểu cái gì là bùa dưỡng hồn. Cô chỉ thuật lại những gì Trần Minh Quân và Ngô Tân nói với nhau. Câu chuyện kết thúc lúc Trần Minh Quân cùng anh chị của hắn rời đi.
Nghe hết câu chuyện, cả ba người nhất thời lâm vào trầm tư. Không khí im lặng, ngột ngạt. Huỳnh Yến Nhi im lặng vì chính cô cũng không biết người thanh niên kia thực sự có bản lĩnh thấy ma hay không. Nói thật là cho tới bây giờ cô cũng chỉ nghĩ là không thể. Hoa Bảo Yến cũng có suy nghĩ tương tự Huỳnh Yến Nhi, bởi vì trong câu chuyện này, toàn bộ thông tin đều là lời nói, không có bất cứ sự việc gì phát sinh liên quan tới hồn ma.
Đây là thời đại khoa học kỹ thuật, khi nghe những chuyện thần bí và ma quỷ, theo thói quen thì người nào cũng sẽ suy xét một chút khía cạnh khoa học, xem thử có thể giải thích được không. Riêng trường hợp này thì người ta chỉ suy xét khả năng Trần Minh Quân và Ngô Tân phối hợp lừa mọi người.
Nhưng mà, Trần Minh Quân lừa người thì còn dễ hiểu, còn bản thân Ngô Tân là người chịu đau khổ, ông đi lừa mọi người để làm gì.
“Yến Nhi, bà có thể giúp tôi liên lạc người thanh niên kia được không?” Đúng lúc này, tiếng nói của Lâm Thu Dung vang lên.
Huỳnh Yến Nhi cũng không hứa mà chỉ nói “Tôi sẽ xem lại hồ sơ, cũng không hứa chắc chắn sẽ tìm được liên hệ. Mà nếu có thể liên lạc được thì bà cũng đừng có mong đợi quá.” Cho tới bây giờ, Huỳnh Yến Nhi vẫn nghiêng về khả năng Trần Minh Quân ba xạo nhiều hơn là có khả năng thật.
Lâm Thu Dung mỉm cười, nhẹ nhàng đáp “Dù sao cũng có mất gì đâu? Nếu xử lý được thì tốt, không được thì cứ xem như hoàn cảnh bây giờ không thay đổi thôi. Đúng không?”
…
Cùng thời gian đó, Trần Minh Quân đang ngồi thảo luận với cha, mẹ, chị gái và chị dâu. Chủ yếu là hắn muốn nghe về số lượng và phân loại những dược liệu đã mua. Căn cứ vào đó để tính toán lượng thuốc sản xuất lần đầu. Chưa kể còn phải trừ hao thất bại.
Bởi vì hắn dùng khá nhiều thuốc thay thế, khó tránh khỏi quá trình sản xuất sẽ có thất bại xảy ra. Sản xuất thuốc thất bại có hai dạng, một là bị phế hoàn toàn, loại còn lại chính là dược lực giảm mạnh.
Nếu là trường hợp thứ hai, vẫn có thể bán được, nhưng phải bán giá thấp hơn so với thuốc chất lượng tốt.
Việc tiếp theo, hắn nghe cha mẹ nói các vấn đề về pháp lý. Đây là kết quả ông bà đã tìm hiểu và được tư vấn. Giống như Trần Thăng đã nói trước đó, bán thuốc đông y thì không cần xin thêm giấy phép gì ngoài giấy phép kinh doanh tiệm thuốc. Nhưng nếu sản xuất nước thuốc để bán thì cần phải được cấp phép. Cần gửi mẫu cho cơ quan chức năng có thẩm quyền để kiểm tra, thẩm định.
Việc này cũng không quá khó khăn, chỉ tốn thời gian mà thôi. Cũng may, Trần Thăng làm việc lâu năm trong nghề, quen biết cũng không ít. Cá nhân của ông cũng có danh tiếng làm việc tận tâm gần xa. Đẩy nhanh thời gian của quá trình kiểm tra cấp phép sẽ không thành vấn đề.
Tiếp theo, chính là chuyện tổ chức một buổi hội nghị. Nhằm mục đích công bố với báo đài và giới truyền thông. Cái này cũng cần phải xin phép, nhưng không quá khó khăn, mẹ của Trần Minh Quân có thể lo liệu được. Chỉ cần ấn định được thời gian là có thể tiến hành xin cấp phép.
Chuyện cuối cùng Trần Minh Quân muốn làm chính là tạo sự chấn động. Hắn cần tìm một người bị ngoại thương nghiêm trọng. Ngay trong buổi hội nghị, sẽ trực tiếp cho đối phương uống thuốc và chữa lành ngay tại chỗ.
Nên nhớ, thuốc đông y hay tây y gì cũng đều cần thời gian dài mới có hiệu quả trông thấy được. Trong quá trình dài này, còn phải nhờ phần lớn khả năng khôi phục của cơ thể, thuốc cũng chỉ hỗ trợ mà thôi.
Nhưng thuốc của hắn thì khác. Trong dược lực ẩn chứa năng lượng tái tạo, lại có chút linh tính. Có thể chủ động phát tán ra toàn thân, tìm kiếm từng tế bào huyết nhục bị tổn thương. Sau đó, sử dụng năng lượng tái tạo chữa lành tổn thương hoặc tái sinh lại tế bào bị tổn thương.
Tùy lượng thuốc mà thời gian hiệu quả nhanh hay chậm. Trần Minh Quân ước lượng, một viên nén bằng đầu ngón tay là có thể giúp chữa trị ngoại thương toàn thân cho một người trong thời gian ngắn. Cho dù là v·ết t·hương hở còn chảy máu, hay là v·ết t·hương lâu năm chỉ còn lại sẹo. Tất cả đều sẽ biến mất sau 60 phút.
Nghe Trần Minh Quân nói ra yêu cầu, Trần Hồng Thắm ánh mắt sáng lên. Cô vội nói “Minh Quân, chị có đối tượng này khá là hợp với yêu cầu của em.” Nói rồi cô lấy điện thoại ra, mở một bản tin của báo Thiếu Niên Online.
Bản tin có tiêu đề “Cậu bé miền Tây dũng cảm, quay lại cứu mẹ nuôi, chấp nhận khả năng có thể c·hết”. Mọi người cũng tò mò nên cùng nhau xem.
Câu chuyện này kể lại một sự việc xảy ra cách đây 2 năm. Nhân vật chính tên là Nguyễn Hữu Chánh, là con trai út trong một gia đình có tới 9 anh chị em. Cậu bé rất là ngoan hiền và hiểu chuyện. Hai năm về trước, nhân dịp nghỉ hè, cậu bé xin được đi chăn vịt thuê để kiếm tiền phụ giúp cha mẹ.
Thấy Chánh ngoan hiền và hiểu chuyện, vợ chồng người thuê chăn vịt nhận em làm con nuôi. Cuộc sống theo đàn vịt, Chánh cùng cha mẹ nuôi ăn ở sinh hoạt trên một chiếc ghe.
Một ngày kia, khi chỉ có Chánh cùng mẹ nuôi trên ghe. Chánh phát hiện bình gas bị rò rỉ. Quá hoảng sợ nên cậu ta hét lên cảnh báo cho mẹ mình rồi nhanh chân bỏ chạy khỏi chiếc ghe.
Khi đã an toàn, Chánh phát hiện mẹ nuôi vẫn còn kẹt dưới ghe. Cậu ta quay lại với ý định kéo mẹ nuôi thoát cùng. Thế nhưng, bình gas p·hát n·ổ. Vụ nổ lớn đẩy cả 2 rơi xuống sông, tính mạng nguy kịch.
Chánh và mẹ nuôi được chuyển lên c·ấp c·ứu tại Sài Thành. Nhưng mẹ nuôi của cậu ta không qua khỏi, bản thân Chánh thì bị bỏng 96% gần như toàn thân biến dạng.
Sau 2 năm, trải qua vô số ca phẫu thuật ghép da. Nhưng vẻ ngoài của em vẫn cải biến không được bao nhiêu. Gương mặt gần như đã bị hủy hoàn toàn. Khắp thân thể em là những vết sẹo chằng chịt. Tới sinh hoạt hằng ngày cũng không tự chủ được, phải nhờ người mẹ ruột hỗ trợ em.
Mặc dù đau đớn là vậy, nhưng khi được hỏi em có hối hận không. Em rất dứt khoát nói không, em chỉ cảm thấy đau buồn vì không cứu được mẹ nuôi. Ước mơ bây giờ của em là có thể nhanh chóng bình phục, để có thể tiếp tục đến trường.
Sau khi đọc xong nội dung bản tin, xem qua hình ảnh của cậu bé. Cả nhà không khỏi cảm thấy nặng nề trong lòng.
“Thật là một thằng nhỏ hiểu chuyện và hiếu thảo” Trần Thăng thở dài, nói ra lời đánh giá chân tâm.
Nguyễn Minh Yến thì gần như rơi lệ, là một người mẹ, bà lại càng đồng cảm hơn với thằng bé. Chỉ nghe bà nói “Minh Quân à, nhìn thằng bé có vẻ tổn thương rất nghiêm trọng. Con xem có thể cứu chữa được cho nó không?”
“Phải đó Minh Quân, chọn thằng bé này đi em. Nhưng không biết thuốc của em có chữa được hay không?” Nguyễn Thị Lan cũng lên tiếng nói.
Bản thân Trần Minh Quân cũng cảm xúc tràn trề. Hắn rất là tán dương cậu bé, cũng rất thương tâm với hình ảnh biến dạng của thằng bé trên bản tin. Nhưng hắn không có quá ảo não như mọi người. Hắn biết, mình đã tìm được đối tượng làm chấn động thế giới rồi. Đây cũng xem như là một phần thưởng xứng đáng cho một đứa trẻ hiểu chuyện và hiếu thảo.
Hắn nhìn qua Trần Hồng Thắm rồi nói “Chị 2, việc này giao cho chị nhé. Chị hãy tìm tới tận nơi, trao đổi với gia đình của thằng bé. Đợi tới ngày diễn ra hội nghị, chúng ta sẽ chữa lành cho thằng bé”
Nghe như vậy thì ai cũng mừng rỡ. Mặc dù đã nghe Trần Minh Quân nói về hiệu quả thần kỳ của loại thuốc sắp sản xuất. Nhưng nhìn hình ảnh của thằng bé thật quá thê lương. Lòng tin của bọn họ khó mà vững vàng được. Bây giờ Trần Minh Quân nói sẽ chọn thằng bé. Điều đó có nghĩa là hắn có đủ tự tin sẽ chữa lành cho thằng bé.