Tại một gia đình nào đó trên địa bàn quận Ô Môn, thành phố Cần Thơ.
Bên trong một căn phòng đã chốt cửa. Một thiếu nữ chỉ mặc một cái quần lót đang nằm úp mặt xuống trên giường. Toàn thân cô từ trên xuống dưới là chi chít những v·ết t·hương từ to tới nhỏ.
Dù là vậy nhưng vẫn không thể làm phai mờ đi sự hấp dẫn của cô. Đường rãnh lưng uốn cong theo hình chữ S từ dưới cổ xuống tới eo. Kết hợp với cặp mông to tròn, vểnh cao cùng với đôi chân thon dài như tranh vẽ. Bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ đỏ mắt.
Bên cạnh có một người phụ nữ trung niên, đang dùng cồn y tế khử trùng xung quanh miệng v·ết t·hương. Sau đó lại thoa thuốc đỏ lên v·ết t·hương. Mỗi lần như vậy, gương mặt cô gái không khỏi nhăn lại, hàm răng cắn chặt vì đau rát.
“Ỷ Lan à, sao con lại bất cẩn như vậy chứ? Bây giờ gương mặt b·ị t·hương nặng như thế này thì phải làm sao đây?”
Người phụ nữ vừa vệ sinh v·ết t·hương cho cô gái vừa nói. Bà ta là mẹ của Tôn Thất Ỷ Lan, năm nay đã 53 tuổi, tên là Huỳnh Mẫn Viên.
“Cũng đâu phải lỗi tại con đâu, tại người ta chở đồ cồng kềnh không quan sát va vào xe của con mà!”
Tôn Thất Ỷ Lan uất ức giải thích, giọng nói như muốn khóc tới nơi.
“Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi. Gặp mấy cái xe chở đồ cồng kềnh thì chạy xa ra. Cũng đừng bao giờ chạy song song với xe tải, xe container, … vậy mà con không nghe. Bây giờ xảy ra chuyện rồi thấy chưa. Con là con gái, b·ị t·hương khắp người còn chưa nói. Trên mặt còn khâu hơn chục mũi, con nói xem về sao ở đó có một vết sẹo như vậy thì ai mà lấy con đây”
Tôn Thất Ỷ Lan lại càng tỏ vẻ vô cùng uất ức, giọng như muỗi kêu “Người ta cũng đâu có tính lấy chồng, ngoại trừ ba ra thì đàn ông đều là người xấu”
“Con ăn nói linh tinh gì đó hả? Đừng có thấy tình cảnh của chị con rồi nghĩ ai lấy chồng cũng sẽ như vậy. Ba mẹ ngay từ đầu đã nhìn thấy trước hết rồi, nhưng nói nó đâu có nghe. Đây là nó tự làm tự chịu mà thôi.”
Huỳnh Mẫn Viên tỏ ra tức giận quát mắng con gái mình.
Bị mẹ trách mắng, Tôn Thất Ỷ Lan cúi thấp đầu, không dám nói thêm. Cô biết, mẹ rất là giận chị. Cho dù chuyện cũng đã qua lâu rồi nhưng vẫn không chịu bỏ qua.
.. CỐC CỐC CỐC ..
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. Trong nhà bây giờ chỉ có vợ chồng của bà cùng con gái. Người gõ cửa dĩ nhiên là chồng bà, Tổn Thất Thành Công.
Huỳnh Mẫn Viên lên tiếng hỏi “Có chuyện gì vậy ông?”
Tổn Thất Thành Công trả lời “Khi nào bà vệ sinh v·ết t·hương cho con xong thì hãy dẫn con ra phòng khách. Có vợ chồng thằng Phương đến thăm”
Nghe như vậy thì bà đáp lời “Tôi biết rồi, một lát nữa tôi cùng con gái sẽ ra phòng khách”
Người mà Tổn Thất Thành Công gọi là thằng Phương chính là em trai của Huỳnh Mẫn Viên. Bởi vì nghe tin Tôn Thất Ỷ Lan bị t·ai n·ạn giao thông nên mới đến thăm cháu.
Khoảng 10 phút sau, Huỳnh Mẫn Viên cùng Tôn Thất Ỷ Lan đi ra phòng khách. Vừa nhìn thấy họ bước ra thì một người đàn ông khoảng 30 tuổi đứng lên hỏi thăm
“Ỷ Lan, cháu sao rồi, có b·ị t·hương nặng lắm không cháu.”
“Dạ, cháu chào cậu út, chào mợ út! Cháu chỉ b·ị t·hương ngoài da thôi, không có sao” Tôn Thất Ỷ Lan lễ phép đáp lời cậu của mình.
Lúc này vợ của Huỳnh Minh Phương nhìn thấy bông y tế trên mặt của Tôn Thất Ỷ Lan thì tiến đến gần quan tâm hỏi “Ỷ Lan, mặt cháu làm sao vậy? Có b·ị t·hương nghiêm trọng không vậy?”
Tôn Thất Ỷ Lan cúi đầu không đáp. Huỳnh Mẫn Viên thở dài nói “Nó bị thủy tinh rạch một đường dài trên mặt. Phải khâu hơn 10 muỗi. Chị cũng đang buồn rầu đây.”
Vợ của Huỳnh Minh Phương kinh hô “Cái gì, Ỷ Lan bị thủy tinh rạch mặt, còn khâu 10 mũi sao? Cái này … chuyện này …”
Bầu không khí trong phòng khách nhất thời lắng xuống, vô cùng nặng nề. Mọi người chỉ im lặng nhìn nhau. Chẳng biết phải nói gì cho đúng. Cũng chỉ có thể thở dài, rồi lại thở dài, tâm trạng khá là khó chịu.
Được một lúc thì Huỳnh Minh Phương nhớ ra điều gì đó rồi vội vàng nói “À phải rồi, sao em lại có thể quên cơ chứ?”
Sau đó, anh ta vui mừng đứng lên nói với anh rể và chị gái mình “Anh 2! Chị 2! Gần đây ở khu vực huyện Tịnh Biên của An Giang có xuất hiện một thứ thuốc gọi là Liệu Thương Dịch. Không biết anh chị có nghe nói qua chưa?”
Tôn Thất Thành Công cùng Huỳnh Mẫn Viên đều lắc đầu. Hiển nhiên là ông bà không có biết gì về chuyện này.
Huỳnh Minh Phương giải thích thêm “Chuyện là như thế này. Anh chị chắc còn nhớ con gái của chú Tân chứ? Chính là hàng xóm ở khu nhà cũ của mình lúc trước đó. Cái con bé bị tạt axits và bị hủy dung mặt bên phải ấy?”
Lúc này vợ chồng Tôn Thất Thành Công mới gật đầu. Đó là hàng xóm ở nhà cũ của họ, dĩ nhiên họ nhớ. Tội nghiệp con bé kia, chỉ vì từ chối lời tỏ tình của một người mà bị tạt axit, dẫn tới má bên phải bị hủy đi. Họ còn nhớ chuyện đó xảy ra cách bây giờ cũng đã mấy năm. Con bé kia lúc đó chỉ mới 18 tuổi, còn đang học phổ thông. Bây giờ chắc cũng đã học xong đại học và đi làm rồi.
“Nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì đến chúng ta?” Tôn Thất Thành Công nghi hoặc hỏi lại.
Huỳnh Minh Phương vội giải thích
“Con bé đó đã khôi phục hoàn toàn rồi. Chính là nhờ uống thứ thuốc gọi là Liệu Thương Dịch kia. Nghe đâu chỉ tốn có 2 triệu để mua 4 lần uống thôi. Hơn nữa, nghe nói chẳng những con bé được khôi phục mà còn trở nên xinh đẹp hơn trước rất nhiều. Chuyện này đang được bàn tán rất là xôn xao ở khu nhà cũ của chúng ta. Ba ngày trước em có trở về nhà cũ thăm bạn, vô tình nghe thấy câu chuyện này”
Tôn Thất Thành Công nghiêm mặt nói “Chú Phương, anh biết chú cũng lo lắng cho Ỷ Lan. Nhưng mà chú đừng có đem mấy lời đồn vớ vẩn cho là thật. Càng đừng có ý định mua mấy thứ thuốc thượng vàng hạ cám trong nhân gian cho nó uống.”
Không chỉ có Tôn Thất Thành Công. Kể cả Huỳnh Mẫn Viên cùng nhìn em trai mình một cách đầy thất vọng.
Huỳnh Minh Phương biết anh chị không tin mình. Nhưng cũng không có giận anh chị. Nói thật lòng, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì bản thân anh ta cũng không tin. Anh ta giải thích thêm
“Chị 2! Anh 2! Em nói là sự thật, chính mắt em đã nhìn thấy con bé. Quả thật là trên mặt không còn sẹo. Không chỉ có vậy, còn là hoàn mỹ vô khuyết. Làn da của con bé cứ như là được tái sinh lại vậy. Bản thân em cũng dự định đi tìm hiểu mua về cho vợ em dùng thử.”
Huỳnh Mẫn Viên nghe như vậy thì trong lòng cũng hơi động. Tuy còn chưa có tin tưởng cho lắm nhưng mà cũng có một điểm mấu chốt cần quan tâm. Nếu quả thật con bé kia đã được chữa khỏi, cho dù không phải vì Liệu Thương Dịch thì cũng tồn tại một phương pháp điều trị. Chỉ cần tìm hiểu chính xác vấn đề là được.
Trong lòng của Tôn Thất Thành Công cũng có cùng suy nghĩ như vợ mình. Khó mà trách bọn họ được. Dù sao cũng đều là dược sĩ, quanh năm mua bán thuốc. Hôm nay lại nghe nói có một thứ thuốc trong nhân gian có tác dụng chẳng khác nào tiên dược thì làm sao mà tin.
Chờ dịp không bằng đúng dịp. Tôn Thất Thành Công quyết định đi về khu nhà cũ. Thế là 5 người lên một chiếc xe 7 chỗ rời đi. Mục tiêu của họ chính là trung tâm huyện Thốt Nốt, thành phố Cần Thơ.
Không quá 30 phút sau, xe đã đến được căn nhà khi xưa. Đó là một căn nhà quay lưng về sông Hậu, cả nhà họ từng sống ở đây. Bây giờ đã bán lại cho một người kinh doanh cây kiểng. Họ cũng không đến thăm nhà cũ mà là đến tìm người hàng xóm cũ ở kế bên.
Gia đình người hàng xóm cũ rất nhiệt tình tiếp đón. Chẳng có giấu diếm gì mà kể hết mọi chuyện. Cũng không có một phương pháp bí ẩn nào như vợ chồng Tôn Thất Thành Công nghĩ. Theo lời kể của người hàng xóm thì con gái ông ta bình phục hoàn toàn là do Liệu Thương Dịch.
Ban đầu ông ta cũng chỉ nghe một người quen giới thiệu. Bởi vì thấy con gái bị hủy dung luôn luôn sống khép kín. Cho nên bình thường có một chút cơ hội nào ông ta đều sẽ thử. Cũng chỉ mang một chút hy vọng thử xem, ai ngờ kết quả mỹ mãn như vậy.
Khi đi tìm mua thuốc, ông ta mới biết là thuốc bán ra mỗi ngày có hạn. Muốn mua phải chờ ngày hôm sau. Chuyện đó làm ông ta càng tăng thêm hy vọng. Bởi vì đồ tốt thì mới quý giá và bán ra có hạn như vậy.
Mang theo hy vọng trong lòng, ông ta không trở về nhà mà ở lại qua đêm gần một chi nhánh của tiệm thuốc. Trời cao không phụ lòng người, hôm sau ông ta đến rất sớm. Dù không phải chiếm thứ tự đầu tiên nhưng vẫn nằm được trong nhóm 20 người.
Thế nhưng khi đến người thứ 10 thì đã bán hết. Lúc này ông ta mới nhớ là mỗi người có thể mua 10 ống thuốc. Chờ thêm một ngày cũng không sao. Nhưng khi có người đến chào hỏi ông ta, nói là có thể bán lại cho ông ta một ống thuốc với giá 2 triệu.
Đang nóng lòng muốn thử nên ông ta đồng ý mua luôn.
Sau khi cho con gái uống thuốc, trong lòng ông ta vô cùng chờ mong. Nhưng càng nhiều hơn là lo sợ, ông ta sợ bản thân và con gái sẽ lại phải thất vọng một lần nữa.
Bởi vì ông ta luôn chú ý quan sát v·ết t·hương của con gái. Nên có thể thấy sự thay đổi rõ ràng sau mỗi ngày. Cứ một ngày trôi qua là những vết sẹo khô thêm một phần. Cho đến 7 ngày sau thì chúng khô hoàn toàn như những phần da c·hết.
Khi con gái của ông thấy ngứa và gãi thì những vết sẹo khô này lại bị rớt ra. Ẩn bên dưới là một làn da trắng nõn không chút tì vết. Khuôn mặt của con gái ông gần như khôi phục hoàn toàn. Chỉ còn lại một vài phần sẹo nhỏ và da thịt bị biến dạng nặng mà thôi. Những chỗ bị biến dạng nặng này cũng có khôi phục nhưng chưa hoàn toàn.
Ông đoán là hiệu quả của thuốc đã hết, cho nên lên kế hoạch đi mua thêm. Sau khi cố gắng tiềm phục từ hơn nửa đêm, ông cũng đã có thể mua thêm được 10 ống.
Cho con gái ông sử dụng thêm 3 ống thuốc thì toàn thân lột xác. Gương mặt chẳng những bình phục hoàn toàn mà còn hoàn mỹ hơn khi xưa. Da thịt toàn thân cũng được tân sinh. Tổng thời gian điều trị chỉ có 28 ngày, còn chưa đủ một tháng.
Cuối cùng, ông ta cùng vợ cũng sử dụng. Hiệu quả là chữa lành rất nhiều v·ết t·hương cũ. Toàn thân không còn một vết sẹo nào. Thấy thuốc có hiệu quả quá thần kỳ, rất nhiều người hỏi mua. Ông ta cũng không tham lam như những tay đầu nậu, chỉ bán cao hơn giá gốc 100 ngàn. Nhưng không bán hết mà giữ lại một ống trong nhà. Đề phòng có chuyện gấp cần đến.