Sau khi nhắn lại ý muốn của mình, Trần Minh Quân quay trở lại vườn thuốc để tiếp tục chuẩn bị những công cụ cần mang theo khi đến buổi đấu giá. Dĩ nhiên là phải có sự trợ giúp của Dương Trí Thần.
Lúc vừa gần đến cửa vườn thuốc. Trần Minh Quân đã nhìn thấy Dương Trí Thần. Cậu ta đứng ở đó, hướng lên trời cao, mắt nhắm nghiền, hai tay khoanh trước ngực. Hình tượng này có chút không phù hợp với con người của cậu ta.
Trần Minh Quân bước đi chậm lại, không tạo ra tiếng động lớn, từ từ đi vào căn nhà gỗ. Hắn biết Dương Trí Thần đang lâm vào một trạng thái cảm ngộ, rất có thể sau khi cậu ta mở mắt ra thì bình cảnh cũng sẽ biến mất. Kể từ đó cậu ta sẽ tiến lên một bước nhỏ, trở thành Thiên Văn Sư sơ cấp trung kỳ.
Một bước này vô cùng nhỏ bé, nhưng lại là cửa ải vô cùng khó khăn. Trong ký ức mà Trần Minh Quân thu được, từng nghe nói có vài vị trời sinh Thiên Văn Hồn Thể bị kẹt tại một bước này mãi mãi. Cho đến già c·hết cũng không vượt qua được, cả đời chỉ có thể vẽ được thiên văn sơ cấp.
Bước này cũng giống như bước nhập môn của người tu luyện vậy. Không nhập môn được thì chỉ có thể chấp nhận làm người thường.
Cũng có vài người không cam tâm, họ trời sinh Thiên Văn Hồn Thể, sao có thể sống một cuộc sống tầm thường. Họ chuyển hướng sang tu luyện. Nhưng rồi rất nhanh nhận lại cái kết đắng hơn. Không ai thành công nhập môn tu luyện. Có lẽ đây là trời cao hạn chế, người sinh ra là Thiên Văn Hồn Thể thì chỉ có thể theo con đường thiên văn. Những ai không vượt qua được thử thách bình cảnh đầu tiên thì chỉ có thể cam chịu số phận.
Về việc này thì người bình thường muốn tu luyện có phần lợi thế hơn. Bởi vì họ có thể kiên trì, dùng thời gian để bù đắp, rồi sẽ có ngày nhập môn. Chỉ là nhập môn ở cái tuổi gần đất xa trời thì có ích gì cơ chứ? Có chăng là có được sức khỏe tốt hơn người thường mà thôi. Nhưng cũng không phải vô dụng hoàn toàn. Nếu tu luyện chân khí tốt thì cũng có thể xem là cao thủ nội khí. Dù không sánh bằng những người tu ra linh khí, bước lên tiên đạo, nhưng vẫn hơn xa người bình thường.
Trần Minh Quân biết, hắn chỉ có thể chờ Dương Trí Thần đột phá. Để không lãng phí thời gian, hắn tiếp tục tu luyện bằng nguyên khí thủy. Đây đã thành thói quen, cứ mỗi khi rảnh là hắn tu luyện. Dùng phương pháp tích tiểu thành đại, kiên trì không ngừng. Đồng thời cũng không quên chuyển điện thoại về chế độ rung. Hắn sợ Lâm Thu Dung gọi lại bất chợt, sẽ đánh động tới Dương Trí Thần.
Vừa tập trung vào tu luyện thì cảm quan về thời gian liền biến mất. Cũng không biết đã qua bao lâu. Đến khi điện thoại rung lên thì Trần Minh Quân mới bừng tỉnh lại. Nhìn vào dãy số quen thuộc, Trần Minh Quân nghe máy
“Alo, anh nghe đây”
“Anh Minh Quân, chuyện anh nhờ đã được sắp xếp rồi. Hiện tại em đã có mặt ở nhà anh. Chúng ta có thể xuất phát ngay bây giờ”. Tiếng nói của Lâm Thu Dung vang lên trong điện thoại.
Trần Minh Quân hơi suy nghĩ rồi trả lời “Được, chờ anh chuẩn bị xong sẽ về nhà đi ngay”
Nói xong hắn bước ra bên ngoài căn nhà gỗ. Mắt nhìn về vị trí cửa vườn thuốc, tại đó đã không còn bóng dáng Dương Trí Thần. Đúng lúc này, có tiếng bước chân từ trong vườn thuốc đi ra. Dương Trí Thần lên tiếng hỏi
“Minh Quân, vừa gọi ông tìm tôi có chuyện gì đúng không?”
Trần Minh Quân nhìn Dương Trí Thần từ trên xuống dưới. Thử cảm nhận xem có gì khác thường không. Nhưng đừng nói là hắn, cho dù là đại đế thì cũng không thể nhìn ra một Thiên Văn Sư đang ở cấp bậc nào. Chỉ có thể thông quan năng lực thể hiện ra để biết.
Hắn nghiêm chỉnh hỏi Dương Trí Thần một câu “Trí Thần! Có thành công hay không?”
Dương Trí Thần mỉm cười, nhẹ gật đầu với Trần Minh Quân. Ý tứ rất rõ, cậu ta đã thành công đột phá. Rào cản quan trọng nhất của một Thiên Văn Sư đã bị phá bỏ.
Trần Minh Quân vui mừng khôn xiết, hắn tiến lên dùng tay vỗ lên bờ vai của Dương Trí Thần mấy phát. Miệng thì không ngừng cười nói “Tốt quá rồi. Tốt quá rồi. Ha ha ha …”
Sức lực của Trần Minh Quân hiện tại không hề nhỏ. Bị vỗ mạnh mấy cái lên vai khiến cho Dương Trí Thần lảo đảo bước chân, suýt chút nữa té nhào trên mặt đất. Cậu ta âm thầm cười khổ, nhưng rồi lại nở nụ cười thỏa mãn.
Cậu ta cũng rất cao hứng, sau khi đột phá thì tâm trí cũng đã tiến thêm một bước. Không còn ngu ngơ khù khờ như trước đây, thậm chí đã có phần hơn hẳn người thường.
Cho dù vậy thì từng ký ức trước kia vẫn được cậu ta nhớ kỹ như in. Ngoài cha mẹ của cậu ta ra thì người bạn trước mắt này là người duy nhất luôn tôn trọng cậu ta. Thành tâm toàn ý làm bạn với cậu ta, dù là lúc cậu ta khờ khạo hay là bây giờ cũng không thay đổi.
Khi nhìn vào ánh mắt đối phương, cậu ta có thể thấy được sự vui mừng và cao hứng. Vui mừng và cao hứng vì cậu ta thành công đột phá.
Cậu ta cũng đã hiểu rõ ý nghĩa tồn tại của mình quý giá ra sao ở vũ trụ bao la ngoài kia. Bất cứ ai có được sự phục vụ của cậu ta cũng sẽ vui mừng và cao hứng. Nhưng trong ánh mắt của Trần Minh Quân, cậu ta chỉ nhìn thấy chân tâm và thật ý. Đây hoàn toàn là vui mừng vì cậu ta chứ không phải vì giá trị của cậu ta.
Một thứ cảm giác nhiệt huyết dâng trào trong lòng cậu ta. Cậu ta thề trong lòng, cuộc đời này không bao giờ được đánh mất tình bạn này. Không bao giờ được phép phụ tấm lòng của người bạn này.
Dường như cảm nhận được tâm tình kích động của Dương Trí Thần. Hàng loạt thiên văn trong vườn thuốc cũng reo hò theo, ánh sáng lấp lánh liên hồi. Có thể loáng thoáng nghe thấy trong không gian những tiếng chúc mừng không ngớt.
Giây phút chúc mừng qua đi, Trần Minh Quân nhớ lại chuyện cần làm. Liền tằng hắng mấy tiếng rồi nửa đùa nửa thật nói
“À hèm, à hèm! Thiên Văn Sư đại nhân, ngài vừa mới đột phá. Hay là theo tại hạ đi một chuyến thực địa để kiểm chứng sức mạnh mới, ngài thấy thế nào?.”
Nhìn cái bộ dạng giả vờ đạo mạo của thằng bạn mình. Dương Trí Thần nhịn không được phì cười một tiếng. Cả hai lại nhìn nhau rồi lại ngửa mặt lên trời cười ha hả liên tục.
…
Vài chục phút sau, Trần Minh Quân cùng Dương Trí Thần xuống núi. Họ mang theo một cái túi chứa đầy phôi thẻ bài bằng gỗ mun. Còn bao gồm cả rất nhiều bút viết bên trong.
Lâm Thu Dung vẫn luôn chờ đợi ở phòng khách. Vừa nhìn thấy Lâm Thu Dung thì Trần Minh Quân cáo lỗi
“Xin lỗi em, đã để em chờ lâu. Do anh phải chuẩn bị một số thứ. Đây là Dương Trí Thần, là bạn anh. Cậu ta cũng sẽ cùng anh đi chuyến này. Không biết có vấn đề gì không?”
Lầm Thu Dung hơi kinh ngạc, cô nhìn qua Dương Trí Thần mở lời chào hỏi “Chào anh Trí Thần, em tên Lâm Thu Dung, rất vui được gặp anh.”
Dương Trí Thần cũng tươi cười đáp lễ “Chào em, anh cũng rất vui được gặp em. Không biết dư ra thêm một người như anh thì có vấn đề gì khó xử không?”
Cậu ta bây giờ đã không còn khù khờ, nói chuyện và suy nghĩ cũng đã rất bình thường.
Lâm Thu Dung lắc đầu “Không có vấn đề gì cả”
Cô lại quay qua hỏi Trần Minh Quân “Anh Minh Quân, vậy bây giờ chúng ta đi chưa? Có còn phải chờ và chuẩn bị gì nữa không?”
“Không còn thứ gì cần chuẩn bị nữa, chúng ta có thể xuất phát được rồi” Trần Minh Quân đáp.
…
Ngồi trên ô tô con, khi Trần Minh Quân biết đang đi đến đồi Tức Dụp thì khá là bất ngờ. Ở đồi Tức Dụp có dịch vụ bắn đạn thật thì hắn cũng biết. Nhưng mà kiểu đó không phải kiểu mà hắn cần.
Lâm Thu Dung hiểu hắn đang nghĩ những gì, nên cô lên tiếng giải thích
“Chúng ta đến đồi Tức Dụp, nhưng sẽ không sử dụng dịch vụ bắn đạn thật như bình thường đâu. Ba em đã bỏ tiền ra thuê một dịch vụ đặc biệt. Được cung cấp một phòng kín để trải nghiệm. Cũng sẽ không bị giá·m s·át. Việc này cũng không phải dễ dàng gì mà đàm phán được đâu.”
Lâm Thu Dung giới thiệu sơ qua cho Trần Minh Quân nghe. Lúc này hắn mới hiểu rõ sự việc. Có lẽ Lâm Đại Cường đã phải chi một số tiền lớn ủng hộ quốc phòng. Để đổi lại được một đặc quyền nhỏ trong dịch vụ bắn đạn thật.
Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là sự an toàn. Đám người Trần Minh Quân phải tuân thủ một số quy tắc nghiêm ngặt.
Thứ nhất, đám người Trần Minh Quân phải vào phòng trước. Người bên ngoài sẽ khóa chặt toàn bộ cửa vào ra. Sau khi đã đảm bảo an toàn thì súng và đạn mới được đưa vào phòng thông qua một khe cực nhỏ. Trong quá trình ở bên trong căn phòng, mọi rủi ro họ phải tự nhận lấy, bao gồm cả tính mạng.
Thứ hai, khi đám người Trần Minh Quân muốn rời đi. Trước tiên phải đưa súng và đạn ra ngoài, nhất là súng. Sau đó mới được mở khóa cửa để đi ra.
Cuối cùng chính là thời gian. Bọn họ chỉ có 3 tiếng đồng hồ để trải nghiệm. Kết thúc 3 tiếng, nếu không chấp hành mệnh lệnh đưa súng trở ra, sẽ có hậu quả lớn.