Sau khi đã ăn uống no nê, Trần Minh Quân thực hiện một việc mà hắn đã không làm thời gian gần đây, chính là luyện tập luyện thể quyền.
Lần này lại phát sinh hiệu quả lớn. Bằng chứng chính là những chất nhầy nhớp nháp và h·ôi t·hối được đẩy ra rất nhiều. May mắn là hắn đang ở một mình, không có gây tai họa cho cái mũi của người khác.
Kết thúc phần luyện thể quyền, Trần Minh Quân dùng thời gian còn lại của ban ngày để luyện tập chiến pháp cơ bản. Hắn nhận thức sâu sắc sự yếu kém của bản thân so với giới cao thủ luyện chân võ.
Sở dĩ hắn có thể dễ dàng phế đi tay chân của Phùng Văn Tuấn là vì may mắn. Hoàn toàn nhờ vào tác dụng đặc thù của 20 tấm hộ thân phù. Chuyện như vậy không dễ dàng xảy ra liên tục. Cũng yêu cầu điều kiện quá khó khăn.
Phải tiếp cận đối phương đủ gần, đồng thời phải để đối phương ra tay trước. Còn nữa, nếu đối phương là một cao thủ đại tông sư thì không được để đối phương dựng lên hộ thân cương khí. Nhiều điều kiện phiền hà như vậy nào có dễ làm. Mà một đại tông sư thì làm sao có thể dễ dàng lừa gạt.
Trần Minh Quân cũng không ý thức được một chuyện. Hắn chỉ suy nghĩ đến cấp bậc tông sư và đại tông sư. Những người luyện chân võ cấp thấp hơn đã bị tiềm thức của hắn bỏ qua. Bởi vì, đối mặt với chân võ sư cấp thấp thì hắn đã đứng sẵn ở thế bất bại.
Thậm chí, tông sư cũng không khiến hắn quá kiêng kị. Bởi vì tông sư không thể hình thành hộ thân cương khí. Còn hắn thì có sự bảo vệ của hộ thân phù. Đôi bên giao chiến, hắn chỉ cần t·ấn c·ông trúng đích một lần thì đối phương sẽ nguy kịch. Nếu đánh trúng chỗ hiểm, chỉ một đòn là có thể tiêu diệt một người.
Trên lý thuyết là như thế, nhưng hắn cũng không phải cứ ra tay là lấy mạng người khác. Dù sao thì hắn cũng là một sinh viên đại học, sống trong xã hội hiện đại. Chưa thích nghi lắm với việc hở chút là n·gười c·hết ta sống. Chuyện xảy ra với tay sai của Phùng Văn Tuấn hoàn toàn là ngoài ý muốn. Chủ tâm hắn không có ý định g·iết c·hết đối phương.
Trần Minh Quân ưu tiên luyện tập các động tác di chuyển. Chỉ luyện tập các động tác t·ấn c·ông khi trời đã gần tối. Lý do hắn ưu tiên thân pháp không phải vì hắn sợ g·iết người. Bởi vì hắn biết, trong một trận chiến, thân pháp linh hoạt sẽ chiếm lợi thế vô cùng lớn. Còn chuyện t·ấn c·ông, nếu tung đòn chính xác thì chỉ cần một vài đòn thôi là có thể quyết định trận đấu.
Đêm xuống, Trần Minh Quân lại dùng nguyên một buổi tối để tu luyện tịnh thần thuật. Khi trời sáng, hắn lại ăn uống no nê mọt phen. Sau đó, lấy ra viên nguyên thủy thạch thứ hai để tiếp tục hấp thu.
Thời gian bình yên trôi qua. Ở trong động thiên này, Trần Minh Quân hoàn toàn có thể tập trung tu luyện. Hoàn toàn không phải lo lắng sẽ bị tìm ra.
Trong khi đó, ở bên ngoài động thiên. Cả q·uân đ·ội và Tử Sát Điệp cũng đã tiến hành rà soát quy mô. Gần như là khu vực nào cũng bị tìm qua một lần. Những chỗ đã tìm qua cũng được giá·m s·át, đây là muốn tung một lưới thật lớn, bao trọn Hòn Khoai để bắt hắn.
Mấy ngày hôm sau, vào một buổi trưa
Trần Minh Quân mở mắt ra, kết thúc tu luyện. Ánh mắt của hắn giờ này vô cùng trong suốt. Nhìn vào có cảm giác siêu trần thoát tục, lấp lóe tinh quang. Chính là thứ mà người ta hay gọi là “ánh mắt có thần”.
Đây là dấu hiệu hắn đã thành công bước vào giai đoạn thông mạch. Từ một ngày trước, hắn đã luyện hóa hết nguyên thủy dịch có trong 3 viên nguyên thủy thạch.
Đúng như hắn dự đoán, dùng hết ba phần nguyên thủy dịch đã giúp hắn chạm sát vào giai đoạn thông mạch. Sau khi tự thân tu luyện thêm một ngày thì hắn cũng đã thành công.
Đã hoàn thành thông mạch, vậy tiếp theo sẽ cần phải cố gắng hoàn thành một lần đại chu thiên. Đây cũng giống như lúc mới tu luyện, người tu luyện cố gắng vận hành đủ một tiểu chu thiên.
Tiểu chu thiên là vòng vận khí đơn giản nhất. Là bước cơ bản nhất, ai cũng có thể cố gắng làm được. Cũng đơn giản dễ hiểu đến tận cùng.
Tiểu chu thiên sử dụng Nhâm Mạch và Đốc mạch làm cơ sở. Đây là hai mạch âm dương nhị khí, kết nối với nhau tạo thành một vòng hoàn chỉnh, bao trọn bộ não và nội tạng của con người. Đối với một người bình thường thì đây là đường vận chuyển dễ dàng nhất để tu ra chân khí.
Còn đại chu thiên thì phải sử dụng toàn bộ bát mạch. Cũng tức là nhâm mạch, đốc mạch, xung mạch, đới mạch, âm kiều mạch, dương kiều mạch, âm duy mạch và dương duy mạch.
Đồng thời, muốn vận chuyển đại chu thiên thì cần dùng chân khí làm vật dẫn. Chân khí cùng với năng lượng thiên địa di chuyển cùng nhau. Trong quá trình này, năng lượng thiên địa sẽ bị chuyển hóa thành chân khí dần dần.
Vận chuyển đại chu thiên cũng dùng tiểu thu thiên làm gốc. Khi đi đủ một vòng tiểu chu thiên thì cũng đã đi hết bát mạch. Từ đó mà gọi là đại chu thiên.
Bạn có thể hiểu tiểu chu thiên là đường chính. Con đường này sẽ có nhiều lối rẽ, chính là đường nối tới những mạch còn lại trong bát mạch. Mỗi lối rẽ đều sẽ quay trở lại đường chính. Việc lựa chọn rẽ theo lối nào trước và sau cũng có ảnh hưởng nhất định tới hiệu quả tu luyện.
Còn nữa là, trong quá trình vận chuyển đại chu thiên. Tốc độ chân khí vận chuyển từ huyệt này đến huyệt khác cũng có ảnh hưởng đến hiệu quả tu luyện. Có những đoạn cần vận chuyển nhanh, nhưng cũng có những đoạn cần vận chuyển chậm lại. Mục tiêu cuối cùng chính là để có được hiệu quả cao nhất.
Nói như vậy không có nghĩa là muốn vận chuyển như thế nào cũng được. Mỗi người chỉ có cơ hội xác lập một lần duy nhất. Một khi đã xác lập lộ trình của đại chu thiên thì sẽ không thể thay đổi. Chỉ cần cố tình thay đổi lộ trình, kể cả thay đổi tốc độ vận chuyển trong một đoạn nhỏ. Cũng sẽ dẫn tới nguy cơ đứt đoạn kinh mạch, mất hết tu vi, vĩnh viễn đoạn tuyệt con đường tu luyện.
Chính vì lý do như vậy mà lộ trình vận hành đại chu thiên chính là công pháp tu luyện. Mỗi công pháp sẽ có sự khác nhau về lộ trình, dẫn tới hiệu quả hoàn toàn khác nhau. Công pháp có hiệu quả càng cao thì càng quý hiếm.
Hiệu quả của công pháp lấy tỷ lệ chuyển hóa giữa năng lượng thiên địa và chân khí làm tiêu chuẩn. Ví dụ công pháp 50% có nghĩa là lộ trình vận hành đại chu thiên của công pháp này sẽ giúp luyện hóa một nửa số năng lượng thiên địa trong kinh mạch.
Trong giới chân võ sư cũng tồn tại những pháp môn độc môn thế này. Các võ sĩ chân võ muốn tấn thăng lên đại võ sĩ thì cần phải có pháp môn tu luyện. Nói trắng ra là phương pháp vận hành đại chu thiên. Chỉ khi có pháp môn này, võ sĩ mới có cơ hội tiếp tục tiến lên. Nhưng cao nhất cũng chỉ đến cấp bậc đại tông sư. Thậm chí, có thể đến đại tông sư hoàn toàn là đối tượng trời sinh có linh hồn mạnh mẽ sẵn. Phần lớn võ sĩ sẽ phải dừng lại ở cấp độ một nửa tông sư, cũng giống như Chử Thế Bình vậy.
Trần Minh Quân cũng không cần suy nghĩ nhiều. Trong ký ức của vị tôn giả kia, có một công pháp tuyệt thế. Với mức tỷ lệ 48% là một công pháp cấp 5. Đây là sau khi người kia làm chủ một hành tinh thì mới có được. Nhưng chỉ có thể sử dụng làm truyền thừa, không thể tu luyện được.
Theo như những gì Trần Minh Quân tìm hiểu trong ký ức. Công pháp được phân chia theo cấp bậc từ cấp 1 đến cấp 10.
Cấp 1 tương ứng với hiệu suất chuyển đổi từ 1% đến 10%.
Cấp 2 là từ 11% đến 20%.
Như vậy, cấp 10 tức là tử 91 đến 100%.
Đây là phân chia trên lý tuyết. Thực tế, công pháp lưu thông trên thị trường chủ yếu là từ cấp 3 trở xuống. Công pháp cấp 4 đã được xem là công pháp cao cấp. Còn công pháp cấp 5 thì chỉ tồn tại trong tay những thế lực cực lớn, tối thiểu cũng phải là chủ của một hành tinh tu luyện.
Còn công pháp từ cấp 6 trở lên được mọi người công nhận là chưa từng tồn tại.
Chính vì yếu tố chỉ có thể chọn một loại lúc khởi đầu. Cho nên ai cũng muốn công pháp phải có hiệu quả cao nhất. Trần Minh Quân cũng cảm thấy khá hài lòng với công pháp cấp 5 với tỷ lệ 48% mà hắn sắp tu luyện. Nên biết, bản thân vị tôn giả kia cũng chỉ tu luyện công pháp cấp 4 với tỷ lệ 35% mà thôi.
Hắn cũng không bắt đầu tu luyện đại chu thiên ngay. Bởi vì hắn chỉ vừa kết thúc tu luyện. Cần phải thả lỏng tâm tình, ăn uống và khôi phục tinh thần.
Khi đã ăn uống xong, hắn ngước nhìn trời cao. Cảm thấy thời gian cũng còn khá dài. Hắn quyết định vận động thân thể bằng cách luyện chiến pháp cơ bản.
Khi ban đêm đến, hắn quyết định dùng trọn một đêm để tu tịnh thần thuật. Hắn muốn dùng trạng thái tinh thần tốt nhất khi bắt đầu vận chuyển đại chu thiên. Nên biết, yêu cầu vận chuyển đại chu thiên rất khắt khe về chi tiết. Chẳng những là lộ trình, mà cả về tốc độ qua các đoạn huyệt đạo cũng cần có độ chính xác cao.
Một khi làm sai, chẳng những ảnh hưởng tới tỷ lệ chuyển đổi. Mà còn đánh dấu cố định việc đó mãi mãi. Nghĩa là, làm sai lần đầu thì từ đó về sau cũng phải làm theo cách sai như vậy.
Nếu gặp may mắn, nói không chừng cái sai đó lại làm tỷ lệ chuyển đổi tăng lên. Đấy cũng là cách mà các công pháp được cải thiện và từ từ sinh ra công pháp cấp cao hơn.
Rất tiếc là mỗi người chỉ có một cơ hội. Do đó, việc cải tiến công pháp là vô cùng gian nan và khó khăn. Gần như không có người nào đi làm cái việc này cả. Toàn bộ đều là do sai sót nhưng may mắn mà ra.