Thuận Thiên

Chương 9: Thành công nho nhỏ



Chương 9: Thành công nho nhỏ

Trần Minh Quân chạy mấy chục vòng quanh chợ Chi Lăng. Cuối cùng cũng tìm mua đủ số vật liệu hắn cần. Dây cước thì dễ tìm, nhưng bình thủy tinh phù hợp thì khá là khó tìm. Hắn cần tìm loại bình thủy tinh có độ dày lớn, miệng bình cực nhỏ, nắp đậy phải kín.

Đa số các loại bình thủy tinh bây giờ đều khá mỏng. Cũng không ai dở hơi đi chế tác miệng bình quá nhỏ. May mắn là hắn tìm thấy cái bình này ở chỗ bán đồ trưng bày. Nói là bình không bằng nói là hồ lô thủy tinh. Đặc điểm của hồ lô vô chính là miệng nhỏ thân rộng, vô cùng phù hợp yêu cầu của hắn.

Số vật liệu này cũng không làm hắn thiệt hại quá nhiều tiền. Dù chưa có công ăn việc làm gì, nhưng nhà hắn cũng tương đối khá giả. Tiền tiêu vặt hàng tháng gửi cho hắn cũng không ít. Nhưng hắn rất là biết giữ tiền, không đến nỗi tiết kiệm, thế nhưng sẽ không lãng phí. Cho nên cũng dư ra khoản vài chục triệu trong tài khoản ngân hàng.

Về đến nhà, biết mẹ mình vẫn đang ngủ say. Trần Minh Quân không tiếp tục ở lại mà mang theo vật liệu đi thẳng lên núi. Chỉ khoảng 30 phút sau, hắn đã trở về vườn thuốc. Tốc độ đi lên của hắn bây giờ đã tương đối nhanh.

Đặt vật liệu đã mua vào căn nhà gỗ. Hắn bắt đầu quan sát xung quanh, tìm chỗ thích hợp để bố trí. Trước hết, nơi đó phải thoáng mát, ít cây lớn. Mặt đất cũng phải đủ bằng phẳng để bố trí trận pháp tụ năng lượng. Cứ thế hắn đi đến từng ngóc ngách của vườn thuốc để quan sát. Bận rộn hơn một tiếng đồng hồ thì cũng tìm được chỗ phù hợp nhất.

Thoáng đo đạc sơ lược một phen, hắn vào trong nhà lấy bút giấy ra vẽ một bản thảo cơ bản. Trên bản vẽ có thể nhìn thấy một mặt phẳng có hình bát quái. Trung tâm của hình bát quái là một cột trụ nhô cao lên một mét. Xung quanh hình bát quái cũng có tám cột trụ nhô cao 3 mét.

Trên bề mặt của hình bát quái khắc họa những loại hoa văn kỳ lạ. Dĩ nhiên là hắn sẽ không khắc chính xác trận văn lên bản thảo, chỉ vẽ ra hình dáng đại khái. Bởi vì mỗi lần vẽ ra trận văn, một cách vô ý thức người vẽ sẽ bị tiêu hao tinh thần rất lớn.

Trần Minh Quân cầm bản vẽ trên tay rồi đi thẳng xuống núi. Hắn cần tìm vài người thợ xây phụ trách kiến tạo công trình nho nhỏ này cho hắn. Hắn biết gần chợ An Hảo có một người thợ xây, thường được mọi người gọi là chú ba Đức. Tính ra thì cũng không quá xa, nên hắn quyết định không ghé nhà mình mà đi thẳng qua nhà chú ba Đức.

Có lẽ hôm nay vận khí của hắn không tồi. Bình thường chú ba Đức rất ít khi có mặt ở nhà. Đặc điểm nghề nghiệp luôn khiến ông phải xa nhà làm việc thường xuyên. Ông vừa cùng đám đồng nghiệp hoàn thành một công trình ở huyện khác, nên mới về nhà nghỉ ngơi.



Khi Trần Minh Quân đưa bản vẽ cho chú ba Đức xem, thấy công trình quá đơn giản nên ông ấy nhận lời ngay. Thỏa thuận giá cả xông xuôi, hẹn đến chiều sẽ tiến hành thi công. Về phần vật tư xây dựng tiêu hao sẽ tính theo giá mua ở cửa hàng vật liệu.

Cũng không cần Trần Minh Quân dẫn đường, gần như chỗ nào trên núi Cấm chú ba đều nắm trong lòng bàn tay. Hắn chỉ cần nói đại khái vị trí là chú ba sẽ tìm được đến nơi. Trước khi rời đi, Trần Minh Quân cũng nhờ chú ba Đức mua 2 thùng sơn ngoài trời màu đỏ và màu trắng, mục đích là để hắn vẽ trận văn lên Bình Đài Thu Sương. Cái tên này cũng là hắn mới nghĩ ra, nghe cũng khá ổn.

Còn về phần tại sao lại là màu đỏ và trắng. Màu trắng là để vẽ nền, còn màu đỏ là vẽ trận văn. Cái gọi là trận văn, yêu cầu thứ nhất là phải nổi bậc. Yêu cầu thứ hai là phải chính xác tỷ lệ. Nên nhớ, trận văn không nhất thiết phải là nét chữ, cũng không phải nét vẽ đơn giản.

Từng phần của trận văn có độ dày mỏng nhất định, tuyệt đối phải vẽ ra chính xác, chỉ c·ần s·ai một chút thôi cũng sẽ làm trận văn vô dụng. Hiệu quả của trận pháp sẽ tốt hơn nếu màu sắc trận văn càng nổi bậc so với màu nền, nhưng trừ màu đen. Bởi vì chỉ có một thứ cấm kỵ trong thiên văn mới dùng màu đen, đó là ám văn. Tạm không nói tới thứ này, bởi vì bản thân ký ức của người kia cũng chỉ biết một cách mơ hồ về ám văn.

Trần Minh Quân trở lại vườn thuốc, hắn cần chuẩn bị phần dây cước và bình chứa nước đâu vào đó. Chờ sau khi bình đài thu sương xây xong thì hắn cũng tiến hành kéo dây, bố trí.

Khoảng 14 giờ chiều, một chiếc xe ba gác tự chế chạy đến trước cửa vườn thuốc. Trên xe chất nhiều bao tải chứa xi măng và cát đá các loại. Chú ba Đức xuống xe, đi vào vườn thuốc để xem vị trí thi công. Đi theo chú ba Đức còn có 4 người đệ tử, là người học nghề theo phụ giúp ông. Họ nhanh chóng vác những bao vật liệu vào bên trong vườn thuốc.

Sau đó, một người ở lại, còn lại đều lên xe chạy đi. Mục đích là chở thêm vật liệu. Cho dù bình đài thu sương không quá lớn, nhưng cũng sẽ cần nhiều hơn một xe vật liệu. Chưa kể còn phải chở mấy thanh sắt tròn làm trụ nữa.

Trần Minh Quân dẫn chú ba Đức đến chỗ hắn đã chọn. Trên mặt đất, hắn cũng đã làm dấu vị trí và hình dáng của bình đài. Chú ba Đức lập tức bắt tay vào công việc, ông cho đệ tử kia của mình tiến hành san lấp mặt bằng. Bản thân ông thì bắt đầu cấm mấy thanh gỗ làm dấu vị trí.

Chỉ có 2 thầy trò làm việc nhưng công việc vẫn diễn ra khá nhanh, chưa đầy 30 phút sau thì mặt bằng đã được san lấp bằng phẳng. Người đệ tử cũng đã bắt đầu trộn hồ, còn chú ba Đức thì đang đóng phần ván thô tạo khung.



Được thêm một lúc thì chiếc xe ba gác khi nãy đã trở lại. Lần này trên xe chở theo gần đầy đủ vật tư cần thiết. Ba người đệ tử mới đến cũng tham gia vào, mỗi người một việc, vô cùng thành thục. Rõ ràng là nhiệm vụ của mỗi cá nhân đều đã được phân công rõ ràng, phối hợp lại nhuần nhuyễn.

Thời gian lặng lẽ trôi, hoàng hôn bắt đầu xuất hiện, bầu trời đã không còn trong xanh. Một sắc đỏ đậm bao trùm toàn bộ không gian. Bình đài cầu tiên cũng đã được làm xong. Sau khi nhận tiền thanh toán, chú ba Đức cùng 4 người đệ tử lái xe ba gác rời đi. Chỉ còn lại Trần Minh Quân đứng đó nhìn công trình còn chưa khô xi măng trước mặt.

Trời đã sắp tối, bề mặt bình đài cũng chưa khô, không thể vẽ trận văn. Trần Minh Quân chỉ có thể bố trí trước phần lưới dây cước. Từ trước khi bình đài thi công xong, hắn đã đan số dây cước mình mua thành lưới, với tám đầu dây ở tám hướng. Khi kéo căng ra và cố định tám đầu dây sẽ được một cái mạng nhện.

Loay hoay một chút công phu, Trần Minh Quân hài lòng nhìn mạng nhện tự chế bằng dây cước vừa mới gắn lên. Tiếp theo, trung tâm của mạng nhện được gắn vào một viên bi thủy tinh to và nặng, sức nặng làm cho mạng nhện biến dạng thành hình cái phễu, trũng xuống ở chính giữa. Bên dưới viên cầu thủy tinh chính là điểm đặt hồ lô thủy tinh.

Khi sương bám lên mạng lưới sẽ hội tụ thành giọt. Các giọt sương di chuyển theo dây cước chảy về trung tâm. Sương hội tụ tại trung tâm lại chảy xuống viên cầu, cuối cùng là nhỏ giọt vào hồ lô thủy tinh. Trước khi đem bố trí, Trần Minh Quân cũng đã vệ sinh sạch sẽ lưới và hồ lô. Nhưng hắn chỉ đặt hồ lô lên để nhìn xem vị trí đã ổn chưa, chứ không định để luôn ở đó.

Thu sương chứa năng lượng thiên địa phải thu từ khoảng 3 giờ sáng trở đi. Sương sớm hơn sẽ không có quá nhiều năng lượng, thậm chí là không có chút nào. Cứ như vậy Trần Minh Quân vui vẻ đi xuống núi ăn cơm tối cùng gia đình và tắm rửa sạch sẽ mới trở lại vườn thuốc nghỉ ngơi.



Màn đêm nhanh chóng buông xuống, bao trùm toàn bộ trời đất. Những con thú ăn đêm tỉnh lại, rời khỏi nơi trú ẩn, bắt đầu tìm kiếm con mồi. m thanh huyên náo dồn dập của tiếng côn trùng kêu làm cho không gian càng thêm âm u đáng sợ. Lâu lâu lại có tiếng kêu lớn hơn phát ra, nào là rét rét, nào là hú hú, nào là oạc oạc, … như một buổi hòa nhạc to lớn của màn đêm.

Bấy giờ đang là tháng 10 dương lịch, tương ứng với tháng 9 âm lịch. Vào thời điểm này trong năm, trên núi Cấm có sương mù khá dày. Nhiệt độ cũng tương tối thấp, rất là lý tưởng để hội tụ năng lượng thiên địa.



Đúng 3 giờ sáng, Trần Minh Quân thức dậy, bước ra bên ngoài căn nhà gỗ. Nhìn khung cảnh dày đặc một màu trắng của sương mù trước mắt không khỏi làm hắn thêm hài lòng. Cầm hồ lô thủy tinh trên tay, Trần Minh Quân đi thẳng đến bình đài thu sương.

Thông qua ánh sáng của đèn điện, hắn nhìn thấy tại vị trí bên dưới viên bi thủy tinh đã hình thành một dòng chảy nhỏ. Nước rơi xuống từ trên viên bi, tụ lại thành vũng và nhanh chóng tràn ra khỏi bình đài. Trần Minh Quân mở nắp hồ lô ra, đặt lên vị trí thu sương.

Từng giọt sương nhỏ xuống miệng hồ lô, rơi vào bên trong, phát ra âm thanh tí tách vui tai. Trần Minh Quân không tiếp tục ở lại mà đi vào trong căn nhà. Giờ này chưa phải giờ tu luyện thích hợp, hắn có thể nghỉ ngơi thêm.

Thời gian tiếp tục trôi qua, lúc Trần Minh Quân trở lại thì đã thấy hồ lô sắp đầy bình. Hắn cũng khá vui vẻ, chỉ là hắn biết, chất lượng ngưng khí thủy hôm nay sẽ tương đối thấp. Vì vậy mà hắn cũng không kỳ vọng quá cao. Hắn dùng một cái hồ lô khác thay vào chỗ thu sương, bản thân thì mang theo hồ lô đã đầy về chỗ tu luyện.

Trần Minh Quân ngồi xuống, bình tâm tĩnh khí, thu liễm suy nghĩ. Đây là bước chuẩn bị trước khi tu luyện. Cảm thấy trạng thái bản thân đã ổn, hắn liền cầm hồ lô lên, mở nắp ra rồi uống vào một ngụm lớn. Sau đó nhanh chóng chìm đắm tinh thần vào quá trình vận chuyển chu thiên.

Lần này, sau khi hắn hít vào, đưa năng lượng thiên địa vận chuyển từ miệng, qua cổ họng, qua ngực rồi xuống tới bụng. Ngay sau đó, hắn có thể cảm nhận được tâm thần vận chuyển trở nên dễ dàng hơn một chút. Đây là vì năng lượng thiên địa tích trữ bên trong số nước mà hắn uống vào bắt đầu bị đẩy ra.

Dù rất mừng rỡ trong lòng, nhưng Trần Minh Quân vẫn cố gắng thu liễm tâm trạng dao động. Tập trung tâm thần vào việc vận chuyển chu thiên, đến khi gặp phải cực hạn thì mới cầm hồ lô lên uống vài ngụm lớn vào và tiếp tục tu luyện.

Tinh thần tập trung cao độ, Trần Minh Quân quên luôn cảm giác về thời gian. Có sự trợ giúp của nguyên khí thủy, rõ ràng việc tưởng tượng vận chuyển chu thiên đã dễ dàng hơn rất nhiều. Dù chưa đi đủ một vòng, nhưng đã tiến rất xa.

Khi hắn cảm nhận được ánh sáng thì hắn chợt bừng tỉnh từ trạng thái tập trung. Bình minh đã xuất hiện từ lâu. Mặt Trời sẽ nhanh chóng vượt lên khỏi đường chân trời. Đồng nghĩa với thời gian có thể tu luyện ngày hôm nay đã sắp hết.

Trần Minh Quân cầm bình hồ lồ lên, một hơi uống cạn sạch. Sau đó lại nhắm mắt vận chuyển chu thiên một lần cuối cùng. Hắn có thể cảm nhận được, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là đã có thể hoàn thành chu thiên. Cho nên hắn muốn thử với số nguyên khí thủy còn lại.

Chỉ là mang tâm tư cố gắng, ai ngờ mọi chuyện vô cùng thuận lợi. Thật đúng với câu “hậu tích bạc phát” một lần cuối cùng này hắn lại thuận lợi vận chuyển đủ một chu thiên, đưa dòng khí lưu chuyển quay trở lại bụng dưới.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, hai tay đưa lên ngực, từ từ hạ xuống, làm động tác thu công song song với vận dụng tâm trí dồn nén năng lượng về vùng bụng dưới. Làm xong hết thảy, hắn không kìm chế được mà đứng bật người dậy, sau đó ngửa đầu lên trời cười ha hả như một thằng điên.