Sau khi đã thấu hiểu toàn bộ vấn đề, Trần Minh Quân vừa vui mừng, vừa cảm thấy có chút mất mát. Vui mừng vì không còn cảm thấy hoang mang về tu luyện. Còn cảm thấy mất mát là vì biết được đẳng cấp của con người trên Trái Đất lại thấp như vậy.
Theo đó, người để lại ký ức cho hắn là một chủng tộc nhân loại cấp 5. Thời gian sống trung bình của một người bình thường là khoảng 3000 năm Trái Đất, hay 1500 vũ niên.
Thế giới ngoài kia thường lấy vũ niên làm đơn vị thời gian chung, có thể hiểu là năm vũ trụ. Một năm vũ trụ tương ứng với khoảng 2 năm trên Trái Đất.
Đẳng cấp nhân loại càng cao thì sức sống càng mạnh. Nhưng cũng bao gồm thêm một lợi ích khác. Đó chính là huyết nhục tế bào cùng kinh mạch cũng đều mạnh mẽ hơn. Khác biệt lớn nhất chính là kinh mạch. Có thể nói, huyết nhục tế bào có mạnh mẽ cũng không hơn kém nhau nhiều. Nhưng kinh mạch thì hơn kém nhau rất lớn.
Chính vì lý do đó mà khi nén và giải phóng chân khí cũng có hiệu suất cao hơn rất nhiều. Cũng sẽ không dễ dàng tự làm bản thân b·ị t·hương.
Đã biết được nguyên nhân, tiếp theo chính là tìm phương pháp khắc phục. Cũng chính là tìm cách làm cho kinh mạch mạnh mẽ và vững chắc hơn.
Về chuyện này thì chỉ có thể thông qua dược lực mà tiến hành. Hắn cũng có biết một vài phương thuốc có tác dụng rèn luyện kinh mạch. Nhưng ở trong hoàn cảnh hiện tại thì không có biện pháp điều chế. Bởi vì không có nguyên liệu, cũng không có cơ sở vật chất.
Ngoài ra, còn có một phương pháp rèn luyện kinh mạch khác. Chính là lợi dụng môi trường của Ngũ Hành Nguyên Giới, bên trong môi trường đó, tiến hành vận chuyển chu thiên.
Bởi vì trong Ngũ Hành Nguyên Giới thì năng lượng thiên địa sẽ bị phân giải một lượng nhỏ thành năng lượng ngũ hành. Mà năng lượng ngũ hành có thể giúp cho kinh mạch chịu kích thích và rèn luyện, không ngừng lột xác theo hướng vững chắc hơn.
Hắn có đủ một bộ đá ngũ hành gốc, nhưng cũng khó lòng tạo được ngũ hành nguyên giới.
Muốn tạo ra ngũ hành nguyên giới, đầu tiên cần có một căn phòng kín có 5 vách tường. Năm vách tường này có cạnh gần như bằng nhau, tạo thành một căn phòng hình lăng trụ ngũ giác.
Tại vị trí trung tâm của mỗi vách tường là nơi đặt một viên đá ngũ hành gốc. Sau đó, các trận văn sẽ được vẽ lên các vách tường. Tạo thành một vòng tuần hoàn lớn, bao gồm đủ cả ngũ hành.
Phía trên căn phòng phải có khả năng đóng mở. Mặt trong sẽ được vẽ trận văn có tác dụng c·ách l·y và ổn định năng lượng.
Sàn của căn phòng thì được khắc trận văn tụ năng. Dùng để hội tụ năng lượng thiên địa vào bên trong căn phòng.
Ban đêm, thì mở mái che. Ban ngày phải đậy kín lại. Phải liên tục làm như vậy hơn 30 ngày thì mới có thể hình thành được ngũ hành nguyên giới. Một khi đã hình thành thì sẽ ổn định gần như là mãi mãi.
Đồng thời, trình độ mạnh mẽ của ngũ hành nguyên giới sẽ tăng dần theo thời gian. Nếu tích tụ đủ lâu, thậm chí còn có thể biến thành ngũ hành chân giới. Sẽ rất có ích cho tu sĩ ở cảnh giới cao đến để cảm ngộ ngũ hành.
Hiện tại, tất cả những biện pháp này hoàn toàn vô dụng. Trong động thiên không có khả năng thực thi được cái nào trong số đó.
“Có lẽ, mình nên suy nghĩ tìm cách rời khỏi Hòn Khoai. Ở đây tuy có điều kiện tu luyện rất tốt. Nhưng lại bó tay bó chân rất nhiều vấn đề. Cũng vì thế mà hạn chế rất nhiều.”
Sau khi suy tính cẩn thận, Trần Minh Quân âm thầm quyết định như vậy.
Hắn không tiếp tục mất thời gian để luyện tập chiến pháp cơ bản nữa. Thay vào đó là dành thời gian để suy nghĩ tìm cách thoát khỏi Hòn Khoai.
“Hiện tại chắc Hòn Khoai đã có du khách đến tham quan rồi. Chỉ là mình phải rời khỏi được rừng rậm thì mới trà trộn vào du khách được.”
Hắn nghĩ tới đây thì nhìn qua hướng Hồng Kim Tinh đã rời đi. Trong ánh mắt liên tục lóe lên sắc thái đang do dự và không quyết. Sau một lúc thì hắn lắc đầu tự nói
“Không được! Chính mình đã mang người ta vào đây. Hơn nữa, cho dù là vô ý thì mình cũng nợ y 2 lần nhắc nhở quan trọng. Trong đó, còn có một lần có thể nói là kéo mình về từ bờ vực nhập ma. Mình không thể bỏ mặc người ta ở đây được”
Vừa rồi, trong một giây phút nào đó, Trần Minh Quân đã có suy nghĩ bỏ lại Hồng Kim Tinh. Bởi vì nếu không mang theo Hồng Kim Tinh thì khả năng hắn rời đi thành công sẽ cao hơn.
Nên biết, hắn còn có triệt quang trận cầm tay. Vào ban đêm, chỉ cần đủ cẩn thận là có thể nhanh chóng rời khỏi rừng rậm này mà không sợ bị nhìn thấy.
Nhưng có Hồng Kim Tinh thì khác, cho dù Hồng Kim Tinh có thể ở sát bên cạnh hắn cũng vô dụng. Tử Sát Điệp có thể cảm ứng được phệ tâm trùng bên trong cơ thể Hồng Kim Tinh.
Nếu để Hồng Kim Tinh vào tủ lạnh và đặt vào không gian hư vô, thời gian kéo dài cũng không thể quá 4 tiếng đồng hồ. Bao nhiêu đó thì khó mà đủ để thoát khỏi Hòn Khoai. Một khi vừa để Hồng Kim Tinh ra bên ngoài là đối phương sẽ cảm nhận được ngay.
Phạm vi cảm nhận có thể tính bằng diện tích của một vài tỉnh thành. Một cái Hòn Khoai bé tí thì chẳng thấm vào đâu. Thậm chí, kể cả đã vào đất liền thì Tử Sát Điệp vẫn có thể cảm ứng được. Bởi vì khoảng cách cũng chẳng có xa là mấy.
“Phải tìm cách làm cho Hồng Kim Tinh có thể ở lại trong không gian hư vô thời gian dài hơn. Chỉ có như vậy mình mới có thể mang theo y rời khỏi Hòn Khoai này. Nhưng bằng cách nào bây giờ?”
Không thể không nói, thời gian gần đây toàn phát sinh những chuyện đau đầu nhức óc. Chuyện nào cũng cần phải suy tư và tìm cách, mà toàn là chuyện chẳng dễ dàng gì.
“Cách thì có một cách thôi. Chính là tăng cường số lượng dưỡng khí cho Hồng Kim Tinh. Nghĩa là cần tạo ra một không gian kín đủ lớn là được. Nhưng liệu ở chỗ này thì có thể chế tạo được hay không đây?”
Trần Minh Quân vừa nói vừa nhìn xung quanh. Tuy không nói hắn đã đi hết mọi ngóc ngách chỗ này, nhưng sự thật thì cũng không còn bao nhiêu chỗ chưa đi.
Hắn cũng không tự chịu khổ một mình. Đã quyết định rồi thì phải tìm cách thôi. Hắn cho gọi Hồng Kim Tinh đến. Nghe gọi thì Hồng Kim Tinh rất nhanh đã có mặt.
Vừa tiến đến thì Hồng Kim Tinh cung kính hỏi ngay
“Ông chủ, tìm thuộc hạ là có việc gì vậy? Thuộc hạ vẫn chưa thấy phệ tâm trùng có biểu hiện lạ!”
Trần Minh Quân hơi suy nghĩ để lựa lời, rồi từ từ giải thích
“Ta tìm ngươi là có chút việc muốn cùng ngươi suy nghĩ. Việc này chủ yếu là vì bảo toàn mạng sống cho ngươi. Ngươi có thắc mắc vì sao ta lại kêu người trốn vào tủ lạnh hay không?”
Hồng Kim Tinh nghe vậy thì trịnh trọng trả lời
“Dạ thưa ông chủ, thuộc hạ không hiểu tại sao, thuộc hạ chỉ biết ông chủ đang bảo vệ thuộc hạ tránh bị phệ tâm trùng t·ấn c·ông”
Trần Minh Quân cũng không bất ngờ. Nếu đối phương đoán được thì mới là chuyện lạ. Hắn lại hỏi thêm
“Thời gian người ở bên trong tủ lạnh, ngươi có cảm thấy có chuyện gì lạ không?”
Hồng Kim Tinh cẩn thận nhớ lại, sau đó liền đáp
“Dạ thưa, đúng là có chút chuyện kỳ lạ. Giống như là toàn thân thuộc hạ bị mất hết trọng lượng vậy. Mấy lần đầu, thuộc hạ còn cảm thấy đầu óc không quen nên thấy chóng mặt và mất thăng bằng khi ra ngoài”
Trần Minh Quân nói ngay
“Không sai, ngươi cảm nhận được như vậy là bình thường. Bởi vì ta đã đưa cái tủ lạnh kia tới một nơi gọi là hư vô. Ngươi có thể hiểu đại khái chính là một nơi không có gì cả. Nếu trong lúc đó mà ngươi mở cửa tủ lạnh ra, ngươi sẽ bị c·hết ngạt vì không có dưỡng khí”
Hồng Kim Tinh nghe như vậy thì cảm thấy hoảng sợ. Không sai, có vài lần hắn quá tò mò, suýt chút nữa thì đã mở cửa ra để nhìn thử. May mắn là cuối cùng hắn vẫn nhịn được.
Nghĩ tới bản thân không ngờ lại đã từng có suy nghĩ tự tìm đường c·hết, hắn không khỏi đưa tay lên lau mồ hôi hột trên trán.
Trần Minh Quân nhìn thấy như vậy thì liền suy nghĩ. Hắn cũng không ngu ngốc, chỉ một thoáng nghĩ qua thì hắn cũng hiểu.
“Ngươi vậy mà từng có ý định mở cửa tủ lạnh sao?”
“Dạ, xin ông chủ tha lỗi. Chỉ vì ở trong đó quá ngột ngạt, có một lần, thuộc hạ đã suýt làm ra chuyện ngu ngốc rồi”
Hồng Kim Tinh cũng biết biểu hiện của mình đã làm lộ chuyện rồi. Cho nên, khi nghe hỏi thì hắn rất thành thật trả lời.
Trần Minh Quân nghe xong thì cũng không trách mắng gì. Hắn chỉ nói một câu đơn giản
“Chỉ một lần này, nếu còn dám nghi ngờ lời ta nói, thì cũng không cần theo ta nữa”
“Thuộc hạ biết lỗi rồi, xin ông chủ tha thứ. Thuộc hạ sẽ không bao giờ dám nghi ngờ lời nói của ngài nữa”
Hồng Kim Tinh quấn quýt liên tục nhận tội và xin lỗi.