Gia Huy đang nằm ngủ một giấc say sưa bên chú mèo của mình. Bỗng trong màn đêm yên tĩnh, điện thoại trên đầu giường đổ chuông báo hiệu có người gọi đến mà trong không khí im ắng của màn đêm, cậu cảm thấy cực kỳ réo rắt. Huy mắt nhắm mắt mở quờ tay xung quanh tìm điện thoại, ấn vào nút nghe theo cảm tính.
"Alo.”
Cậu nói, tông giọng hơi khàn lộ vẻ khó chịu vì bị quấy nhiễu lúc nửa đêm.
"Tao đây."
Nghe giọng ở đầu dây bên kia thều thào và rất quen thuộc, trong tiềm thức cậu ngay lập tức tỉnh táo nhìn vào điện thoại. Khánh Hân sao lại gọi cho cậu vào một giờ sáng vậy?
"Mày sao đấy?”
"Giờ tao đau bụng quá… mà nhà hết thuốc rồi.”
Huy nghe xong lập tức đứng dậy, chạy xuống phòng khách lục tung tủ thuốc ra để tìm thuốc đau bụng. Sau khi tìm thấy, cậu cầm điện thoại lên nói với Hân:
"Đợi tao, giờ tao qua đây.”
Huy cúp máy nhét điện thoại vào túi áo, bước nhanh ra phòng khách rồi mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy sang nhà Hân. Vừa chạy cậu vừa cảm thấy lo lắng. Bị đau dạ dày chắc chắn sẽ rất khó chịu, Hân không phải kiểu người chỉ cần chút đau là sẽ nhờ người khác, chắc chắn cô đã phải chịu đựng một lúc lâu rồi. Nghĩ đến đó, bước chân cậu lại càng dồn dập hơn, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất là phải qua nhà Hân thật nhanh.
"Hân, mày có ra mở cửa cho tao được không?”
Khánh Hân đang nằm bẹp trên giường ôm bụng nhăn nhó, nghe tiếng Gia Huy từ dưới vọng lên, cô nhắm nghiền mắt cố chịu đau lồm cồm ngồi dậy. Thỉnh thoảng cô cũng hay bị đau bụng nhưng hôm nay là đỉnh điểm, đau mà bước chân cũng trở nên loạng choạng, phải dựa vào lan can để đi xuống dưới lấy chìa khóa tra mãi vào ổ mới mở được cửa cho Huy.
Vừa mở ra, Huy đã ngay lập tức đi vào nhìn cô từ trên xuống dưới. Trong ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài hắt vào, khuôn mặt cô trông tái nhợt đi vì đau, người đứng cũng không thẳng mà phải khom lưng lại dựa vào tường. Thấy cô vẫn đang ôm bụng, cậu chạy lại bật điện lên rồi bảo cô ngồi xuống uống thuốc. Huy bóc vội thuốc cho cô, luống cuống đến mức thuốc văng cả ra bàn. Cô thấy khuôn mặt nhăn lại vì lo của cậu hơi mỉm cười, cố tỏ ra vui vẻ bảo:
"Mày cứ bóc từ từ thôi, bụng tao cũng đỡ đau rồi, không chết được.”
"Đỡ đau mà đang ngồi ôm thế à?”
Cậu vừa nói vừa đưa thuốc và rót nước ấm cho cô. Uống thuốc xong, cô nằm ra bàn lộ rõ sự mệt mỏi, tay vẫn ôm bụng vì đau. Cậu lấy ghế lại ngồi cạnh cô, hai tay chống lên đầu gối nghiêng người nói:
"Đợi một lát xem đỡ không, nếu không là phải đi bệnh viện đấy.”
Tầm mười lăm phút sau, cơn đau bụng cũng dịu đi. Cô ngồi thẳng lên, định cảm ơn Gia Huy thì phát hiện cậu vẫn đang nhìn mình chằm chằm.