Chúng Ta Ngày Ấy

Chương 48: Ngoại truyện



Lần thứ ba Đinh Vũ Đan Lê gặp Hoàng Tuấn Huy là khi đứng trên sân khấu nhận giải.

Cô đã từng nghe qua lời kể của Khánh Thư về cậu ta, cũng không ngờ cậu ta lại có thể học giỏi như vậy trong khi vẫn đi chơi không kém mấy thanh niên ăn chơi ngoài kia. Đến bây giờ đứng trên cùng một sân khấu, nếu không được nghe Thư kể cô cũng không tin được người đạt giải nhì hóa kia đã từng bước chân vào quán bar, từng bỏ nhà đi mấy ngày không về. Cô cũng nghe Thư nói giờ cậu ta đã thay đổi nhưng ánh nhìn của cô về Tuấn Huy thì không thể khác được.

Cô không thể phủ nhận tài năng của cậu ta, đạt giải nhì hóa không phải chuyện dễ dàng. Cô ôn tiếng Anh đến mụ mị đầu óc cũng vẫn thiếu 0.5 để lên giải nhì, chứng tỏ năng lực của Tuấn Huy không phải ngày một ngày hai mà thành như Chí Tuấn hay bảo.

Tuy vậy, cô cũng mau chóng gạt chuyện đó ra sau đầu. Đây không phải chuyện cô cần quá quan tâm, cũng không cần phải quá chú ý cậu ta làm gì.

Chỉ là, bầu trời thì vẫn xanh, dòng nước tươi mát vẫn chảy, chim vẫn hót líu lo, cánh bướm vẫn dập dờn bay, mọi chuyện đều theo quy luật tự nhiên và quỹ đạo vốn có của nó, trừ việc thích một người thì không.

Cô vẫn nhớ như in lần ấy, hôm đó là một ngày trời trong vắt đang dần chuyển mình sang hè. Lúc bấy giờ đã là đầu tháng tư nhưng trời không hề nắng gắt mà lại dịu nhẹ. Cô chợt ngước lên nền trời, cảm thấy y như tâm trạng của bản thân bây giờ vậy, cũng nhẹ nhàng, bình bình trôi đi.

Chỉ có một điều cô không vui chút nào đó là dạo gần đây cô bị ốm khá nặng. Mỗi lần có một kỳ thi quan trọng nào đó, cô thường bỏ ăn vì không thể ăn nổi khi chính cơ thể cũng không muốn hấp thụ thức ăn đó. Bố cô trên thành phố, mẹ cô đi dạy thêm đến khuya mới về, thành ra thói quen xấu đó càng dễ để kéo dài. Sau mỗi lần như thế, cô lại bị ốm. Ban đầu là sốt, sau đó là ho, sổ mũi. Khi thi xong, cô đã phải xin nghỉ hai ngày ở nhà tự học nhưng cũng chẳng đỡ là bao. Đến hôm đi học trở lại, vì không muốn lây bệnh cho những bạn ngồi quanh nên cô quyết định đeo khẩu trang cẩn thận rồi mới đến trường.

Buổi sáng, cô vẫn lên lớp học chính khóa như thường lệ, đến chiều dù theo lịch là được nghỉ nhưng lại vướng lịch học đội tuyển nên cô vẫn phải đến phòng tự học. Trong lúc học, cô rất khó chịu, đầu ong ong nên chẳng thể tập trung vào đầu chút kiến thức nào. Chưa nói, vì bị cảm nên nước mũi cứ lăm le trôi xuống, cô phải lấy giấy lau đỏ cả mũi, cộng thêm đau họng nên đã mệt lại càng mệt thêm.

"Dạ thưa cô, cô Hòa bảo cho cô xin quyển sổ đầu bài ạ!"

Đan Lê ngước lên nhìn, Hoàng Tuấn Huy lễ phép đứng ở cửa chờ đợi cô Hiền đưa sổ. Cậu đứng dựa vào tường, nhìn khắp căn phòng rồi vẫy tay chào mọi người rất tự nhiên. Những hành động tưởng như bình thường này trong mắt một người lầm lì như cô lại giống như một cậu nhóc thừa năng lượng, chỗ nào cũng bay nhảy, nói luyên thuyên được. Cô rời mắt, lờ đi sự xuất hiện của cậu ta nằm gục xuống bàn khó khăn hít thở trong lớp khẩu trang vì bị nghẹt mũi.

Một điều kiêng kị theo như lời mẹ cô nói là khi bị ốm nhất định không được để ngấm mưa, bệnh sẽ càng nặng hơn. Điều ta càng mong nó đừng xảy ra thì nó lại đột ngột đến. Trời mới ban nãy còn nắng nhạt vậy mà giờ lại đổ mưa như trút nước.

Đan Lê đứng ở bậc hiên trước tòa A, tay vươn ra hứng làn nước lạnh rồi bất lực nhìn lên nền trời xám xịt. Mưa vẫn còn to, rất nặng hạt mà cô cũng không thể nào liều lĩnh chạy về được. Hôm nay cô không nghĩ trời mưa nên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, hơn nữa cô còn đang bị ốm nên việc đi người không về là quá bất khả thi. Thở hắt ra một hơi, Đan Lê tự nhủ chắc phải chờ tạnh mưa mới về được rồi.

Sau tầm ba mươi phút chờ, cảm giác thời gian đã trôi qua rất lâu rồi nhưng lại chẳng thấy mưa có dấu hiệu ngớt chút nào, cô đành bấm bụng định liều mình đi về. Sau vài phút ngần ngừ suy nghĩ kỹ lại, Đan Lê cũng vẫn không thể đi. Đường về nhà không gần, nếu thấy cô cả người ướt nhẹp về mẹ sẽ mắng cô mất. Nhìn xuyên qua màn mưa trắng xóa trước mặt, cô lại giơ tay ra lần nữa hứng nước mưa nghịch ngợm chút để giết thời gian. Nhưng lần này, giọt mưa lại chẳng chạm xuống tay cô. Đan Lê hơi ngước mắt nhìn lên phía trên, thấy rõ phần trước của một chiếc ô đang che cho cánh tay cố vươn ra đón mưa của cô. Đan Lê vội xoay người lại nhìn, cô ngay lập tức bắt gặp Hoàng Tuấn Huy cũng đang đứng ngay sát phía sau lưng, một tay che ô, một tay buông xuống tự do, mắt chằm chằm nhìn cô.

Vì khoảng cách quá gần, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô đứng ngay sát một bạn nam chẳng thân quen nên Đan Lê hơi hoảng hốt, theo phản xạ luống cuống lùi ra sau mà không nhớ rằng mình đang đứng sát ở bậc hè, nếu lùi tức là bị ngã xuống sân trường đang bao phủ bởi cơn mưa ngay lập tức.

Lúc cô nhớ ra điều đó thì đã quá muộn, cô cảm giác mình sắp bị ngã xuống dưới kia rồi nhưng lúc đó cô không nghĩ nhiều được như thế, chỉ còn nước tưởng tượng mình sẽ bị ướt sũng người, làm trò cười cho nam sinh trước mặt rồi ngày mai sẽ vì dính mưa mà bị ốm nặng thêm. Mới chỉ nghĩ vậy, cô đã ngay lập tức cảm nhận có một bàn tay vươn ra kéo cô lại vào trong. Lúc cô nhìn kỹ, Tuấn Huy một tay cầm ô vẫn đang che nghiêng về trước cho cô, tay còn lại bắt lấy tay cô vội vã kéo vào.

Lúc định thần lại, cô đã đứng bên cạnh Tuấn Huy từ lúc nào. Cậu hơi nghiêng người nhìn cô, khi biết chắc cô không bị ướt người mới thu hồi tầm mắt nhìn lên phía trước. Lát sau, cậu nheo mắt nhớ lại rồi mở lời bắt chuyện:

"Cậu là bạn trong đội tuyển Anh phải không? Hồi nãy tôi có vào, thấy chỉ có bạn đeo khẩu trang trong đó."

Đan Lê định không trả lời, cô không phải kiểu người quá mức thân thiện để trả lời một nam sinh vì mẹ cô luôn bảo phải tránh xa nam sinh càng xa càng tốt. Nhưng cô nghĩ lại, như vậy quá bất lịch sự trong khi cậu vừa giúp mình nên đành cúi gằm mặt xuống gật đầu rồi nhìn lên màn mưa.

"Mưa to quá nhỉ, không biết lúc nào mới tạnh nữa."

Nghe câu nói bâng quơ ấy, cô vẫn không đáp lại chỉ đưa mắt nhìn xuống đôi giày mình đang đeo, nhớ lại khoảnh khắc ban nãy. Lúc cô quay lại, thấy cậu đứng ngay đằng sau, không hiểu sao cô lại không còn chút ác cảm nào nữa.

"Ờm, bạn ơi." - Tuấn Huy nhìn sang Đan Lê đứng cạnh - "Giờ cũng gần năm giờ rồi, bạn đứng đây có ổn không?"

Đan Lê định bảo không sao thì cơn hắt hơi ập đến, cô không kịp trả lời hắt xì một cái, khịt mũi không khó chịu. Tuấn Huy thấy vậy như hiểu ra, cậu lại nói tiếp:

"Bạn bị ốm à? Thế đừng ở đây lâu quá lỡ nhiễm lạnh. Hay... hai chúng ta về chung nhá, nhà bạn ở đâu?"

Đan Lê nhìn Tuấn Huy vẫn đang nghiêng người nhìn cô, trên môi còn nở nụ cười rất tươi. Cậu hóa ra còn có một chiếc răng khểnh ở bên trái, nhìn nụ cười hiện lên đầy nét vui vẻ, trong sáng của tuổi mới lớn.

Cô bối rối thu tầm mắt rồi lắc đầu. Cô nghĩ lát nữa mẹ thấy cô về muộn sẽ đến đón cô, không nhất thiết phải đi cùng cậu ta làm gì. Thấy cô từ chối, cậu cầm ô đứng gãi đầu, nhìn màn mưa dày đặc phía trước rồi lại nhìn người đang ốm bên cạnh. Hồi nãy bố cậu đã gọi điện bảo phải về nhanh để nấu ăn, không thể ở đây quá lâu được. Nghĩ vậy, cậu nhìn cô rồi thở dài:

"Bạn không muốn đi chung thì đành vậy."

Cậu nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, nhanh chóng dúi chiếc ô vào tay cô, sau đó vẫy tay tạm biệt rồi không ngần ngại lao ra màn mưa kia. Cô ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng của cậu chẳng kịp phản ứng lại điều gì. Chạy được một quãng, cậu quay lại trong cơn mưa, cả người đã ướt hết nhưng vẫn vui vẻ nói lớn:

"Không biết bạn học lớp nào nên tặng bạn ô đấy, nhớ về đi không bệnh nhá!"

Cô thấy cậu lấy tay che tầm mắt phía trước rồi vội vã chạy trong trời mưa xám xịt. Đan Lê ngẩn người nhìn cậu bạn áo trắng miên mải chạy rồi nhìn chiếc ô đang nằm trong tay mình. Cậu dù đang trong màn mưa đơn độc, ấy vậy mà cô vẫn cảm nhận từng bước chạy đầy bản lĩnh và nhiệt huyết của tuổi mười sáu, thanh cao nhưng không tự cao, nhìn vào cô liền thấy được tuổi trẻ bất tận đang dâng trào trong cậu. Một tuổi trẻ hừng hực khí thế mà cô không thể có được.

Bóng hình ấy đã tác động mạnh vào tâm trí cô. Có thể, mọi thứ đều rất bình thường nhưng qua lăng kính của Đan Lê, tất cả đều quá đỗi tỏa sáng. Nhất là khoảnh khắc trong màn mưa ấy, nhất là lúc cô đối diện với cậu ở khoảng cách gần như vậy dưới tòa A, giờ vẫn làm cô tim đập chân run khi vô tình nhớ tới.

Không quá lâu để cô nhận ra, cô đã vô tình cảm mến cậu, lần đầu tiên cảm nhận được thứ gọi là rung động.

Cậu ấy không xuất hiện vào một ngày nắng làm trái tim cô bồi hồi, cũng không hề làm cô thích cậu ngay lần đầu gặp mặt. Cậu ấy xuất hiện vào một ngày mưa tầm tã, rồi như những giọt mưa rơi vào lòng bàn tay, chen qua kẽ tay trôi thẳng vào trong tim làm cô xao xuyến hết cả mùa hạ năm đó.

Đến giờ cô vẫn không tin được, vào một ngày chẳng hề đặc biệt của tháng tư, một chàng trai lại đến lấy đi trái tim cô chóng vánh như thế. Cô ngước mắt nhìn lên nền trời, thầm nghĩ ngợi. Nếu trước đây có ai đó hỏi, cô sẽ chẳng ngần ngại trả lời cô không thích mưa. Bởi cơn mưa luôn đến vào những ngày cô buồn bã, mệt mỏi nhất.

Nhưng vì cậu xuất hiện vào màn mưa ấy, mà cô đem lòng say đắm cả cơn mưa mùa hạ.

Sau đó, cô đã mở cuốn nhật ký ra, chẳng hiểu sao lại ghi ra một câu rồi cất đi.

"7 avril 20xx

J'ai quelqu'un dans mon cœur. C'est...

Dartagnan."

(Tạm dịch:

Ngày 7/4/20xx,

Tôi có một người trong lòng. Là *Dartagnan.)

Đến sau này, cô nhìn lại rồi nhận ra, cuốn nhật ký ấy chỉ có duy nhất hai trang. Trang đầu tiên là trải lòng mình đối với bầu trời, trang cuối cùng là những lời cô muốn trực tiếp nói với cậu nhưng lại không có cách nào thổ lộ.

------------------------

*Dartagnan: theo như mình tìm hiểu, từ này trong tiếng Pháp có nghĩa là khôi ngô, tuấn tú. Tên của Hoàng Tuấn Huy lại cũng nói về sự đẹp trai, tỏa sáng. Chính vì thế Đan Lê đã dùng từ đó để thay tên. ________________

P/s: Mình có để sẵn một bức ảnh dưới đây, các bạn có thể nghĩ đây là trang nhật ký của Lê nha. Với cả, ý tưởng của chương này là một đoạn nhạc mình vô tình nghe được, cả nhà muốn nghe thử không????