Chúng Ta Ngày Ấy

Chương 50: Ngoại truyện



Thích một người là gì?

Là vô tinh hướng ánh nhìn về phía người đó. Là luôn cố gắng để mình xuất hiện trong tầm mắt của người đó dù chỉ một chút.

Còn cô, cô thích một chàng trai. Là Huy, Hoàng Tuấn Huy.

Vậy mà sau lần gặp mặt đó, cô cũng chẳng đủ can đảm để gặp cậu thêm lần nữa, mặc kệ cái tên Hoàng Tuấn Huy dần khắc sâu vào trong lòng. Cô chỉ dám cố tạo ra sự tình cờ đi qua ngang qua lớp cậu học, lén lút hé mắt ngắm cậu qua khung cửa sổ. Cậu ấy đến cả ánh nắng cũng thiên vị, chiếu vào người giống như vầng hào quang, trông đẹp và rạng rỡ lắm.

Sau đó, cô còn biết cậu hay tham gia các hoạt động của trường và câu lạc bộ bóng đá. Những hôm đá bóng, cô luôn cố tình ở lại để nhìn cậu lâu thêm chút nữa. Cậu chơi bóng rất giỏi, luôn nổi bật trong sân bóng vài chục người kia với khuôn mặt ưa nhìn và vóc dáng cao ráo, cũng luôn là người dẫn đầu đội bóng. Mỗi lần xem một trận, cô luôn muốn được ghi tạc hình bóng cậu lại, muốn cậu chỉ có mình cô thấy, muốn cậu sẽ luôn cười tươi như vậy.

Mỗi ngày, cô đều tỏ ra "vô tình" gặp cậu trong âm thầm mà cậu đâu biết vô tình ấy cô đã phải dày công thế nào để tạo thành. Tất cả những điều đó cô đều cất trong tim, cô chỉ muốn gặp cậu mỗi ngày thêm một chút, vậy là đủ.

Cô cũng rất ngưỡng mộ cậu nữa, cậu giỏi ở mọi mặt, một con người quá ư hoàn hảo. Còn cô, chỉ là một con nhóc bình thường với tâm hồn đầy vết thương chưa lành. Cậu ấy như vì sao sáng, còn cô lại giống ngọn cỏ may ven đường thầm mến cậu. Dù có cố gắng vươn tay ra thế nào cũng chẳng thể chạm đến vì sao rực rỡ ấy được.

Người như cậu ấy, thật sự quá khó với.

Cô cũng chưa một lần đủ tự tin để tiến đến chỗ cậu. Trước khi quen cậu, cô chỉ cảm thấy mình lầm lì ít nói, bây giờ, cô còn thấy mình quá nhút nhát nữa. Chỉ nghĩ đến lại chào cậu một câu, trả cậu chiếc ô tim cô đã đập mất kiểm soát rồi, cô không làm được.

Cứ thế, từng ngày trôi đi, cô cứ mải dõi theo bóng hình cậu trong lén lút, âm thầm. Rõ là cậu chẳng hề biết gì, sẽ chỉ nhớ cô là con nhóc đã từng gặp mặt vài lần nhưng chỉ cần hôm đó cậu xuất hiện, cô đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Cô hoàn toàn ý thức được, từ ngày cậu xuất hiện, dù cậu chẳng hề làm gì nhưng bằng cách này hay cách khác cũng khiến cho cuộc sống của cô đi chệch khỏi dự định ban đầu. Cô vốn đã nghĩ, những năm tháng cấp ba sẽ nhạt nhòa trôi đi trong bài vở, nhưng nhờ cậu đến mà mỗi ngày đều tràn ngập sắc màu, với cô đều trở nên đáng giá. Cô trân trọng từng khoảnh khắc nhỏ, gom góp lại từng chút mà chẳng hay biết tình cảm ấy cũng lớn dần theo thời gian, trào dâng trong lòng thêm mãnh liệt.

Dường như mỗi thước phim của tháng ngày cấp 3, đều có cậu hiện hữu trong đó.

Cô rất muốn một ngày không xa sẽ được kể cho cậu nghe, cô của năm lớp mười việc dũng cảm nhất dám làm là thích cậu. Cậu rực rỡ trong cô như làn nước mát tưới lên trái tim khô cằn. Nhưng rồi cô lại nghĩ, có lẽ không nên nói ra, cậy ấy xuất sắc đến vậy, cô làm gì đáng để cậu quan tâm.

Đến lúc cô nhẩm tính lại sau một quãng thời gian dài, cô đã thích thầm cậu chín tháng rồi. Giá như quãng thời gian này kéo dài lâu thật lâu thì tốt biết bao.

Chỉ là, vào năm lên mười một, mọi thứ dần khác khi Khánh Hân chuyển vào lớp. Cô ấy là một cô gái xinh xắn, tính cách không đến mức hoạt bát nhưng lại rất hòa đồng, dễ cuốn hút đối phương. Và dường như, trong đó còn có cả Tuấn Huy nữa. Cậu ấy lần đầu sang lớp cô dù trước đó chẳng hề qua chỉ để làm quen với Hân, mua đồ ăn cho Hân, nói chuyện với Hân rất vui vẻ. Cô rất ngưỡng mộ Hân, cô ấy được Tuấn Huy theo đuổi trong khi cô chỉ dám đứng ở phía sau nhìn cậu mà chẳng dám làm gì. Cô cũng không có nhiều cơ hội gặp cậu khi trên lớp vì lịch học ngày càng dày đặc và làm cô quá mệt mỏi. Nhưng nghĩ đến cậu, cô lại quyết tâm học và dù bận đến thế nào, buổi chiều cô đều ở lại muộn, một mình ở góc sân lén lút nhìn cậu đá bóng.

Cô không nhớ mình đã vui thế nào khi nghe Thư kể rằng Hân và Tuấn Huy không thích nhau. Cơn vui chợt đến nhưng lại chợt đi vì dù ra sao cô cũng chẳng dám lại gần cậu thì việc cậu thích ai hay không cô cũng chẳng thể biết. Cô chỉ dám vụng trộm ngắm nhìn cậu từng ngày, thích cậu thêm một chút và mỉm cười vui vẻ khi biết cậu đạt thành tích cao trong các dịp thi cử và bóng đá.

Ngày cô biết cậu có bạn gái, cô như mất đi một mảng lớn trong tâm hồn.

Nó như bị cậu vô tình xé toạc đi không thương tiếc, mặc kệ vết thương rỉ máu đau đớn cậu cũng chẳng để ý. Cô vẫn cố chấp không tin, cố chấp tin tưởng rằng đó chỉ là tin đồn. Đến tận khi cô thực sự chứng kiến cậu hôn lên trán bạn nữ đầy tình cảm, nắm tay rồi ôm cô ấy vào lòng, còn nhéo má đối phương, cô không còn tự chủ được nữa mà rơi nước mắt. Cô lại cũng biết được, hóa ra trước đó cậu quen rất nhiều người, từ rất lâu cậu đã có rất nhiều bạn gái, vậy mà trong suốt quãng thời gian đó cô không hề biết gì. Cô chẳng biết gì về cậu cả.

Vẫn biết là cô không chẳng có lý do gì để xen vào cuộc sống của cậu. Chỉ là, bất giác, cô vẫn cảm thấy đau lòng.

Cô ghét bản thân vì đã trao tình cảm cho nhầm người. Cô không hề để ý, xung quanh cậu có rất nhiều mối quan hệ, rất nhiều cô gái thích cậu. Cậu có quá nhiều sự lựa chọn thay vì để ý một con nhóc ít nói chỉ dám lén lút từ xa. Cậu ấy tỏa sáng như vậy, vốn dĩ ngay từ đầu cô đã không thể với tới cậu. Chỉ là cô cố chấp bám theo tàn dư của ánh dương rực rỡ kia, hy vọng viển vông nó sẽ chịu quay đầu nhìn cô một lần. Nhưng rõ ràng, cậu lại gặp vô vàn ánh sáng xinh đẹp khác, chẳng đời nào chịu quay lại nhìn bóng hình đang núp trong bóng tối chờ đợi đến mỏi mòn.

Đối với cô, việc thích một người còn quá nhiều bỏ ngỏ, cô không nghĩ khi biết chuyện mình lại buồn như vậy. Cô cảm thấy bên trong mình vụn vỡ, mọi ánh sáng xung quanh cũng theo bước đi của cậu mà tắt ngúm. Cô khóc rất lâu, nuối tiếc cho tình cảm còn quá ngây thơ của mình vì chính cô cũng không nghĩ, chỉ trong một thời gian ngắn, sau đôi ba lần gặp gỡ cô lại thích cậu lâu như thế. Cô quyết định, từ nay về sau, cô sẽ không thích cậu nữa. Sẽ chẳng còn bóng dáng nào lẽo đẽo theo cậu trong âm thầm nữa.

Lúc đấy, cô đã nghĩ chỉ cần cách xa Hoàng Tuấn Huy ra, mọi thứ sẽ mau chóng quay lại ban đầu.

Vậy mà do sự rung động thoáng qua này mà cô không có cách nào ngăn lại được. Nó chỉ có thể được thời gian làm nhòe đi chứ chẳng thể nào giúp cô quên nổi hình bóng kia đi. Cô cứ âm thầm thích cậu, âm thầm thương cậu rồi âm thầm giấu nhẹm đi mọi thứ, không một ai biết cô đã rung cảm vì cậu mạnh mẽ như thế nào. Để rồi giờ đây một mình cô đau lòng, một mình cô chịu đựng rồi một mình xoa dịu vết thương lòng. Chính cô cũng không tin, mình lại vì một người con trai mà buồn đến thế, cũng không tin, tình cảm đầu đời của mình lại chua chát đến thế.

Đúng lúc cô đã nguôi ngoai đi một chút thì cậu lại lần nữa đến chặn mọi đường lui của cô.

Lần đầu vầng ánh dương ấy thực sự chịu quay đầu chú ý đến cô. Đó là lúc cô ra về khi kết thúc học ca. Cô vốn đã thấy cậu từ xa nhưng cô đã hạ quyết tâm rồi, sẽ không vì một phút loạn nhịp mà tiếp tục chạy theo cậu nữa. Người ta bảo thời gian chỉ không chữa được đau xương khớp thôi, còn đau lòng lấy chút dầu xoa vào đợi thời gian là sẽ lành lại. Ta còn trái tim mà, ta sẽ lại yêu thêm lần nữa.

"Này bạn gì kia ơi!"

Cô vô thức giật mình, sững người lại. Phải đến khi nghe rõ giọng nói quen thuộc cô khắc sâu vào tim, cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình cô mới quay lại nhìn. Lần đầu tiên sau trận mưa ấy, cô đủ can đảm nhìn cậu. Ánh mắt cậu đẹp thật, không biết đã làm xiêu lòng biết bao cô gái rồi.

Sau lần đó, cậu chủ động sang gặp cô nói chuyện và có vẻ rất sốc khi biết cô tên Đan Lê. Cô bắt đầu hiểu ra thêm một sự thật nữa. Thật ra có thể người ấy không thích cô, chỉ là người ấy đối xử tốt với mọi người, cô vô tình nằm trong số đó. Là do cô ảo tưởng, cô ảo tưởng mình đặc biệt trong khi lại quá mờ nhạt trong cuộc sống của cậu ấy, cứ nghĩ mình là ngoại lệ trong khi cậu còn chẳng biết cô là ai. Lại thêm một lý do để cô cố gắng quên đi cậu. Cô đã ảo tưởng trong cơn mưa kia, cậu giúp cô là đã biết cô, đã có thiện cảm với cô nhưng thực ra cậu lại chẳng biết cô tên gì, chỉ là vô tình giúp đỡ vì lòng thương hại.

Tại sao, hà cớ gì cô phải cố chấp vì một người như thế?

Sau khi thật sự suy nghĩ thông suốt, cô cố gắng tránh xa cậu nhất có thể. Nhưng vì cậu chơi cùng với nhóm bạn nên tần suất cả hai gặp nhau không hề ít. Dù vậy, cô cũng không chịu bắt chuyện hay nói với cậu một câu nào, nếu cần thiết thì cũng chỉ trả lời một cách ngắn gọn. Cô nghĩ, rồi Tuấn Huy sẽ lại ghét cô thôi, cậu ấy rồi sẽ chẳng quan tâm cô nữa. Nhưng rồi cậu ấy gặp cô, nói muốn cùng làm bạn với cô, muốn hòa nhập với tất cả mọi người. Rồi khi bị bạn gái cũ cậu hiểu nhầm và suýt bị đánh, cậu lại đến giúp cô, xin lỗi vì chuyện cậu chẳng hề làm.

"Tớ xin lỗi Lê vì tớ mà cậu vướng phải chuyện này. Tớ hiểu cảm xúc của cậu nhưng cậu có thể đừng vì việc này mà tỏ ra ghét tớ hay tránh xa tớ được không?"

Câu nói ấy, một lần nữa thực sự đánh thức trái tim vẫn đang hoài nghi, làm nó một lần nữa rung lên vì cậu. Cô chợt hiểu ra, đúng thật cậu có ngoại hình ưa nhìn, tính cách cởi mở nhưng đó lại không phải điều làm cô rung động. Mà trong một khoảnh khắc, cậu đã thực sự chạm được vào trái tim cô

Cũng vì sự kiện ấy, cả hai đối xử với nhau như những người bạn bình thường. Đối với cậu là vậy nhưng đối với cô lại là cả một quyết tâm lớn. Phải sau rất nhiều chuyện nữa, cô mới có thể tự tin tiếp xúc với cậu, cố gắng chôn giấu cảm xúc trong lòng đi để nó không bị ai phát hiện ra. Nhìn cách đối xử của cậu dành cho mình, đã có vô số lần cô tự ảo tưởng cậu cũng có chút gì đó với cô nhưng thực ra lại không phải. Chỉ là đối xử như những người bạn, không hơn không kém.

Được cậu ấy thích, đến mơ cô cũng không dám mơ.

Dù cả hai đang làm bạn bình thường nhưng cô cũng chẳng thể nhìn cậu như ánh nhìn dành cho một người bạn được. Cậu là những tháng năm thanh xuân mà cô cất giữ suốt thời gian qua, là những kỷ niệm khó phai tàn. Thế nhưng, trong đó cũng có cả những khoảnh khắc đau lòng, cũng có bao lần nước mắt rơi vì biết cậu không thích cô. Cậu làm sao biết được, khi cùng cậu đi học ở trung tâm cô đã nhìn cậu bao nhiêu lần? Cậu làm sao biết được cô luôn phải quyết tâm học tốt tiếng Anh vì đó là môn cậu học không tốt để được nói chuyện với cậu nhiều hơn. Cậu làm sao biết được trong cơn mưa mùa hạ năm lớp mười, cậu đã làm cô rung động đến thế nào?

Cô không dám nói với cậu rằng cô có tình cảm với cậu, cũng không dám tin rằng sẽ có một ngày mình có được đặc ân ấy. Niềm thương mến cô dành cho cậu thì chẳng dứt, mà những gì cậu dành cho cô cũng chỉ có vậy. Dù biết không được đáp lại nhưng chẳng hiểu tại sao cô lại kiên trì, cố chấp thích cậu lâu như thế. Liệu cô phải làm sao để quay về lúc trước đây, khi chưa từng biết đến cậu đây? ...

Cô lại nhìn sang cậu đang chăm chỉ viết bài, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót không sao nói thành lời. Rõ ràng chỉ là một cảm giác ngỡ là thoáng qua, vậy mà lại đeo bám cô đến tận bây giờ. Sau tất cả, cô lại thích cậu nhiều hơn một chút, hạnh phúc khi được cùng cậu học đội tuyển và nói chuyện mỗi ngày, mỗi nụ cười, ánh mắt của cậu đều tràn ngập thương mến và tỏa sáng. Cô biết, mình sẽ chẳng thể buông bỏ được cậu, cô biết cảm giác thích thầm này rất khó để bày tỏ thành lời. Cái tên Hoàng Tuấn Huy đã sớm nằm sâu trong trái tim cô, là một phần không thể thiếu trong tháng ngày thanh xuân của cô. Cậu vừa là vết thương làm cô đau nhói mỗi khi nhớ tới, vừa là viên kẹo ngọt tan trong miệng mỗi khi cô có chuyện buồn, an ủi cô mỗi ngày cô mệt mỏi.

Cô trầm lắng nhìn cậu thật lâu. Lật lại từng trang giấy một, dáng vẻ thanh xuân đó của cậu thật khiến người ta nhớ mãi.

Chỉ tiếc là, dáng vẻ đó tuy đẹp nhưng cô không nắm lấy được.

Nói đúng hơn là, dáng vẻ ấy vốn không thuộc về cô.

Tình cảm này, cô rất mong cậu biết, lại mong cậu không biết đến. Cô sợ khi cậu biết, mọi thứ sẽ tan vỡ vì cô nhìn ra rất rõ, cậu không hề thích cô. Nếu vậy, cô cứ tiếp tục thích thầm cậu, tiếp tục mang danh bạn bè để nói chuyện với cậu mỗi ngày. Cô chỉ khao khát mọi thứ như vậy thôi, liệu có được không? ____________________

P/s: Chương này mình hơi văn vở tí cho hợp vibe của bạn Đan Lê. Xem như public lý do vì sao trước đó khi gặp Lê tỏ ra xa cách với Tuấn Huy và +1 fact: đa số mn vẫn tưởng Tuấn Huy có tình cảm với Lê trước nhưng thật ra là Lê trước nheee