Chúng Ta (Si Nous Étions Jeunes)

Chương 3



Trời sẩm tối, nhìn thoáng qua có lẽ đêm nay sẽ mưa. Xử Nữ cầm túi đồ cô mới mua ở siêu thị bước theo con đường quen thuộc về căn trọ. 

“Yết, hôm nay tớ mua thêm mì rồi.” tiếng cô nghe thật thoải mái qua điện thoại. Thiên Yết và Xử Nữ là bạn chung phòng trọ. Mọi người thường hay hỏi cô về tính cách của Thiên Yết. Nhưng qua tất cả các câu hỏi của họ, cô chỉ đáp lại rằng, Yết là một cô gái rất nhạy cảm. Đúng thật là phải tiếp xúc với con người ta, mình mới có thể thấu được con người họ, thấu được những nỗi thầm kín của họ.

“Hôm nay về muộn hơn thường ngày nhé.” Yết ra mở cửa với mái tóc ướt sũng nước, cô nàng mới tắm rửa xong, cổ vẫn choàng khăn tắm thơm mùi dầu gội.

“Ừ, quản lý có vài chuyện muốn nói với tớ” Xử Nữ đặt đồ ăn lên bếp, phòng trọ của họ không to và Yết là người ghét không khí bên ngoài nên cửa sổ không được mở và trông rất bí bách “Cậu lại hút thuốc à?”

Xử liếc nhìn bao thuốc đặt trên bàn, đã quá nửa những điếu thuốc được dùng, Thiên Yết không thể bỏ cái tật xấu này đi được, dù cô có khuyên nên giảm bớt lại nhưng hễ không có ở nhà, Yết lại như một đứa trẻ mới lớn.

“Tớ sẽ nấu mì trứng hôm nay.” Yết không bận tâm lời cô nàng khó tính, chị lấy xoong ra, bắc nước rồi đặt mì vào bát “Ăn úp nhé.”

“Làm trứng lòng đào nha.” Xử lấy quần áo rồi vào phòng tắm “Tớ tắm một chút rồi sẽ ra ăn.”

“Xong nó sẽ trương phềnh lên cho coi.”

Cuộc sống của sinh viên thuê trọ là vậy. Đơn giản đến nhàm chán, căn phòng họ chất đầy sách vở, nhưng toàn là của Thiên Yết. Ngày qua ngày, họ cố gắng sống để tìm được một tương lai ổn định hơn, tìm được chỗ bon chen trên đất đô thị này. Khó khăn và đơn độc. Đêm đến, trời đúng mưa thật, mưa lớn. Yết giờ mới mở cửa sổ, ánh trăng mờ ảo rọi qua khung cửa, hắt cả vài giọt nước mưa vào mi mắt. Cô nàng lại châm điếu thuốc, tàn đỏ chập chờn trong đêm giông.

“Hôm nay quản lý Kim nói rằng nhà thiết kế rất ưng tớ.” Xử Nữ vẫn chưa ngủ, cô ôm chiếc gối, nhắm nghiền đôi mắt thì thầm với Thiên Yết. Câu nói đơn giản ấy thôi, nhưng có lẽ trong lòng cô đang mòn mỏi một cái gọi là hy vọng. Hy vọng về điều gì đó thay đổi được con người mình. Nhưng đổi lại là tiếng im lặng, người bạn cùng phòng chị đây rất ít nói. Vậy mà Xử Nữ lại cảm thấy thỏa mãn đến lạ. Cô chẳng muốn ở cạnh ai đó quá quan tâm người khác, bởi cô chỉ muốn người ta nghe, mà không nói gì cả.

Con người ta càng lớn, càng lười giải thích, càng lười nói ra nỗi niềm của bản thân. Chỉ muốn tự mình vượt qua, tự nhủ rằng sẽ quen dần thôi. Phải chăng, đó là một phần của trưởng thành?

Yết gõ nhẹ khung cửa kính, nước mưa rỏ xuống thành từng vệt. Chẳng khác gì đang khóc. Chị khẽ cười với nó. Đôi khi, chị rất trẻ con.

———————–

“Chết rồi! Muộn học rồi.” cả xóm bị phá hỏng giấc ngủ chỉ vì cái mồm con nhỏ Sư Tử. Nó vội vã chạy ra khỏi cửa nhà, loay hoay đi đôi giày thể thao vào, ngó nghiêng phía nhà Nhân Mã “Tên này đi học mà không gọi mình sao?” 

Đối với Sư Tử, việc lỡ mất chuyến xe buýt quả thật rất kinh khủng, Đã có lần cô nàng phải chạy 5 cây số, sau đó bị ông thầy giám thị phạt lao động công ích, dọn bể cá đầy rêu góc trường, sau đó tưới vườn xoài của cô hiệu trưởng. Kí ức ấy ăn sâu vào não Sư Tử và trở thành biểu tượng của sự kinh dị. Cũng may nó kịp thời bắt được chuyến xe cuối cùng. Hôm nay ngoài cổng trường đông một cách kì lạ. Sư Tử phải chen chúc vô đám đông đó mới có thể vào được trong sân. “Gì vậy trời?” con nhỏ thắc mắc, với cái tính tò mò ấy, nó nhướn mình lên để ngó xem ai đang là điểm tâm của sự chú ý.

“Trời ơi, thật đẹp quá đi!”

“Muốn được như con bé đó quá!”

Sư Tử bĩu môi, chắc lại là con nhà giàu vào trường chứ gì, Sư Tử không có mấy thiện cảm lắm với thành phần này. Đối với cô, tự lực là điều tuyệt nhất.

“Cậu biết gì chưa, lớp mình sắp có học sinh mới đấy” một bạn học nói lớn trong lớp, Nhân Mã không quan tâm gì lắm vấn đề này, nhưng Sư Tử thì khác, cô bạn có vẻ khá phấn khích. 

“Tên gì? Tên gì?”

“Cự Giải, tiểu thư đấy, con nhà giàu, và rất xinh đẹp!” Thằng nhóc kia vừa dứt lời thì Sư Tử đen thui mặt về chỗ, phải chăng là đứa gây sự chú ý ở sân trường ban sáng chăng? Cô chán nản ngồi nghịch cây bút chì, đẩy đi đẩy lại nó một cách nhạt nhẽo.

Đúng là vậy, thằng cùng lớp nói không thể sai được. Cự Giải là học sinh mới lớp tụi nó. Cô nàng bước vào với bao tia sáng lấp lánh xung quanh, mái tóc đen được buộc bằng chiếc nơ chấm bi, mặc váy đồng phục trường, lịch sự và thanh nhã. Bao ánh mắt đều nhìn về phía cô nàng, trong đó có cả thằng Nhân Mã.

“Xin chào mọi người, mình là Cự Giải, học sinh mới chuyển đến, rất vui khi được làm quen với mọi người”

Cả lớp ồ ạt lên, đứa thì khen xinh, đứa thì đòi nhường chỗ. Sư Tử tủi thân vì điều này. Lúc mới vào trường, nó cũng là đứa được mệnh danh là xinh đẹp trong lớp, nhưng giờ, Cự Giải vào đây, chắc chắn cô sẽ bị từ chức.

“Tớ thấy con nhỏ đó bình thường mà?” Sư Tử quay xuống thì thầm với Nhân Mã, nhưng chưa kịp phản ứng gì, cô đã thấy bóng ai đó bước đến gần mình.

“Mình ngồi đây được không?” 

Sư Tử đơ mặt lại, Cự Giải muốn ngồi cạnh Nhân Mã sao? Mà chưa kể thằng bạn ngu ngốc của cô còn từ tốn gật đầu nữa chứ? Nhân Mã vốn là thằng không hay tiếp xúc nhiều với con gái, vậy mà nó lại dễ dàng gật đầu tới vậy. Thế này thì cả đời cô cũng chẳng quay xuống nói chuyện với nó bao giờ nữa. Thằng bạn mê gái!