Chúng Ta Thật Sự Chỉ Là Bạn Giường

Chương 29: Rời đi không dễ dàng.



Vương Thiện đương nhiên biết rõ bản thân luôn bị theo dõi ở bốn phương tám hướng. Bởi vậy cô chỉ có thể hi vọng người đó có đủ khả năng để giải quyết đống tai mắt này.

Sau khi xác định bộ quần áo đang mặc có gắn thiết bị theo dõi của Tả Mạc thì Vương Thiện đã nhanh chóng mở tủ nhỏ bên cạnh, lấy ra một bộ quần áo bệnh nhân còn mới mà thay vào rồi mới từ từ bước đi. Cơ mà chân trước vừa bước, chân sau đã có một đoàn người lén lút đi theo. Chỉ là đi từ đầu hành lang đến cuối hành lang thôi mà cô đã phát hiện ra không dưới mười kẻ bám đuôi.

Vương Thiện khẽ cười đầy mỉa mai. Quả thực không khác bị giam lỏng là bao.

Khi đã thuận lợi vào được nhà vệ sinh chung, Vương Thiện bất ngờ bị một cô gái mặc đồ bó đen bóng kéo vào một phòng vệ sinh nhỏ. Cô gái ấy đưa mắt nhìn ra phía sau cô rồi nhỏ giọng nói:

"Tôi tên Vương Hạ, tôi sẽ đưa cô đi. Giờ cô hãy thay đồ ra."

Vương Hạ đưa cho Vương Thiện một bộ đồ lao công. Cô không ngần ngại liền thay ra ngay lập tức.

Vương Hạ không nói thêm lời nào chỉ nhanh nhẹn đạp lên bồn cầu, mở lỗ thông gió phía trên rồi leo lên, đưa tay xuống đón Vương Thiện.

Vì phần chân đi lại không tiện nên Vương Thiện chủ yếu là dựa vào lực tay để níu lấy Vương Hạ. Nhưng cô còn chưa leo lên được nửa người thì cửa phòng vệ sinh đã bật mở, Cảnh Thác áo quần xộc xệch xông vào.

Vương Thiện giật mình thoáng nhìn qua rồi ngay lập tức bật người thật mạnh để leo lên. Một chân cô vừa tì được lên miệng lỗ thông gió, chân kia đã liền bị một lực thật mạnh kéo xuống khiến cô mất thăng bằng mà ngã lăn ra sàn. Phần lưng bị va chạm mạnh, các vết thương bắt đầu rách toác, rỉ máu làm cô đau đến cứng người.

Cảnh Thác không có ý định sẽ đánh đấm với cô gái vẫn đang ở trên lỗ thông gió kia mà ngay lập tức ôm lấy Vương Thiện, chửi thề:

"Mẹ kiếp! Dám tập kích ông."

Cảnh Thác vốn được Tả Mạc bí mật căn dặn ở lại để canh chừng Vương Thiện nên khi bị số người không biết từ đâu nhảy ra tập kích thì anh đã vội vã toan chạy vào phòng vệ sinh nữ tìm người.

Chỉ là cửa còn chưa mở anh đã bị hai tên cao to lực lưỡng chặn đầu giao chiến. Còn sống được đến giờ này cũng không phải dễ dàng gì.

Vương Hạ biết sức mình không đủ nên không thể đi xuống cứu người. Nếu cô cứ nhắm mắt làm bừa không chừng sẽ gây ra hậu quả khôn lường.



Trong khi Vương Hạ còn đang rối rắm thì Cảnh Thác cao lớn đã bất ngờ khụy xuống, hai tay buông thõng khiến Vương Thiện lăn ra khỏi lòng mà ngã xuống nền đất.

Khi Cảnh Thác hoàn toàn đổ rạp xuống sàn cũng là lúc Vương Thiện suy yếu, lảo đảo đứng dậy. Gương mặt xanh xao đổ từng tầng mồ hôi lạnh, trên lớp áo mỏng hiện rõ từng mảng máu đỏ tươi. Tuy vậy, đôi mắt cô như càng thêm sắc lạnh. Vứt chiếc kim tiêm sang bên cạnh, cô hỏi:

"Đây là thuốc gì?"

"Là chất lỏng làm tê liệt thần kinh." - Vương Hạ từ phía trên liếc nhìn xuống đáp lời. Sao cô có thể quên mất tên bác sĩ điên kia đã nhét vào bộ quần áo đó một vài thứ thuốc linh tinh nhỉ?

Vương Thiện mặt không đổi sắc, tiếp tục hỏi:

"Vĩnh viên hay tạm thời?"

"Vĩnh viễn."

Vương Thiện nhìn qua người đàn ông còn đang bất tỉnh trên sàn nhà rồi xòe tay, hướng Vương Hạ ra lệnh:

"Thuốc giải."

Nghe nói, Vương Hạ chau mày, thúc giục:

"Vương Thiện, chúng ta không có thời gian. Mau lên đây"

Nghe được lời này, ánh mắt Vương Thiện càng thêm thâm trầm. Cô vừa nâng Cảnh Thác lên để anh tựa vào một bên tường sạch vừa nói:

"Đưa thuốc giải hoặc tôi sẽ không đi đâu cả."



Vương Thiện không phải là kiểu người thừa tình cảm nhưng nếu có người đối xử tốt với cô thì cô tuyệt đối sẽ không làm hại tới họ. Tả Mạc, Tả Mễ, Hoàng Phỉ, Cảnh Thác,... tất cả đều đối với cô thật lòng quan tâm...

Vương Hạ tuy không hài lòng nhưng vẫn phải ném cho Vương Thiện một viên thuốc giải.

Vương Thiện không nói một lời thừa thãi, bắt lấy, cho Cảnh Thác uống thuốc xong rồi mời đứng dậy, dùng đôi mắt sắc như dao nhìn bao quát xung quanh, sau đó ra lệnh:

"Cô lùi vào."

Ngay khi Vương Hạ lùi sâu vào phía trong, Vương Thiện đã liền bật người, đạp lên bồn rửa, lấy đà lần một tung mình đạp lên phía trên cánh cửa gỗ để lấy đà lần hai, sau đó cô như một mũi tên lao thẳng vào lỗ thông gió.

Nằm bên trong lỗ thông gió Vương Thiện thở dốc không ngừng. Nhìn cả cơ thể loang lổ máu cô liền biết toàn bộ vết thương phía sau đã rách miệng hết rồi. Chân phải cũng đang dần mất cảm giác.

Vì lỗ thông gió không gian chật hẹp nên người ở bên trong chỉ có thể trườn mình mà tiến lên.

Sau hơn 5 phút, Vương Thiện cùng Vương Hạ cũng thoát ra khỏi lỗ thông gió, tiến vào một căn phòng nhỏ - nơi các bác sĩ và y tá thay đổi trang phục.

Ở đây, Vương Hạ xử lý qua loa những vết thương, vết máu và bụi bẩn ở trên người cũng như trên gương mặt Vương Thiện rồi lại tiếp tục đưa cho cô một bộ đồng phục y tá.

Chưa đầy 10 phút, Vương Thiện lại như lột xác hoàn toàn, làm một cô y tá xinh đẹp, trẻ trung và tràn đầy sức sống.

Vương Hạ đi đằng trước, vừa quan sát xung quanh vừa giải thích:

"Hiện tại mới có một cuộc gọi cấp cứu khẩn cấp. Tới chỗ xe cứu thương đằng kia, sẽ có người cho cô biết cô phải làm gì."

Vương Thiện khẽ gật đầu. Sau đó làm như vội vàng chạy lại phía xe cấp cứu sắp rời đi.

Cơ mà cô đi chưa được bao xa thì phía trước đã xuất hiện một bóng dáng quen thuộc...