Như chim cánh cụt, cụt hứng, cả bọn mới lia mắt qua chỗ Lạc Vân
Đúng vậy, chi phí có thể sẽ đắt đỏ, mà bọn cô lại còn là học sinh
Rơi vào im lặng một lúc, Diễm Tiên mới nãy ra một ý, "Hay là chúng ta đi du lịch chung cùng một nhóm nữa đi, như vậy bình quân chia tiền ra sẽ rẻ hơn rất nhiều"
Cả 3 xuýt xoa đồng tình
"Cũng được đó, đúng là cá mắc cạn mới nảy ra được một ý kiến hay", Cao Dương nói tiếp, "Việc kiếm nhóm đi cùng này cứ để tớ lo liệu"
Kế hoạch đã được lập ra, trường đi trường, còn bọn cô sẽ đi riêng, thoải mái lại còn không bị bó buộc giờ giấc
Nói rồi, mọi người ra về trong niềm vui vẻ chờ đợi. Tuy là đã đi chơi với nhau nhiều lần, nhưng đối với mỗi người, lần nào cũng là lần đầu, đều háo hức như vậy cả
....
Về nhà trên chiếc xe máy của mình, từng đợt gió mát thổi vào mặt. Khiến cho tâm trạng của Phi Vũ tốt hơn nhiều, bao nhiêu là mệt mỏi đã tan biến hết Nhớ lại lúc cười đùa cùng những đứa bạn về chuyện không đâu, cô lại vô thức bật cười nghĩ
- Có bạn thật thích
Vừa đi từ từ vừa ngắm phố trời về đêm, tấp nập, nhộn nhịp. Nhưng mang lại cảm giác cô đơn giữa lòng thành phố rộng lớn
Dừng từng cột đèn đỏ, cô ngắm nhìn biết bao con người, số phận đã có duyên đứng cùng nhau tại lúc này. Sau đó đèn xanh thì lại rẽ theo hướng khác nhau, làm Phi Vũ nghĩ tới ngay những mối quan hệ bây giờ mình nghĩ là mãi mãi nhưng sau này có thể không còn nữa
- Haizz, chắc mình giải đề văn nhiều quá rồi, sao tự dưng lại nghĩ nhiều như vậy chứ
Phi Vũ đột nhiên nghĩ tới tháng ngày sống chung với lại Vũ Quân, nhất thời lại cảm thấy lo cho tương lai lần nữa, dù cô rất cẩn thận mấy ngày nay. Tuyệt đối không để phát ra sơ hở
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên phòng bị một chút, cô ghé qua siêu thị mua một vài quả cà tím. Vì cũng đã từng học qua thứ đó của con trai rồi nên cô cũng biết kích thước của nó trung bình sẽ như thế nào Quay qua quay lại một hồi cuối cùng cũng tìm được mấy quả ưng ý. Phi Vũ nghĩ mua trái bự quá thì bạn cùng phòng sẽ sợ hãi, còn nếu mua nhỏ thì sẽ bị khinh thường
Vì thế cô lấy trái dài tầm 14 cm là đủ dùng rồi
Sau đó cô kịp lúc về đến kí túc xá, dư thời gian không lo bị trễ giờ đóng cửa
....
Mở cửa phòng ra bước vào, không có ai cả
- Đừng nói là cậu ta đi chơi đâu đó nữa rồi nhé
Phi Vũ nghĩ vậy cũng tốt, cậu ta mà bị kẹt ở ngoài thì đêm nay căn phòng này là của mình
Đứng dậy mở tủ lạnh ra, cô thấy bên trong là thực phẩm còn nguyên chưa được chế biến
- Gì đây, cậu ta không nấu gì sao?
"Tên lười biếng này"
Nhưng mà Phi Vũ không mấy quan tâm, cô mới lấy trong tủ một chút đồ ăn vặt đã được thủ sẵn khi cần ra, cô nhâm nhi từng thanh kẹo socola ngọt lịm của mình. Trước mặt là chiếc điện thoại nằm ngang chiếu bộ phim hoạt hình mà cô thích Thời gian trôi qua được nửa tiếng, sự đói khát sau khi học đã được thỏa mãn. Lúc nào cũng vậy, khi nào học xong thì cô hay bị thèm ăn, đói bụng
Tiếp theo là bật chiếc đèn ngủ có độ sáng vừa phải, ánh đèn dễ chịu cùng với việc cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp của mình trong ngày mưa lạnh lẽo làm cho cô từ từ chìm vào trong giấc ngủ
Phi Vũ không hiểu tại sao người ta cần ôm người yêu làm gì chứ, có phải cảm giác đó sẽ làm cho cô ấm áp hơn bây giờ
E rằng câu trả lời không phải thế
Thiết nghĩ có lẽ ngay cả bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, trời giá lạnh hay nóng bức, họ đều sẽ ôm ấp nhau thắm thiết như vậy, vì thứ họ truyền cho nhau không phải là nhiệt độ. Mà là tình cảm
Giống ba mẹ cô hồi xưa vậy đó, mùa hè nóng nực. Mà Phi Vũ mỗi tối nào cô cũng thấy ba mẹ ra ngoài hiên ngồi nắm tay nhau tâm sự.
Ba cô khoác vai mẹ, còn mẹ thì tựa đầu vào vai ba. Cả 2 nhìn lên bầu trời đầy ánh sao đó, nói bao nhiêu lâu chăng nữa vẫn không hết được chuyện.
Còn những lúc hết chuyện rồi thì sao?
Thì cả ba mẹ cô chỉ ngồi đó ôm nhau trong sự im lặng thấu hiểu dù không nói một lời nào
Chỉ là khi ấy gia đình cô vui biết mấy, bây giờ cô đi học cũng ít có thời gian về thăm nhà. Còn có ba với mẹ thôi, không biết họ có buồn không nữa. Nhưng Phi Vũ đã đặt mục tiêu cho mình rồi
Cô sẽ cố gắng nỗ lực học tập hết mình, trau dồi kiến thức, kĩ năng. Kiếm được một công việc tốt
Lúc đó ba mẹ Phi Vũ sẽ được sống an nhàn, sung túc, không còn bộn bề lo âu ngoài kia và nửa quãng đời còn lại về sau của ba mẹ sẽ do cô gánh vác