Chúng Ta Thích Nhau Nhưng Không Nói

Chương 22



Tiếng bát đũa hòa nhịp cùng với tiếng nói của Vũ Quân

“Ngon quá đi”, anh khen nức nở nhưng đổi lại là câu nói nhàn nhã của cô, “Cũng tàm tạm thôi, cậu ăn riết rồi quen vị cũng rất dễ ngán, giống như tôi nè. Ăn hoài mấy món cũ, đến bản thân còn thấy chán nữa”

“Vậy sao cậu không học thêm món mới đi”, anh đưa ra đề nghị

Phi Vũ đáp lại, “Món mới sao. Tôi học trên trường hoài nên không có thời gian, với lại đây chỉ là những món bình dân quen thuộc thôi. Nếu muốn đổi mới thì cũng cần nhiều nguyên liệu độc lạ, đắt tiền”

“Ra là vậy, tôi có ý kiến này nè, những lúc mà ăn chán món cậu làm rồi thì việc đảm đương bếp núc sẽ chuyển sang cho tôi, cậu thấy vậy có được không? Hoặc là chúng ta sẽ đi ăn ngoài vậy”

Cô suy nghĩ một lúc mới bảo, “Được, bữa nào trời ấm hơn thì cậu nấu ăn nhé, còn ra ăn ngoài thì tôi nghĩ là ít lắm. Vì bây giờ tôi muốn tự lập, học cách tiết kiệm nên không thể phung phí tiền được”
“Woa, đúng là một chàng trai có trách nhiệm mà, hôm bữa đi thi còn đi ăn với bạn, chắc cả bàn ăn còn cậu ngồi nhìn thôi nhỉ”

Phi Vũ ngước ánh mắt sắc bén lên, “Cậu ngứa đòn đúng không?”

Lờ đi cô, Vũ Quân giả bộ gợi chuyện tiếp, “À, nhắc tới việc ăn ngoài mới chợt nhớ, cậu nhớ năm ngoái không, cậu đi ăn thiếu tiền người ta nên vay tôi trả đó. Haha nhớ lúc đó nhìn cậu đần độn hết mức, moi tiền ra liên tục dù trong túi không có gì”, giờ khi nhắc lại chuyện đó anh vẫn thấy buồn cười.

“Đúng, nhìn tôi như tên hề, còn anh lúc đó y như anh hùng cứu mỹ nam vậy đó. Cảm ơn nhiều nha”. Dù sao cũng được người ta tặng cho một bữa ăn trong ngày đầu tiên tới trường nên không thể nào chửi lại người vớt vát mình lúc đó được.

Không phải cô không có tiền nhưng chỉ là hôm đó hào hứng quá nên lớ ngớ để quên luôn ví tiền ở nhà
“Sao cậu không lớn tiếng như lúc mới ngủ dậy đi, mới nãy la to quá xong giờ mất sức hả”

Cô siết chặt bát cơm gằn giọng, “Cậu không thể bỏ qua vấn đề đó được hả, cậu bị ám ảnh thứ đó của tôi hay sao mà nhắc hoài vậy”, Phi Vũ khá tức tối, muốn ăn yên bình một chút cũng không xong

“Tôi làm gì nói tới chỗ kia của cậu đâu, tôi chỉ bảo giọng điệu của cậu không như lúc sáng thôi”, Vũ Quân trêu cô

“Là tôi tự ái đó, cậu hài lòng chưa”, nói xong không thèm nhìn vào mặt Vũ Quân, cô quay sang chỗ khác ăn hết bát cơm

Lời nói thú nhận trong kế hoạch đã bàn đó cô không thể nào thốt ra được, làm sao cô có thể thừa nhận rằng bản thân bị mất chức năng của nam giới với tên Vũ Quân kia được chứ

- Đã cải trang nam rồi, còn phải giả hư nữa ư, thật sự quá sức. Cô không làm được đâu mà
Kết thúc bữa ăn trong tâm trạng một người thỏa mãn, còn người kia thì không

Vũ Quân và Phi Vũ cùng nhau bước ra khỏi cửa

Bỗng nhiên anh nhận được tin nhắn từ Gia Ngôn

- Buổi sáng vui vẻ nha Vũ Quân, quên nói với cậu hôm nay tớ phải chở tiên nữ của tớ đi học. Không chở cậu đi được, quá giang người khác tạm nha, bye

Gia Ngôn chỉ gửi đúng một tin nhắn như vậy rồi biến mất, không cho Vũ Quân cơ hội kịp phản bác

“Chết thật, tên mê gái bỏ bạn”

Hôm nay là ngày anh và cô được phân công đi tham dự buổi tuyên truyền an toàn giao thông đại diện thay cho lớp, mỗi lớp sẽ cử 2 bạn đi. Và không phải là tình cờ, mà lí do chọn 2 người đó là cả 2 đều học rất tốt, nên nếu ngày đó có bỏ lỡ một bài học gì thì họ vẫn sẽ xử lý ổn thỏa như thường, không kẹt bài

Trường hợp mà không đi sẽ bị trừ điểm thi đua, Vũ Quân nghe xong cảm thấy khá nhàm chán, vì lên đó chỉ điểm danh cho có xong ngồi nghe thôi. Giống mấy con robot được lập trình sẵn để ngồi yên vậy

Nơi diễn ra buổi tuyên truyền cũng không ở gần đây, cách trường 6km lận, đi xe máy thì dễ dàng rồi. Nhưng hoàn cảnh hiện tại là xe hư cùng với người chở anh đi cũng bùng kèo xe ôm ngay phút chót.

Quay qua thấy Phi Vũ đang đứng nhìn mình rất ngoan ngoãn, hai chân khép lại, còn hai tay bám vào dây đai của chiếc cặp đeo vai màu đen. Nhìn cô như thể đang trông chờ một điều gì đó

“Cậu bị gì vậy Phi Vũ, bộ dạng đó là sao”, anh nghi kị hỏi

“Chở tôi đi, xe tôi bị hư rồi”

Anh cười bất lực nói, “Cái gì cơ, hóa ra sáng nay cậu tất cả biểu hiện của cậu chỉ để nhờ tôi cho cậu quá giang sao”

“Chứ sao nữa, cậu không biết quy luật đó à. Phải đối xử tốt với người chở mình”, Phi Vũ nói với một giọng điệu triết lí

“Vậy mà một người luôn đối xử tốt với bạn mình như tôi mà cũng bị cho leo cây đây, giờ tôi không có xe”

Cô lúc này mới hoảng hốt, “Hả, sao cậu không nói ngay từ đầu ấy, để tôi đỡ phải giả bộ cho tốn sức, với lại không xong rồi Vũ Quân ơi, không ai đưa chúng ta đến đó hết, phải làm sao đây”

“Giờ đánh trống vô lớp rồi, chắc bạn bè chúng ta cũng vào lớp hết. Nhưng mà tôi có cách, cậu biết phim hoạt hình “We bare bear” không? Giống mấy con gấu trong đó đấy, tụi mình sẽ xếp chồng lên nhau và chạy bằng 4 chân, tôi ở trên còn cậu ở dưới nhé”

Phi Vũ nghe xong giáng liền một đòn đánh tay lên vai Vũ Quân, “Tên khốn khϊếp này, lúc nào rồi mà cậu còn giỡn nữa”

“Haha, chứ bây giờ chỉ còn cách dùng phương tiện chạy bằng cơm thôi”

Nói rồi ánh mắt của cả hai mới đổ dồn về phía chiếc xe đạp đôi màu hồng dựng kế bên tường

Thú thật từ nhỏ tới lớn cô rất thích màu hồng, nhưng không phải là lúc này