Chúng Ta Thích Nhau Nhưng Không Nói

Chương 27




Sau kì thi căng thẳng, cuối cùng đã có kết quả. Vẫn như cũ, hạng nào người đó giữ. Năng lực ra sao thì trên bảng điểm là vậy. Quả thật không làm Phi Vũ thất vọng, rất xứng đáng với những gì mà cô đã bỏ ra

Mở điện thoại lên gọi cho đám bạn tới phòng mình thu xếp đồ đạc, bây giờ đã là 6h tối, Vũ Quân có việc đi ra ngoài cùng bạn cậu ta nên ở phòng chỉ có mình cô. Phi Vũ có mời thêm mọi người tới thì cũng không làm phiền đến ai

Hôm nay đến chỉ chủ yếu thu xếp đồ đạc và viết giấy xin nghỉ phép trước, để nhờ các bạn trên lớp nộp đi giúp. Vừa xếp đồ, các bạn cô cùng nhau nói chuyện rôm rả chứ không phải im lặng rồi mạnh ai nấy làm

Bỗng dưng nhớ ra điều gì đó, Lạc Vân lên tiếng hỏi, “Cao Dương, cậu mời được nhóm bạn nào rồi”

“Nhóm 6 người hay sao ấy”

Nghe Cao Dương trả lời vậy, cả nhóm sốt sắng liên tục hỏi tại sao cậu ấy lại mời nhiều đến như vậy, sẽ rất ảnh hưởng đến việc tận hưởng của cả nhóm. Vì có thêm người lạ, phải dè chừng coi người ta có mưu đồ gì hay không, hoặc sẽ khó cảm thấy thoải mái

“Các cậu yên tâm, mời vậy tiền chia ra mới rẻ đấy. Chỉ là nhược điểm xe sẽ có chút chật chội thôi, với lại không cần phải dè dặt, người ta ở đây là trong trường mình luôn. Lại phải nói thêm cho các cậu yên tâm, lên đó chúng ta sẽ thuê xe đạp đi lại nên chi phí sẽ được hạn chế phần nào. Lúc nhóm kia đi biển thì chúng ta sẽ leo núi và ngược lại, chỉ chạm mặt nhau lúc ăn và tắm rửa thôi, nhưng bàn và phòng cũng sẽ được phân ra riêng”

Sau khi Cao Dương nói ra một tràng dài để trấn an, cả nhóm mới yên tâm, thấy hợp lí vì kế hoạch được đặt ra. Riêng Phi Vũ thì lại hơi rùng mình nghĩ

- Cái gì cơ, lại là xe đạp ư. Sao nó cứ liên tục xuất hiện trong cuộc sống của mình vậy, có khi nào có điềm gỡ gì không?

Vì nhóm cũng có nhiều nữ nên hai cô bạn còn lại yêu cầu Cao Dương phải đưa ra danh sách tên của những người đó. Với lại phải tạo 1 nhóm để nhắn tin trao đổi tình hình nữa

Hầu như trong đó ai cũng để biệt danh, chỉ có vài người là để tên thật

Diễm Tiên mới thốt lên, “Sao mà tên trông quen dữ”

“Thì đã nói là chung trường mà, động não tí đi”, Cao Dương chê trách

Diễm Tiên tự nhiên bị chửi thì cầm đồ ném qua chỗ Cao Dương khiến khung cảnh trở nên hỗn loạn

Riêng Phi Vũ không mấy để tâm soạn đồ. Nghĩ tới chuyện kia, đối với cô dù sao cũng chia thành 2 đội mà, có chạm mặt gì nhau mấy đâu

Một hồi thấy còn thiếu một vài thứ cần thiết cho chuyến đi. Cô nói với mọi người để mình ra ngoài mua đồ trước, coi có gì thiếu thì nhớ gọi điện để cô mua thêm. Khỏi mất công đi lại nhiều lần

Cao Dương cũng là đàn ông con trai nên xung phong đi mua hộ cô, nhưng đổi lại là ánh mắt sắc lẹm của cả 3 cô gái trong phòng

“Đồ nữ đó cậu biết gì mà mua, ở lại đây cho tớ”, Diễm Tiên nói lớn

“À à tớ tưởng mua đồ gì nặng nhọc chứ”, cười gượng gãi gãi đầu xong, cậu bạn lại ngoan ngoãn ngồi xuống xếp đồ, rồi trò chuyện cùng hai thành viên còn lại

Ở trong một cái siêu thị gần đó, cô đi dọc quanh kệ hàng, bộ dạng lén lút gói ghém những đồ dùng thiết yếu cho các bạn của mình. Giỏ hàng lúc này đã chất đầy kha khá đồ, hơi nặng so với thân hình cao gầy của cô

Phi Vũ thầm nghĩ

- Biết vậy lấy cái xe đẩy rồi, tự nhiên lấy giỏ làm gì không biết. Sống giả trai nhiều quá nên quên mất con gái cần nhiều đồ như nào, nhìn xuống tá đồ nghĩ rằng phải lê lết cái thân ra tới quầy thanh toán quá

Loạng choạng đi ra khỏi chỗ bán hàng cá nhân cho nữ, vừa đi vài bước. Cô đạp trúng dép của bản thân, cơ thể chao đảo

- Không xong rồi

Vừa dứt dòng suy nghĩ xong, phía xa xa bỗng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, đằng ấy có đôi chân thật dài đang lao nhanh về phía này. Hẳn là để ngăn cản Phi Vũ hôn mặt sàn lại

Mãn nguyện nhắm mắt lại, nghĩ chắc mình đã an toàn. Nhưng lại không yên tâm lắm, hé mắt ra

Trong tầm mắt, cô thấy cái giỏ hàng rớt xuống, nhưng là trong vòng tay của người đó, còn cô rơi thì rơi vào lòng đất…

Ngay lập tức Phi Vũ ngã sõng soài ra trước quầy hàng, khỏi phải nói. Cô rất ngại, muốn kiếm chiếu đắp lên để không ai nhìn thấy mình. Lúc này thì chuyện đã rồi thì mới có người tới đỡ cô dậy, không giống trong phim lắm

“Ai lại đi đỡ cái giỏ hàng chứ?”, phủi vạt quần đứng dậy, dù không có tí bụi nào. Phi Vũ quay người lại, cô muốn xem xem chân dung người kia là ai

“Ủa, Phi Vũ là cậu”, Vũ Quân bất ngờ nói, mặt tươi cười vui vẻ ôm hàng họ của cô

“Cậu có điên không, sao lại đỡ cái giỏ?”

“Vậy cậu nhìn coi bản thân đáng đứng chỗ nào đi, thử hỏi xem tôi dám đỡ cậu không. Tôi không sợ mới là lạ đó, theo tôi biết thì cậu không có bạn gái nào cả, thế vô đó để nghiên cứu à?”, nói nguyên một tràng dài, cơ thể anh có hơi đề phòng nhìn Phi Vũ

“Haha, đáng lẽ ra cậu phải hiểu chứ, đều là con trai cả mà. Đúng vậy, tôi muốn nghiên cứu đồ dùng nữ”, Phi Vũ cười đáp lại

Trong mắt Vũ Quân lúc này là hình ảnh Phi Vũ đang cười một cách man rợ

“Cậu…cậu cuối cùng cũng thừa nhận rồi”, anh lắp bắp nói

“Khoan hiểu nhầm tôi, là tôi đang mua đồ cho bạn gái tương lai, nhưng mà bây giờ chúng tôi chỉ đang trong giai đoạn tìm hiểu thôi. Mà hôm nay hẹn hò bà dì của cô ấy tới nên nhờ tôi mua giúp. Có tin hay không thì tùy, hay cậu nghĩ tôi là một kẻ biến thái?”, lí do quá đỗi hoàn hảo, không một dấu vết kẽ hở nào. Phi Vũ tự tin đáp

Sự ấp úng khi trả lời câu hỏi đã được cô khắc phục thành câu trả lời tự nhiên nhất có thể. Cô thường tranh thủ lúc anh không có ở phòng, một mình cô đã liệt kê ra danh sách các tình huống khó xử. Sau đó đứng trước gương luyện tập câu trả lời và nở một nụ cười công nghiệp tự tin nhất có thể