Trầm Cửu Ly cảm thấy dường như trong lòng của Đinh Tẫn Dực có vấn đề gì đó mà anh vẫn chưa thể thoát ra. Nhưng thôi, cô nghĩ mình không nên xen vào quá nhiều việc riêng tư người khác.
Sau đó, cả hai ra về, tuy không nắm tay nhưng trông như một cặp đôi đang yêu, từng bước chân vô cùng đồng điệu với nhau, lắm lúc còn tiếp xúc đụng chạm đối phương.
Cùng lúc, Đinh Tẫn Dực gặp phải một đối tác, anh ấy cũng dẫn vợ con ra ngoài ăn tối và trùng hợp ra về.
Lúc này, cả hai bắt tay chào hỏi, sau đó anh ấy nhìn qua Trầm Cửu Ly, lên tiếng:
“ Đây là...?”
“ Là bạn của tôi! ”
“ Bạn gái sao? ”
Đinh Tẫn Dực xoay đầu nhìn sang, cũng đồng thời Trầm Cửu Ly ngoái đầu ngẩng lên, cả hai trực tiếp va chạm ánh mắt và cuốn hút lấy nhau, đến khi cô ngại ngùng cúi xuống ho khan.
“ Không phải! ”
“ À. ”
“ Tôi đi trước! ”
Cả hai sau đó lên xe, Đinh Tẫn Dực đưa cô về chung cư, thấy anh im lặng suy tư và hình như tâm trạng cũng đang không được tốt, nên Trầm Cửu Ly chủ động lên tiếng:
“ Anh đang không vui hả? ”
“ Nhớ vài chuyện cũ thôi. ”
“ Ồ. ”
“ Cô Trầm, đi ăn tối cùng tôi, cô cảm thấy thế nào? ”
Trầm Cửu Ly ngại ngùng rõ ràng, không dám nhìn thẳng vào mắt của Đinh Tẫn Dực, bẽn lẽn xoay đi.
Nếu trả lời thật lòng, thì cô cảm thấy “thích thích”.
Nhưng nếu nói ra như vậy, có phải sẽ mất giá lắm không?
“ Không phải, nếu tôi thực sự khó chịu hay xấu hổ thì đã không đồng ý lần thứ hai! ”
Đinh Tẫn Dực cười khẽ, hỏi tiếp:
“ Vậy tại sao lúc Mạn Nhu hỏi, cô trả lời rằng đi ăn cùng bạn xa? ”
Lúc này, Trầm Cửu Ly thực sự rất muốn đập đầu vào vô lăng cho bất tỉnh, nhưng phải làm sao đây khi cô không ngồi ở ghế lái và càng làm thì sẽ càng xấu hổ.
“ Nếu biết đi ăn với anh, em ấy sẽ trêu tôi! ”
Đinh Tẫn Dực lại cười, dường như ‘ vài chuyện cũ ’ đã biến mất khỏi đầu, hiện tại chỉ có cô gái đối diện.
Sau đó, anh nhíu mày làm mặt khó hiểu, hỏi cô:
“ Nhưng bạn xa là như thế nào nhỉ? Kiến thức của tôi có phần hạn hẹp, cô có thể giải thích thêm cho tôi hiểu được không? ”
Trầm Cửu Ly căn dặn với lòng lần này là lần cuối cô đồng ý đi ăn cùng con người này, rõ ràng anh ta đang trêu chọc cô, bây giờ muốn xuống xe liệu có còn kịp?
Thế nhưng, cô phải mạnh mẽ bản lĩnh lên chứ, cứ thế này thì sẽ bị trêu hoài.
Trầm Cửu Ly hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, sau đó trả lời:
“ Khi nãy tôi đã giải thích với Mạn Nhu, anh nghe không rõ ư? ”
“ Ồ, thì ra bạn xa là bạn ở rất xa, nhưng xa là xa thế nào? ”
“ Anh nghe yêu xa chưa? Là thế đó! ”
Đinh Tẫn Dực nhìn dáng vẻ đang giận dỗi, xù lông của Trầm Cửu Ly mà không nhịn được cười, thích thú trong lòng vô cùng.
Nếu có người yêu thế này, có phải sẽ vui vẻ cả ngày không?
“ Nhưng nhà của tôi và cô khá gần, bạn xa hay yêu xa đều không phải! ”
Trầm Cửu Ly nổi cáu, gắt gỏng cất lời:
“ Yêu xa là tôi lấy ví dụ thôi! ”
“ Ừ, nhưng nếu chúng ta yêu nhau thì là yêu gần rồi! ”
Trầm Cửu Ly bất giác mím môi e thẹn, hai bên gò má của thiếu nữ ửng hồng, ngoái đầu ra ngoài cố xua tan điều chỉnh cảm xúc, nhưng trong đầu cứ văng vẳng câu nói của Đinh Tẫn Dực khiến cô không thể nào tập trung, căng thẳng đến mức bàn tay cứ bấu vào nhau.
Cũng may mắn, sau đó đã đến chung cư của cô, chiếc xe vừa dừng lại thì cô đã gấp gáp mở cửa bước xuống, vội vã nói ra hai chữ ‘ cảm ơn ’ rồi đóng cửa quay người bỏ đi.
Cánh cửa bên kia lập tức mở ra, Đinh Tẫn Dực đuổi theo, nắm lấy cánh tay thon gọn của Trầm Cửu Ly giữ lại, lên tiếng:
“ Vội thế, không chờ tôi chúc ngủ ngon à? ”
“ Đâu phải cứ chúc ngủ ngon thì sẽ ngủ ngon! ”
Đinh Tẫn Dực khẽ cười, bàn tay ở cánh tay cô buông lỏng sau đó đút vào túi quần, hỏi:
“ Cô nói có hẹn ăn tối với bạn, không phải là Giản Bái Sơn chứ? ”
Trầm Cửu Ly nhướn mày, cao ngạo trả lời:
“ Tôi đang độc thân, có hẹn ăn tối với ai cũng là quyền của tôi! ”
“ Phải, nhưng tôi không thích! ”
Cô bất giác hỏi lại:
“ Anh lấy quyền gì không thích? ”
“ Nếu cô đồng ý cấp phép cho tôi, thì tôi sẽ có quyền đấy. ”
Hơi thở của Trầm Cửu Ly nhất thời không kịp lưu thông, não bộ cũng chưa chạy kịp.
Thực sự thì cô có một chút cảm tình đặc biệt với anh, nhưng cả hai chỉ mới quen biết nhau gần đây, tiếp xúc vài lần, có phải còn quá sớm để hiểu đối phương là thật lòng hay đang trêu đùa, là một người tử tế, chung tình hay phong lưu, xảo trá.
“ Tôi phải lên nhà ngủ sớm, tạm biệt! ”
Nói xong, Trầm Cửu Ly bước nhanh về phía trước, Đinh Tẫn Dực lúc này cũng không còn ý định ngăn cản cô nữa, mỉm cười nhìn theo đến khi cô vào trong.
Quay ngược trở lại và ngồi vào ghế lái, định cài dây an toàn thì đột nhiên Đinh Tẫn Dực phát hiện một điều thú vị, sau đó chòm người ra hàng ghế sau với tay cầm lấy chiếc áo khoác Trầm Cửu Ly để quên.
Lúc đi, cô ngồi hàng ghế sau với Đinh Mạn Nhu.
Lúc về, tâm trí đâu còn nhớ đến chiếc áo khoác.
“ Cô Trầm, sau khi đi công tác trở về, tôi có lý do để gặp cô rồi!”