Chúng Ta Yêu Nhau Đi

Chương 38: Nhận Ra



“ Chị Tú Ảnh và anh ba em từng quen, là người yêu cũ chứ không phải người yêu! Còn đứa bé thì tất nhiên là con của chồng chị ấy, nhưng sao chị hỏi lạ vậy? ”

Thêm một tiếng nổ vang trong đầu, làm Trầm Cửu Ly muốn xây xẩm mặt mày, tức đến đôi môi mím lại và cánh tay đã run rẩy.

Đinh Mạn Nhu ngờ vực, nhíu mày hỏi:

“ Chị Cửu Ly, chị nghĩ gì vậy? Đừng nói là…? ”

“ Bạn của chị nói cô La là người yêu của chủ tịch Đinh và cả hai còn có con chung. ”

Đinh Mạn Nhu hoảng hốt, nhưng sau đó đưa tay đỡ trán, lên tiếng:

“ Phải con của anh ấy thì anh ba em đâu thất tình suốt mấy năm, nhưng bạn chị là ai? Tại sao đặt điều không đúng sự thật như thế? ”

Trầm Cửu Ly trở nên ngờ vực nhiều thứ, nửa tin Đinh Mạn Nhu, nửa tin Tạ Yên Nhiên, do tối đó cô nhìn thấy rõ ràng cả hai ăn uống trong nhà hàng, trông rất hạnh phúc.

Nhưng còn thông tin trên mạng thì sao?

“ Bạn chị nói là cả hai yêu nhau nhưng ba mẹ em không chấp nhận cô ấy, do cô La là đứa con ngoài giá thú, không môn đăng hộ đối. ”

“ Trời ạ, oan ức cho ba mẹ em quá! ”

Đinh Mạn Nhu đỡ trán thêm một lần nữa, quá bất lực với cô bạn của Trầm Cửu Ly. Thế nhưng, đột nhiên cô ấy nghĩ ra một chuyện, gấp gáp hỏi:

“ Là chị hiểu lầm anh ấy đã có người yêu nên mới về thành phố V, và không trả lời tin nhắn của anh ba em á hả? ”

Trầm Cửu Ly thành thật gật đầu.

Đinh Mạn Nhu lại thêm hoang mang hỏi nữa:

“ Chứ không phải người yêu của chị du học bên Anh trở về, nên chị gấp về đó sao? ”

Lần này, đến phiên Trầm Cửu Ly ngạc nhiên, sững sốt.



Người yêu gì cơ?

Người Mạn Nhu ám chỉ là Tống Nhất Hàn ư?

“ Chị làm gì đã có người yêu, mọi chuyện là sao vậy? ”

“ Em có biết gì đâu, anh ba em nói chị đã có người yêu, người yêu chị du học bên Anh trở về nên chị về gấp, và vì thế mà không trả lời tin nhắn của anh ấy.

- Sao ngộ vậy ta?

- Chị thì hiểu lầm anh ấy với chị Tú Ảnh, còn anh ba em thì hiểu lầm chị đã có người yêu, ruốc cuộc hai thông tin này từ đâu mà có? ”

Trầm Cửu Ly lại nghĩ đến người bạn thân Tạ Yên Nhiên của mình, trong lòng không tránh khỏi hoài nghi, chuyện này không hẳn là hiểu lầm mà giống như cố tình sắp xếp.

“ Vậy cô La là người yêu cũ của chủ tịch Đinh, họ chia tay và cô ấy đi lấy chồng, đứa bé cũng là con của Hoàng tổng? ”

“ Đúng rồi! Vợ chồng chị ấy kết hôn cũng gần năm năm và đang rất hạnh phúc, do chưa thích hợp nên đến giờ mới tổ chức hôn lễ! ”

Mọi chuyện vỡ lẽ người thiệt thòi nhất là Trầm Cửu Ly, vốn dĩ nếu cô không về thành phố V vào tối hôm đó, thì đã có một kỷ niệm thật lãng mạn bên nam nhân cô thích, có thể hiện tại cũng không còn độc thân.

Ruốc cuộc người đáng thương là cô chứ không phải cô ấy.

Nghĩ đến việc đó, Trầm Cửu Ly tức run cả người, không nhịn được cơn giận nên lấy điện thoại bấm gọi cho Tạ Yên Nhiên hỏi rõ. Thế nhưng, liên tục mấy cuộc, cô ta vẫn không nghe máy.

Nếu không phải đang trong giờ làm, cô đã chạy đến tập đoàn.

“ Bạn chị là ai mà thâm độc vậy? ”

Trầm Cửu Ly chỉ nhăn mặt, thở mạnh một hơi đáp lại.

Sau đó, Đinh Mạn Nhu chạy đi mất tiêu, không hề vào làm việc.

Lúc này, Trầm Cửu Ly đưa mắt nhìn vào màn hình điện thoại, trông chờ tin nhắn của Đinh Tẫn Dực gửi đến. Cô chắc chắn, cô ấy chạy đến tập đoàn Thiên Đỉnh tìm gặp anh, với khoảng thời gian thế này thì anh đã biết sự thật.



Cầm điện thoại lên, cô đưa tay chạm vào màn hình mở khóa, sau đó bấm vào phần tin nhắn của anh, đọc lại những tin nhắn đã nhận nhưng chưa trả lời.

“ Mình phải làm sao đây? ”

“ Có nên nhắn tin xin lỗi anh ấy không? ”

Ở phòng làm việc của chủ tịch, Đinh Tẫn Dực dựa người về sau thành ghế ngồi nghe Đinh Mạn Nhu kể lại tất cả những chuyện xảy ra sáng nay, sắc mặt trở nên thay đổi theo từng câu cô ấy nói.

“ Mọi chuyện là như thế đấy! Quá mệt rồi! Việc gì cũng đến tay em! Bao nhiêu tiền đây? ”

“ Anh nhờ em kể à? ”

Nói xong, Đinh Tẫn Dực thản nhiên thẳng người ngồi dậy, mở văn kiện ra xem tập trung làm việc, chuyện kia dường như không còn quan tâm đến.

“ Sao anh không nhắn tin cho chị ấy? ”

“ Người ta đã nói không hợp, không có tình cảm thì anh nhắn tin chỉ làm phiền! ”

Đinh Mạn Nhu bước vòng vào trong bàn làm việc, giật lấy văn kiện trên tay anh đặt xuống, lên tiếng:

“ Nãy giờ em nói anh nghe không hiểu hả? Là chị ấy hiểu lầm anh và chị Tú Ảnh! ”

“ Đang trong giờ làm việc, sao em đến đây? ”

“ Không phải vì hai người sao? ”

“ Xong rồi thì đi đi, để anh làm việc! ”

Quá uổng công Đinh Mạn Nhu cô rồi!

Đinh Mạn Nhu bực tức vùng vằng một cái, sau đó hậm hực ngoe nguẩy cầm túi xách bỏ đi.

Lúc cánh cửa tự động khép chặt, sắc mặt Đinh Tẫn Dực mới thực sự giống như trong lòng, trầm tư nhìn sang chiếc điện thoại trên bàn, ánh mắt chăm chú nghiền ngẫm, do dự một hồi rồi lại lướt qua.