Chúng Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại

Chương 80: Chương 80




“Chỉ là vài món quà nho nhỏ thôi, ngày hôm qua chẳng phải dì nói gần đây da hơi khô hay sao, cho nên cháu đã chọn một bộ mỹ phẩm dưỡng da thích hợp với da của dì nhất, hơn nữa lại có hiệu quả cấp ẩm cho da.”
“Dì chỉ thuận miệng nói thôi, cháu lại chu đáo như vậy.”
“Không có gì đâu.” Cảnh Nhuế lôi kéo Trì Lệ Thư ngồi xuống sô pha, bắt đầu lôi túi lớn túi nhỏ ra: “Dì à, dì xem một chút, chiếc túi này rất hợp với khí chất của dì đấy.”
“Thật sao? Đây là chiếc túi mới nhất đấy…”
Hai người vui vẻ nói chuyện, không khí vô cùng hòa thuận.
Trì Gia đứng ở sau sô pha, bĩu môi, lúc nàng mua quà tặng cho mẹ nàng cũng không thấy bà ấy vui vẻ như vậy, nhưng phải nói rằng, so với nàng, Cảnh Nhuế thật sự rất biết dỗ người khác vui vẻ, cái miệng kia vừa mở ra đã biết là quỷ gạt người rồi, cái gì cũng có thể ba hoa chích chòe được.
“Gia Gia, con đã về rồi sao.” Dương Lộ xắn ống tay áo, đi từ trong phòng bếp ra.
Tối nay vẫn là bốn người bọn họ nhưng mối quan hệ giữa bốn người đã thay đổi, Trì Gia ngẩn người ra một lúc nhất thời không kịp thích ứng, nàng nhấc túi quà tặng trong tay lên: “Dì… Bọn cháu mua quà tặng dì.”
“Dì cảm ơn.” Dương Lộ nhìn Trì Gia lại nhìn Cảnh Nhuế ở phía sau nàng, bà ấy cũng không nghĩ tình hình hiện tại lại như thế này, nhưng mặc kệ như thế nào, đây cũng là niềm vui lớn: “Cháu vào nghỉ ngơi một lát đi, dì đang làm đồ ăn mà cháu thích ăn đó.”
Trì Gia liếc liếc mắt nhìn Trì Lệ Thư vẫn đang không nhìn nàng, sau đó khẽ cười với Dương Lộ: “Vẫn là dì Tiểu Dương tốt với cháu nhất, cháu đã lâu không được ăn đồ ăn dì làm, ngửi mùi đã thấy thèm.”
“Cháu nếu thích thì thường xuyên trở về nhà, dì sẽ làm cho cháu ăn.”
“Vâng.” Trì Gia lại nói với người đang ngồi trên sô pha: “Bà Trì, mẹ có làm cơm không thế?”
“Lát nữa mẹ làm.” Trì Lệ Thư đáp.
Dương Lộ không khỏi nở nụ cười: “Dì làm được rồi, hôm nay bà ấy đang vui.”
“Dì, để cháu giúp dì.” Trì Gia cởi áo khoác đi theo Dương Lộ vào phòng bếp.
Trong phòng khách truyền ra từng trận cười nói vui vẻ, trong phòng bếp vang lên tiếng muôi, nồi, bát va vào nhau phát ra âm thanh thanh thúy.

Không khí trong nhà bình thản, hạnh phúc.
Trì Gia cũng không ít lần phụ giúp Cảnh Nhuế nấu cơm nên hiện tại động tác cầm dao thái rau cũng khá thuần thục, Dương Lộ thấy thế thì thở dài, nói: “Dì nhớ rõ trước kia cháu không biết nấu cơm.”
Trì Gia không biết nấu cơm hoàn toàn do Trì Lệ Thư nuông chiều quá mức: “Cháu nhìn nhiều sẽ biết làm.”
Dương Lộ ngựa quen đường cũ vừa mở tủ lấy gia vị ra vừa khen ngợi: “Bạn gái của cháu rất được đấy, các cháu ở bên nhau được bao lâu rồi?”
“Cũng gần hai năm rồi.” Động tác thái rau của Trì Gia chợt chậm lại, nàng vẫn cảm thấy khó có thể tin nổi khi biết được mối quan hệ của Trì Lệ Thư và Dương Lộ: “Cháu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện dì và mẹ cháu sẽ…”
Chẳng qua, hiện tại nếu nhớ lại từng chi tiết nhỏ thì Trì Gia cũng cảm giác được mẹ nàng và dì Dương có rất nhiều điểm ám muội, dù sao Trì Lệ Thư cũng chưa bao giờ dẫn người khác về nhà, nhưng dì Dương lại là khách quen của nhà nàng.


Có thể lúc trước Trì Gia không dám nghĩ đến phương diện kia nên chỉ đơn thuần cho rằng bọn họ là bạn thân của nhau.
“Bà ấy lo lắng cháu không chấp nhận được việc này cho nên mới luôn gạt cháu.” Dương Lộ vừa bận rộn nấu đồ ăn vừa nói chuyện với Trì Gia: “Dì nói là cháu sẽ hiểu nhưng bà ấy vẫn luôn lo lắng.”
“Dì và mẹ cháu có thể ở bên nhau, thật ra cháu cảm thấy rất vui vẻ.” Trì Gia nghiêm túc nói, nàng tính toán đơn giản ở trong lòng rồi hỏi: “Dì, dì và mẹ cháu quen biết nhau cũng gần hai mươi năm rồi nhỉ?”
“Vừa vặn hai mươi năm rồi.” Chuyện cũ như hiện ra trước mắt, Dương Lộ nhớ lại: “Dì và cháu gặp nhau lần đầu tiên là khi cháu mới sáu tuổi, lúc đó cháu ngồi khóc trong văn phòng dì, cháu còn nhớ rõ không?”
“Cháu đương nhiên nhớ rõ, lúc đó dì còn đưa cho cháu một thỏi chocolate để dỗ cháu.

Lúc ấy cháu gọi dì là chị, mẹ cháu sửa miệng cháu, bảo cháu gọi là dì.” Trì Gia nhớ tới chuyện lúc nhỏ thì không khỏi nhoẻn miệng cười.

Thật ra Dương Lộ và mẹ nàng bằng tuổi nhau nhưng lúc đó Dương Lộ nhìn rất trẻ nên từ nhỏ Trì Gia đã gọi bà ấy là dì Tiểu Dương.”
“Thời gian trôi qua thật nhanh, cháu cũng lớn bằng này rồi.”
Lúc này tâm tư Trì Gia đã bay xa: “Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh.”
Kể từ lúc mang thai Trì Gia, Trì Lệ Thư đã quyết định ở nhà làm mẹ toàn thời gian, sau khi ly hôn, bà ấy mới quay trở lại làm việc.

Đây rõ ràng không phải chuyện dễ dàng gì với một người mẹ còn dẫn theo con thơ, khi đó Trì Gia còn nhỏ, đôi khi Trì Lệ Thư phải làm tăng ca muộn, lo lắng Trì Gia ở nhà một mình không an toàn, bà ấy bèn dẫn theo con gái đến công ty.
Khi đó Dương Lộ vừa vặn là sếp trên của Trì Lệ Thư, tuy tuổi còn trẻ nhưng bà ấy đã là nhân vật có tiếng nói trong ban quản lý công ty.

Sau này, sự nghiệp của Trì Lệ Thư không ngừng thăng tiến, cũng không thể tách rời được với Dương Lộ.

Nếu không phải nhờ Dương Lộ ở bên hỗ trợ Trì Lệ Thư thì một người mẹ đơn thân dẫn theo con nhỏ như bà ấy, không biết sẽ phải chịu những ngày tháng vất vả như thế nào.
Một lần ở bên hỗ trợ cuối cùng trở thành ở bên rất nhiều năm, Trì Lệ Thư cũng không nghĩ tới mối quan hệ của hai người biến thành người yêu của nhau, thậm chí có một lần bà ấy cố gắng trốn tránh một thời gian.

Đến cuối cùng, trốn không được nữa, bởi vì bọn họ đã sớm có thói quen xuất hiện trong cuộc sống của nhau.
“Dì, cảm ơn dì vẫn luôn ở bên mẹ cháu nhiều năm như vậy.” Suốt hai mươi năm, đời người có được mấy lần hai mươi năm.
“Chỉ cần được ở cạnh người mà mình yêu thương chẳng phải là rất thỏa mãn sao?” Dương Lộ cười thoải mái, chỉ trả lời Trì Gia một câu như vậy.
“Vâng.” Trì Gia hiểu ý, chỉ cần bên nhau, cùng nhau bình thản hưởng thụ cuộc sống đã là rất thỏa mãn rồi.


Mẹ nàng và dì Dương quen biết nhau hai mươi năm, ở bên nhau tám năm, tình yêu như vậy làm cho Trì Gia vừa cảm động lại hâm mộ.
Trì Gia cúi đầu cắt đồ ăn một lúc, khi ngẩng đầu lên, nàng đột nhiên mở miệng hỏi Dương Lộ một tiếng: “Mẹ…”
Dương Lộ sửng sốt.
Một tiếng này Trì Gia đã ấp ủ trong lòng một hồi lâu.
“Mẹ con nói… Con có thể sửa miệng được rồi.” Trì Gia khẽ cười giả thích: “Về sau con sẽ gọi như vậy, được không?”
Dương Lộ vui mừng khôn xiết, không thể che dấu được nụ cười: “Đương nhiên được.”
“Em nói chuyện gì với dì mà vui vẻ vậy?” Cảnh Nhuế đi vào phòng bếp, đứng ở bên người Trì Gia, thấy nàng đang cúi đầu nghiêm túc thái rau, thì thấp giọng nói: “Tay chân vụng về, để chị làm cho.”
“Như vậy sao được.” Trì Lệ Thư vội vàng ngăn lại: “Để mẹ, hai đứa đều đi ra ngoài nghỉ ngơi đi.”
Trong phòng bếp bận rộn, ngập tràn hơi thở cuộc sống.
Trong nhà đã lâu không vui vẻ như vậy.
Trì Gia nhìn theo bóng dáng Trì Lệ Thư, ‘lão phụ lão thê’ ở bên nhau tám năm, cảm giác thật khác biệt.

Cuộc đời một con người cũng rất dài, từ lúc còn trẻ đến khi đầu bạc, nếu có thể ở bên người mình yêu, thì cuộc sống thật hạnh phúc.
Nghĩ đến chuyện kết hôn, lúc Trì Gia quay lại nhìn Cảnh Nhuế, một suy nghĩ hiện ra trong đầu nàng, có đôi khi cuộc sống như vậy cũng không đến mức xa không thể với tới.

Hai mươi năm sau, có lẽ nàng và Cảnh Nhuế cũng giống như mẹ nàng và dì Dương?
Chỉ hy vọng như vậy.
“Nhuế Nhuế, đồ ăn có vừa miệng không?”
“Tay nghề của dì thật tốt, cháu ăn no quá.”
“Cháu đừng ngại nhé, nếu cháu thích thì ăn nhiều một chút.” Trì Lệ Thư lại liếc mắt nhìn Trì Gia, vẻ mặt đột nhiên ghét bỏ: “Con xem con đi, chỉ biết tự mình cắm cúi ăn, cũng không biết quan tâm chăm sóc bạn gái mình chút nào.”
Cảnh Nhuế nghiêng người nhìn Trì Gia, nói giỡn; “Nghe thấy không, dì bảo em về sau quan tâm chị nhiều hơn, ít giày vò chị thôi.”
Trì Gia gắp một miếng thịt bò tri kỷ đưa đến bên miệng Cảnh Nhuế: “Nào, nào, để em đút cho chị ăn, như thế này đã đủ quan tâm chưa.”

Cảnh Nhuế cũng không biết xấu hổ, nghiêng người qua… mỉm cười, há miệng tiếp nhận: “Ừm, biểu hiện không tệ.”
Người trẻ tuổi, ăn cơm thôi cũng có thể show ân ái được, Trì Lệ Thư và Dương Lộ nhìn nhau cười.
“Nhuế Nhuế, về sau nếu con bé dám giày vò cháu, cháu cứ nói với dì, dì sẽ dạy dỗ nó thay cháu.”
“Bà Trì, mẹ bất công quá, con mới là con gái ruột của mẹ.” Trì Gia cảm giác địa vị của mình giảm không phanh, vốn dĩ nàng còn lo lắng Trì Lệ Thư không yên tâm giao nàng cho Cảnh Nhuế, hiện tại xem ra, Cảnh Nhuế mới đúng là con gái ruột của mẹ nàng.

Cũng không biết hồ ly tinh cho mẹ nàng uống bùa mê thuốc lú gì nữa.
“Được rồi được rồi, mẹ đều yêu thương đều đối xử bình đẳng.

Hai đứa ăn nhiều một chút, đều là món ăn mẹ cố ý làm cho các con, bình thường hai đứa cho dù bận rộn cũng nhớ phải ăn cơm đúng giờ.

Còn muốn ăn gì nữa nói với mẹ, ngày mai mẹ sẽ làm …”
“Dì ơi, ngày mai dì cứ nghỉ ngơi đi, để cháu nấu cơm.”
“Đúng, để bọn con nấu cơm.” Trì Gia vội vàng phụ họa theo, tay nghề nấu đồ ăn của hồ ly tinh nhà nàng là tuyệt nhất, hơn nữa Trì Lệ Thư rất có thiện cảm những người biết nấu cơm, đây là một cơ hội tốt để biểu hiện, sao có thể không nắm lấy được.
“Cháu biết nấu cơm sao?” Tuy lúc trước Trì Gia từng nói qua Cảnh Nhuế biết nấu cơm, nhưng sau khi Trì Lệ Thư nhìn thấy Cảnh Nhuế thì đã quên đi điểm ấy, dù sao nhìn qua dáng vẻ này thì không khác gì Trì Gia là bao, chính là dạng mười đầu ngón tay không dính nước.
“Có thời gian cháu sẽ tự nấu cơm.”
“Mẹ đừng coi thường chị ấy nhé, chị ấy nấu cơm rất ngon đấy, nếu không làm sao có thể nuôi con béo thêm một vòng được.” Trì Gia tận lực khoa trương khen ngợi tay nghề nấu nướng của Cảnh Nhuế.
Trì Lệ Thư vẫn luôn lo lắng Trì Gia một mình ở bên ngoài làm việc sẽ không chịu chăm sốt tốt cho bản thân, bây giờ xem ra, bà ấy có thể yên tâm được rồi: “Có Nhuế Nhuế chăm sóc con, mẹ cũng yên tâm hơn.”
“Cháu hứa với dì, tương lai cháu nhất định chăm sóc Tiểu Gia thật tốt.”
Tương lai là chỉ quãng đời còn lại.
Trì Gia mỉm cười nhìn cảnh Nhuế, trong mắt nàng đều là dáng vẻ dịu dàng chăm chú của Cảnh Nhuế.

Mỗi lần Cảnh Nhuế nghiêm túc hứa hẹn như thế, Trì Gia đều sẽ cảm thấy may mắn trong lòng, thật may, nàng không nhìn sai hồ ly tinh này.
Ban đêm, Cảnh Nhuế ngồi tựa đầu giường, tay cầm một quyển sách bìa đã ố vàng, Cảnh Nhuế lật xem từng trang một xem từng tấm ảnh lưu trữ quá trình trưởng thành của Trì Gia từ nhỏ đến lớn, vừa xem vừa cười.
“Buồn cười như vậy sao?” Trì Gia nghiêng đầu tựa vào vai Cảnh Nhuế, ngắm nhìn từng khoảnh khắc thời gian được lưu lại trong cuốn album.
Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia trong ảnh chụp mặt búng ra sữa, dáng vẻ không dễ chọc chút nào thì cười không dừng được: “Xem ra từ bé tính khí em đã không tốt rồi.”
“Không hung dữ một chút, người khác sẽ bắt nạt em, nói em không có bố.” Có rất nhiều chuyện, đến tận bây giờ Trì Gia vẫn còn nhớ rõ.
Cảnh Nhuế buông cuốn sách ra, kéo Trì Gia ôm vào trong lòng ngực ấm áp.
“Em không sao cả, chỉ là cảm thấy cuộc sống của mẹ em cũng không dễ dàng.” Trì Gia cọ cọ trong lòng ngực Cảnh Nhuế, chậm rãi nhớ lại chuyện cũ: “Lúc em đi học nhà trẻ, mẹ em luôn là người tới đón con muộn nhất, nhưng em chưa bao giờ khóc hay nháo, bởi vì em biết mẹ em rất mệt…”

Trì Gia ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Nhuế: “Từ nhỏ đến lớn, chuyện em sợ nhất là làm mẹ em buồn.”
Cho tới bây giờ, Cảnh Nhuế mới hoàn toàn hiểu được tại sao lúc trước Trì Gia lại sợ yêu phụ nữ, kháng cự chuyện công khai xu hướng tình dục như vậy.

Cho dù việc công khai xu hướng tình dục thuận lợi một cách thần kỳ nhưng Trì Gia cũng phải gom sạch toàn bộ can đảm của mình mới có thể nói ra miệng được.
“Hiện giờ tất cả đều tốt rồi.”
“Ừ, bây giờ em rất vui vẻ, mẹ em rốt cuộc cũng có nơi chốn trở về.” Trì Gia vươn tay vuốt ve mặt Cảnh Nhuế, khẽ nhếch miệng cười: “Em cũng vui vì chuyện của chúng ta…”
Trì Gia cảm thấy đêm nay mình nằm mơ cũng phải cười mà tỉnh.
Cảnh Nhuế hôn nhẹ lên môi Trì Gia: “Chị cũng vậy…”
“Chị giả vờ rất tốt trước mặt mẹ em đấy.” Trì Gia nhịn không được trào phúng Cảnh Nhuế: “Rõ ràng là hồ ly tinh mà giả vờ giống…”
"Giống cái gì?"
Trì Gia nhìn chằm chằm vào mắt Cảnh Nhuế, suy nghĩ hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Giống phụ nữ đàng hoàng?”
Cảnh Nhuế nhéo một cái lên thắt lưng Trì Gia: “Em lặp lại một lần nữa xem…”
Trì Gia không chống cự được, giây tiếp theo nàng vươn hai cánh tay ôm lấy cổ Cảnh Nhuế, chậm rãi nhắm hai mắt lại, hung hăng hôn lên môi cô, ngọt ngào hôn sâu.
Cảnh Nhuế ôm lấy thân mình Trì Gia, nhiệt tình đáp lại.
Một lúc lâu sau, dưới ánh đèn dịu dàng nhu hòa, Trì Gia ngắm nhìn khuôn mặt Cảnh Nhuế, nhẹ nhàng nói một câu: “Em yêu chị.”
Trì Gia thì thầm nói ba chữ này với Cảnh Nhuế, nhưng mỗi lần nàng nói lời này, Cảnh Nhuế đều muốn ghi tạc vào trong trí óc.
Cảnh Nhuế ôm chặt thắt lưng Trì Gia, thoáng lật mình, đặt Trì Gia dưới thân, tinh tế ngắm nhìn khuôn mặt nàng.
“Khụ, cách âm của nhà em không tốt…” Trì Gia nằm bên dưới Cảnh Nhuế, không được tự nhiên nói.
"Đêm nay lại muốn rồi không?"
Trì Gia trừng mắt, "Chẳng phải là chị muốn cái kia hay sao..."
Cảnh Nhuế không nói, chỉ cười cười ngậm lấy môi Trì Gia, tiếp tục hôn môi.
Trì Gia làm ra vẻ một lúc, cuối cùng vẫn như trước không ngăn được sự hấp dẫn của Cảnh Nhuế, nàng ôm lấy thân mình Cảnh Nhuế, nóng nảy hôn đáp lại, sau lại đổi khách thành chủ, Trì Gia xoay người đè lên trên người Cảnh Nhuế, vừa hôn vừa cởi dần áo ngủ của đối phương.
“Đêm nay chị khiêm tốn một chút.” Trì Gia ám muội cọ cọ lên cái mũi Cảnh Nhuế: “Đừng kêu quá lớn…”
“Ừm…” Cảnh Nhuế dán lên môi Trì Gia, đứt quãng hôn: “Bảo bối, trước đó phải đồng ý với chị một chuyện, rồi chị lại… cho em…”
Trì Gia vừa định mở miệng nói chuyện, lòng bàn tay đã bị Cảnh Nhuế nhét một thứ gì đó, xúc cảm trên da tay khiến nàng mơ hồ có thể đoán được đó là cái gì, nàng mở lòng bàn tay ra nhìn…
Quả nhiên là nhẫn kim cương.
“Bây giờ em có thể gả cho chị được rồi chứ?”.