Chung Tình 2

Chương 43



Trường W quy định là học sinh cần phải đến trường trước lớp tự học buổi tối.

Đại đa số học sinh đều không thích trường học, sẽ trễ chút mới lại đây, bởi vậy trước đó lúc Ngôn Cảnh Tắc đi phòng ngủ cũng lấy đồ, bên kia một người cũng không có.

Người tới sớm như Thiệu Thẩm Dương rất hiếm, Ngôn Cảnh Tắc hỏi: "Sao hôm nay cậu tới sớm như vậy?"

Thiệu Thẩm Dương dừng một chút mới đáp: “Lần nào tớ cũng đều đến rất sớm.”

Ngôn Cảnh Tắc chú ý tới biểu cảm Thiệu Thẩm Dương hiện lên nét khác thường: “Không muốn ở nhà à?”

“Ừm.” Thiệu Thẩm Dương rầu rĩ mà lên tiếng.

"Tui cũng giống cậu đó!" Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên vỗ cái bốp vào bàn học của mình.

Nói đến bàn học trong phòng ngủ thì phải nói đến phối trí phòng ngủ của trường W một chút.

Trường W làm một cao trung tư thục nổi danh, tài đại khí thô, phòng ngủ chia làm loại hai người một phòng và loại bốn người một phòng.

Trong đó, phòng hai người trang hoàng xa hoa chú trọng riêng tư, có điều hòa, tủ lạnh, máy giặt, máy hong khô vân vân các loại điện gia dụng, đóng cửa kéo lại liền có thể hình thành hai không gian hoàn toàn độc lập, điều kiện cực kỳ tốt, phí dừng chân cũng rất đắt đỏ, mỗi học kỳ hai vạn*.

(*khụ, khoảng 71 triệu vnd một học kỳ)

Phòng bốn người thu tiền tiện nghi nhiều, một học kỳ chỉ cần 5000.

Phòng bốn người bố trí theo kiểu trên là giường, dưới là bàn, phòng ngủ hai bên trái phải hai cái giường, ở giữa dùng tủ quần áo ngăn cách, cho mỗi người không gian tương đối độc lập.

Trong phòng ngủ còn trang bị điều hòa và tủ lạnh mini, ở thoải mái hơn nhiều so với phòng ngủ của trường học bình thường.

Ở trường W, tuyệt đại đa số người vẫn là ở phòng bốn người, chỉ có số rất ít người ở phòng hai người.

Bên này là khu giáo dục mới xây, ký túc xá không nhiều lắm, điều kiện trong nhà Thiệu Thẩm Dương lại rất kém cỏi, quần áo cũng giặt đến trắng bệch…… Phỏng chừng giáo sư trường học lo lắng cậu ở cùng một đám người không phú tức quý, ảnh hưởng đến tâm thái, mới có thể để cậu mở một mình một phòng bốn người, tự tại hơn một chút.

Hiện tại Ngôn Cảnh Tắc tới, hai người bọn họ bèn một trái một phải chiếm cứ hai cái giường gần ban công.

Hai người lúc này đang ngồi bên bàn học nói chuyện, Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên chụp cái bàn một cái, Thiệu Thẩm Dương bị kinh ngạc hết hồn, ngay sau đó hỏi: “Cậu cũng không nghĩ ở nhà sao?”

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đương nhiên không muốn, còn ở nhà nữa chắc tui bị mẹ tui bức tử mất."

Ngôn Cảnh Tắc mặt đầy buồn bực, tùy tiện nói vài chuyện mẹ Thạch đã làm.

Thiệu Thẩm Dương nghe được mà trợn mắt há hốc mồm: “Mẹ cậu sao lại như vậy chứ!"

“Cậu cũng cảm thấy mẹ tui thật quá đáng, đúng không?” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Tui thật sự không muốn ở nhà, nhưng trước kia mẹ tui không muốn cho tui tới trường sớm.

Lần này tui thừa dịp bị thương ầm ĩ một trận lớn với bà ấy, hạ quyết tâm không nghe lời bà ấy nói nữa, mới có thể tới trường sớm đây nè.

Nói thật, sau này cuối tuần tui cũng không muốn về luôn."

“Tớ cũng không muốn trở về……” Thiệu Thẩm Dương nói.

"Nhà cậu là chuyện thế nào vậy?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Ngôn Cảnh Tắc đã đem mấy chuyện lung tung rối loạn trong nhà nói ra…… Thiệu Thẩm Dương cũng bèn nói một ít chuyện nhà mình: "Cha mẹ tớ không quản tớ như cha mẹ cậu đâu, ở nhà tớ muốn học cái gì muốn ăn cái gì đều tùy tớ hết, chỉ là…… Tớ cũng không biết nói như thế nào nữa, cha mẹ chung quy cứ nói tương lai của cha mẹ là nhờ cả vào tớ, tớ cảm thấy áp lực rất lớn."

Thiệu Thẩm Dương bất quá chỉ là một nam sinh mười bảy tuổi, vẫn luôn chuyên tâm học tập, kỳ thật rất đơn thuần, ẩn ẩn cảm thấy cha mẹ không đúng lắm, nhưng cũng nói không nên lời là nguyên cớ gì: “Kỳ thật bọn họ đối xử với tớ khá tốt, nhưng bọn họ chung quy cứ nói bọn họ mệt thế nào, bận thế nào, nhưng tớ muốn hỗ trợ lại không cho, bắt tớ phải học hành chăm chỉ…."

Dưới sự dẫn đường của Ngôn Cảnh Tắc, Thiệu Thẩm Dương nói một ít chuyện trong nhà mình, Ngôn Cảnh Tắc đại khái biết tình huống trong nhà Thiệu Thẩm Dương.

Thiệu Thẩm Dương xuất thân nông thôn, cha mẹ là tới thành phố T làm công, đôi vợ chồng này hết sức cần kiệm, tích cóp tiền mua một căn hộ nhỏ xong thì mang Thiệu Thẩm Dương vẫn luôn học ở nông thôn lên thành phố đi học.

Thiệu Thẩm Dương lúc ấy mới vừa học lớp ba tiểu học.

Cậu đi học ở nông thôn, cơ bản mỗi lần thi đều tròn điểm, luôn là hạng nhất cả khối, nhưng lúc vừa vào thành phố thì suýt chút nữa theo không kịp.

Cũng may bản thân cậu thông minh, tiểu học cũng không khó lắm, chậm rãi cũng đuổi kịp, lúc sau còn tiếp tục ngồi ổn ở hạng nhất.

Chỉ xem Thiệu Thẩm Dương cá nhân trải qua, có thể nói cậu là người thắng nhân sinh, nhưng cha mẹ cậu, người nhà cậu, thật sự đem đến cho cậu áp lực quá lớn.

Đại khái chính là…… Thiệu gia bọn họ trên cơ bản cũng chưa ai có tiền đồ, tương lai đều dựa vào Thiệu Thẩm Dương!

Cha mẹ Thiệu Thẩm Dương làm công thợ hồ cho người ta vô cùng vất vả, sau khi bọn họ vất vả nhiều rồi sẽ lặp đi lặp lại nói với Thiệu Thẩm Dương: "Cha mẹ khổ như vậy cực như vậy, đều là vì con."

Cha mẹ nói như vậy, thân thích cũng nói như vậy, nói nhiều rồi, Thiệu Thẩm Dương chung quy cảm thấy rất có lỗi với cha mẹ.

“Có đôi khi tớ thật sự rất khó chịu, lần này cuối tuần trở về, mẹ tớ hầm một con gà, nói là phải cho tớ bổ thân thể, sau đó bọn họ trừ đầu gà cổ gà chân gà ra, cái khác một ngụm cũng không ăn! Tớ vẫn luôn khuyên bọn họ ăn đi, bọn họ chính là không ăn, nói là ở công trường có ăn thịt rồi, gà này làm là cho tớ ăn toàn bộ.… Một con gà tớ ăn suốt cuối tuần cũng không ăn xong.” Mặt Thiệu Thẩm Dương đầy bất đắc dĩ mà lấy ra một hộp cơm, bên trong là một hộp thịt gà dùng nước tương kho đen tuyền, “Thịt gà còn lại mẹ tớ bảo tớ mang đến trường học.”

Thời điểm Thiệu Thẩm Dương nói chuyện này mang theo nét ấm ức, nói xong, lại có chút xấu hổ mà liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái.

Cậu biết trường W cũng có học sinh gia cảnh bình thường, nhưng người thật sự gia cảnh không tốt lắm phần lớn sẽ lựa chọn cao trung công lập sức dạy không khác lắm ở thành phố T, mà không phải tới trường W.

Dù Thạch Thành Anh gia cảnh bình thường, nhưng chắc chắn cũng tốt hơn cậu, cậu mang cho Thạch Thành Anh xem thịt gà ăn hai ngày mình mang đến, Thạch Thành Anh có thể khinh thường cậu hay không?

Thiệu Thẩm Dương hối hận khi lấy thịt gà này ra.

Ngôn Cảnh Tắc lúc này cười nói: “Thịt gà này của cậu đen thui nha, có phải bỏ nhiều nước tương quá không? Hầy, mẹ tui nói ăn nhiều gia vị không tốt, không cho tui ăn thịt kho tàu luôn….

Cậu để tui nếm một miếng đi!"

Lòng Thiệu Thẩm Dương mải treo lên rơi xuống, chọn một khối ức gà nhiều thịt cho Ngôn Cảnh Tắc.

Với cậu mà nói, thịt nhiều chính là tốt.

Ngôn Cảnh Tắc ăn, nói với Thiệu Thẩm Dương: “Trù nghệ của ma ma cậu so ra kém dì nhà tui rồi! Thiệu Thẩm Dương, cậu có biết vì sao tui béo như vậy không? Bởi vì ở nhà mẹ tui cái gì cũng không cho tui ăn, tới nơi này rồi tui cảm thấy đồ ăn trong nhà ăn quá ngon, không cẩn thận một cái ăn quá nhiều nên béo luôn."

Ngôn Cảnh Tắc không một mực đi khen thịt gà sắc hương vị gì đó, dùng thái độ rất bình thường đối đãi Thiệu Thẩm Dương, chuyện này làm Thiệu Thẩm Dương thấy rất thả lỏng: "Tớ cũng cảm thấy đồ ăn ở nhà ăn rất ngon!"

Sau đó hai người bèn nhiệt liệt thảo luận một chút đồ ăn trong nhà ăn trường, còn cùng nhau lèm bèm món gì trong trường học quá đắt đỏ.

Mẹ nguyên chủ là không cho phép nguyên chủ tiêu tiền lung tung, bản thân nguyên chủ bởi vì mẹ quản quá nghiêm mà tâm thái đua đòi linh tinh không thức tỉnh, mỗi ngày có mì gói ở căn tin ăn đã thấy thỏa mãn, bởi vậy Ngôn Cảnh Tắc và Thiệu Thẩm Dương vô cùng có tiếng nói chung.

Thiệu Thẩm Dương cũng coi Ngôn Cảnh Tắc trở thành tri kỷ!

Lại nói tiếp, Thiệu Thẩm Dương sẽ đến nơi này học tập chủ yếu là vì học phí toàn miễn, còn cấp sinh hoạt phí.

Học phí trường W là có bao gồm sinh hoạt phí, lúc gặp mặt lần đầu khai giảng trực tiếp đem một vạn tiền cơm đánh vào trong thẻ chỉ có thể sử dụng trong trường, sau đó nếu học sinh không đủ tiêu có thể tiếp tục bổ sung tiền vào, nếu tiêu không xong thì học kỳ sau tiếp tục, nếu ba năm cao trung cũng xài chưa hết mà nói, lúc tốt nghiệp có thể được trả về.

Đương nhiên, người bình thường đều sẽ xài hết, còn có ít nhất một nửa số người không đủ tiêu.

Ở trường W ăn cơm đắt hơn bên ngoài rất nhiều, còn có phí điện nước, trái cây đồ ăn vặt, học tập đồ dùng vân vân các loại chi tiêu khác, một tháng tiêu hai ngàn cũng chẳng là gì.

Hơn nữa trong trường học nhiều kẻ có tiền, siêu thị trong trường vì đón ý nói hùa khách hàng như vậy nên mấy chục đồng một chai nước khoáng, mấy chục đồng một hộp bánh kem nhỏ, trên trăm đồng một hộp chocolate, cái gì cần có đều có, càng khiến tiêu phí của mọi người không tự giác mà tăng lên.

Nhưng Thiệu Thẩm Dương mỗi lần về nhà đều nhìn thấy cha mẹ khổ không thôi, cũng không dám tiêu tiền dễ dàng.

Cậu đã ở trường W học hai năm, mỗi năm trường học đều đánh hai vạn đồng vào thẻ cậu, học bổng cuối kỳ gì đó cũng sẽ đánh tới thẻ này, hiện tại trong thẻ cậu đã tích cóp bốn vạn đồng!

Cậu cảm thấy chờ cậu tốt nghiệp, trong thẻ ít nhất có thể có năm vạn, nếu cậu thi đại học có thể thi tốt, bắt được hứa hẹn khen thưởng của trường, học phí và sinh hoạt phí lên đại học sẽ không lo nữa!

Thiệu Thẩm Dương vẫn luôn thật nghiêm túc mà tích cóp tiền, cơ hồ không đi siêu thị trường, còn ở một mình, cũng không hợp với người xung quanh, vẫn luôn không có bạn bè.

Hiện tại gặp được Ngôn Cảnh Tắc - một nf tiêu phí xem như giống cậu, cậu đặc biệt cao hứng: “Có người nói với tớ cậu không dễ ở chung, căn bản không có mà!”

Đôi mắt Ngôn Cảnh Tắc hơi hơi nheo lại: "Người nói vậy với cậu là mấy người không học hành đàng hoàng đúng không? Trước đó tui muốn bọn họ học hành đàng hoàng, quản bọn họ nhiều một chút, bọn họ liền tìm tui phiền toái mỗi ngày, cuối học kỳ 1 còn hạ thuốc xổ, hại tui thi không tốt nữa."

“Còn có loại chuyện này sao? Là ai làm?” Thiệu Thẩm Dương tức điên.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Là một nam sinh lớp tụi mình đó, tên là Tôn Bân Bân.”

Ngôn Cảnh Tắc không có nói Chử Khải Vũ, chỉ nói Tôn Bân Bân.

Người nói xấu hắn trước mặt Thiệu Thẩm Dương hẳn chính là Chử Khải Vũ.

Chử Khải Vũ nói xấu hắn trước mặt Thiệu Thẩm Dương, hắn thì sao? Một câu nói xấu Chử Khải Vũ cũng không nói, còn bị người bên cạnh Chử Khải Vũ hại……

Đến lúc đó Thiệu Thẩm Dương sẽ có cảm giác gì?

Không cần đến lúc đó, trên thực tế, bây giờ Thiệu Thẩm Dương đã nhíu mày, có ấn tượng không tốt về Chử Khải Vũ rồi.

Một tháng, Thiệu Thẩm Dương thường hay gặp được Chử Khải Vũ.

Chử Khải Vũ nói muốn làm bạn với cậu, nhưng Thiệu Thẩm Dương cảm thấy không cần thiết —— giữa bọn họ chênh lệch quá lớn!

Dẫu cậu có là hạng nhất khối, có thể thi đại học tốt nhất, tương lai chỉ sợ cũng chỉ có thể làm công cho Chử Khải Vũ.

Nhưng mà Chử Khải Vũ rất nhiệt tình, chung quy lại đây nói chuyện với cậu, Thiệu Thẩm Dương cũng liền có chút giao tình với Chử Khải Vũ.

Chỉ là trong số lần nói chuyện phiếm không nhiều lắm, Chử Khải Vũ nói Thạch Thành Anh là một tiểu nhân, bảo cậu cẩn thận.

Nhưng Thiệu Thẩm Dương cảm thấy Thạch Thành Anh thành tích tốt như vậy, có hư cũng không hư đến đâu, hơn nữa Chử Khải Vũ nói không nên lời Thạch Thành Anh là tiểu nhân cụ thể cái gì, nên cậu không để ở trong lòng.

Còn Tôn Bân Bân…… Đây không phải là bạn thân của Chử Khải Vũ sao?

Một bên là một học bá gia cảnh bình thường như cậu, bên kia là đại thiếu gia mỗi ngày không học hành đàng hoàng mang theo một đám người gào thét mà đến gào thét mà đi……

“Cậu ta cũng quá đáng giận! Cậu có nói với lão sư chưa?” Thiệu Thẩm Dương hỏi.

“Tui không có chứng cứ, nói với lão sư cũng vô dụng.” Ngôn Cảnh Tắc đáp.

Thiệu Thẩm Dương càng tức giận, lời nói thấm thía mà báo cho Ngôn Cảnh Tắc: “Thạch Thành Anh, về sau cậu đừng động bọn họ! Bọn họ không giống chúng ta, không cần học đâu.” Thạch Thành Anh chính là quá thật tình! Dù hắn là lớp trưởng cũng không cần đi quản những người không học hành trong lớp đó.

"Tui cũng nghĩ như vậy, bây giờ tui không dám quản bọn họ.” Ngôn Cảnh Tắc đáp.

Thiệu Thẩm Dương cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc có điểm đáng thương……

Lúc này, Ngôn Cảnh Tắc lại hỏi: “Đúng rồi Thiệu Thẩm Dương, cậu có điện thoại không?”

“Có, sao vậy?” Thiệu Thẩm Dương khó hiểu, hiện tại smartphone bình thường cũng chỉ có mấy trăm đồng, điều kiện nhà cậu còn chưa đến mức cả cái smartphone cũng mua không nổi -- trước khi cậu tới trường W, cha cậu đã mua cho cậu một cái điện thoại hơn một ngàn.

"Mẹ tui không cho tui mua điện thoại, tui không có điện thoại, muốn mượn điện thoại cậu gọi cho người ta." Ngôn Cảnh Tắc đáp.

Trước đó cha Thạch nói muốn mua điện thoại cho hắn, Ngôn Cảnh Tắc cự tuyệt là bởi vì hắn cũng không phải Thạch Thành Anh thật sự, hắn còn cần dựa theo Thạch Thành Anh yêu cầu mà rời nhà trốn đi…… Nếu như thế, hắn sẽ không đi tiêu tiền của cha Thạch nữa.

Dù sao hắn cũng đã tìm được vợ bé nhỏ, có thể bọ rùa tiền.

Khụ khụ!

Nghe nói Ngôn Cảnh Tắc ngay cả điện thoại cũng không có, Thiệu Thẩm Dương càng thêm đồng tình, lấy ra điện thoại của mình ra cho Ngôn Cảnh Tắc dùng.

Ngôn Cảnh Tắc nhận di động, liền nói: “Thật sự thật cám ơn cậu! Chỗ tui có một ít tư liệu học tập bên ngoài không có, cho cậu xem nè."

Nói rồi, Ngôn Cảnh Tắc lấy một chồng bài thi trong rương hành lý của mình ra, đưa cho Thiệu Thẩm Dương.

Lão sư dạy thêm cho nguyên chủ đều đặc biệt trâu bò, những đề mục này đều là những lão sư đó ngầm đưa, Thiệu Thẩm Dương hẳn là thiếu mấy thứ này.

Quả nhiên, Thiệu Thẩm Dương nhìn vài lần, như đạt được chí bảo.

Lúc cậu mua tư liệu học tập bên ngoài, phía trên có rất nhiều đề cơ sở lặp lại, trợ giúp cậu không lớn, những thứ Ngôn Cảnh Tắc cấp cho này không giống vậy, bên trong tất cả đều là bài tương đối khó, có vài đề cậu còn chưa từng gặp qua.

Thiệu Thẩm Dương cắm đầu vào bàn làm bài.

Ngôn Cảnh Tắc liếc nhìn Thiệu Thẩm Dương một cái, âm thầm thở dài.

Thiệu Thẩm Dương tới một khu trường học như vầy học hành, thật sự là không thích hợp.

Học sinh và lão sư trong trường đều rất tốt, không ai khinh thường Thiệu Thẩm Dương, theo hắn biết, rất nhiều người còn hết sức kính nể Thiệu Thẩm Dương.

Nhưng tiếp xúc đến chênh lệch thật lớn như vậy quá sớm, đối với một học sinh còn chưa thành niên mà nói, cũng không phải chuyện tốt gì.

Nếu không phải Thiệu Thẩm Dương tính cách không tồi, lão sư trong trường cũng bảo hộ cậu, không chừng cậu sẽ hận đời, cả người không ngóc được.

Ngôn Cảnh Tắc thu hồi tầm mắt, ấn xuống điện thoại Thiệu Thẩm Dương số điện thoại của Tô Mặc Tu, chờ Tô Mặc Tu bắt máy, liền nói: “Chào Tô đại ca, em là tiểu mập mạp hôm nay gặp trước cổng trường W nè.”

Tiểu mập mạp còn nhớ rõ số điện thoại của mình!

Tô Mặc Tu xây dựng tâm lý hồi lâu, quyết định rời xa học sinh cấp ba - lúc này giật mình, giọng nói nhu hòa hơn vài phần: "Chào em, em… Em tên là gì?" Lúc này y mới đột nhiên nhớ tới, y còn chưa biết tên của tiểu mập mạp.

“Tô đại ca, em tên Thạch Thành Anh.” Ngôn Cảnh Tắc điều chỉnh một chút, nỗ lực làm giọng nói mình tràn ngập từ tính.

Giọng tiểu mập mạp có điểm mê người…… Tô Mặc Tu cảm thấy lỗ tai mình có hơi nóng lên.

Trước đó y không quản chuyện trường học của Chử Khải Vũ cho lắm, những chuyện đó đều là mẹ y nhọc lòng, bởi vậy y cũng không biết Thạch Thành Anh là ai, một lát sau mới nói: “Tên em rất êm tai.”

“Tô đại ca, tên của anh mới dễ nghe.” Ngôn Cảnh Tắc cười khẽ một tiếng, cảm thấy kêu Tô đại ca vẫn hơi khách khí, tranh thủ một chút, về sau vẫn là kêu Tô ca ca hay ca ca gì đó tốt hơn.

Tô Mặc Tu bị Ngôn Cảnh Tắc cười đến trái tim cũng mềm.

Thiệu Thẩm Dương đang nỗ lực làm bài cảm thấy giọng Ngôn Cảnh Tắc có hơi quai quái, cậu ngẩng đầu nhìn một chút liền thấy mặt béo của Ngôn Cảnh Tắc cũng cười như muốn nở hoa.

Phỏng chừng là Ngôn Cảnh Tắc không muốn quấy rầy cậu, lúc gọi điện thoại cố tình đè thấp giọng nên mới có thể như vậy.

Cậu vô tri vô giác, tiếp tục làm bài.