Chước Lộc

Chương 87: Vô y (9)



Thẩm Doanh Doanh tạm thời tiếp quản quân quyền, liền dời trại đến phía Bắc Âm sơn, canh giữ trên cửa ải Ác Dương lĩnh. Trại lần này, dựng rộng hơn so với lúc hành quân trên đường rất nhiều, Nguyên soái cuối cùng cũng coi như có doanh trướng riêng, tách biệt với soái trướng để nghị sự.

Đại Dung vẫn chưa lạnh, gió lạnh phía Bắc Âm sơn đã gào thét, đặc biệt đến buổi tối, cực kỳ rét buốt. Thẩm Lâu đắp kín mền cho Lâm Tín còn mê man, đem một bình nước nóng nhét vào bên chân hắn. Hai chân lạnh lẽo trắng đến gần như trong suốt, có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh.

Chu Tinh Ly nói hài tử này mất máu quá nhiều, sợ lạnh sẽ nhiễm phong hàn, sai mấy người Uyên A ra ngoài ngàn dặm để mua lò sưởi, bình nước nóng, thuốc bổ, đồ ăn. Lúc mua về, Thẩm Lâu vẫn ôm hắn.

Hoàng Các bưng một chén canh thuốc vén rèm vào, nhìn thấy Quốc công nhà mình đang nâng chân Cát Lộc Hầu ngẩn người, lập tức cúi đầu, không dám nhìn nhiều. Tử Xu bị Chu Tinh Ly chộp tới làm cu li —— nấu thuốc, hầm gà, nướng cá, nấu cháo, nên người bưng thuốc liền biến thành Hoàng Các.

Nghe tiếng động, Thẩm Lâu lập tức dùng chăn che kín chân Lâm Tín, trầm giọng hỏi: “Hoàng Các, Cô hồi nhỏ có từng đi qua núi tuyết phụ cận Vị Thủy không?”

“Ngài không nhớ rõ?” Hoàng Các hơi bất ngờ, trong sự nhận thức của hắn, Thẩm Thanh Khuyết sớm thông tuệ hẳn phải nhớ rõ mấy việc lúc đó, “Mùa đông năm chín tuổi, chúng ta đi săn thú trên núi Dương ở Vị Thủy, còn cứu hài tử.”

“Hài tử gì?” Thẩm Lâu đột nhiên ngẩng đầu, môi mỏng khẽ run, năm y chín tuổi, Lâm Tín năm tuổi.

“Một hài tử đông cứng, không biết bị ai quấn vào trên cây, vô cùng đáng thương, ” hiếm thấy có lúc Thẩm Lâu không nhớ rõ sự tình, Hoàng Các không nhịn được nói thêm vài câu, “Ngài khi đó chẳng biết vì sao, không cho chúng ta ôm, còn muốn tự mình ôm xuống núi. Sau đó sốt ruột trở lại, sai thuộc hạ đi tìm người nhà hắn, thuộc hạ liền đưa đến Triệu gia.”

Ngọn núi kia, thuộc về Vị Thủy Triệu gia.

“Huyền Vương điện hạ, đừng đi nhanh như vậy mà. Ta năm năm tuổi, bị người quấn vào cây trên núi tuyết, suýt đông chết, đối với đất trời ngập tràn băng tuyết thế này, vô cùng sợ sệt. Nếu không, ngươi ôm ta đi?”

“Bọn họ đều bắt nạt ta, tại sao ngươi không mang ta đi?”

“Từ lúc ngươi còn không nhận ra ta, đã không thể không có ngươi rồi.”

“Ta sắp chết rét, lần này, ngươi có thể hay không, đừng buông ta ra?”

Này đó che giấu trong đùa ghẹo vui cười, cũng không phải tất cả đều là lời ngon tiếng ngọt. Thẩm Lâu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Lặng im một lúc lâu, cúi người, cách chăn đem Lâm Tín từng chút từng chút siết chặt vào lồng ngực, nhẹ nhàng hôn môi hắn, đuôi lông mày, khóe mắt.

Xin lỗi.

Phi lễ chớ nhìn! Hoàng Các vội vàng đặt chén thuốc xuống, quay người ra màn, va vào Chu Tinh Ly chạy đuổi theo Dương Cốc.

Ôn Thạch Lan bại vào trong tay Thẩm Lâu, bị thương, sau đó bị ba người chạy tới trói lại mang về, cùng đống đồ vụn vặt trên núi tuyết.

Chu Tinh Ly cảm thấy khá hứng thú đối với đống tiểu vật này và con rối Hạ Nhược, ngoại trừ thời gian chế thuốc cho Lâm Tín, đều thưởng thức những đồ này. Nhìn cái này một lát, sờ cái kia một cái. Dương Cốc bị Thẩm Lâu ném ra ngoài màn, chất trong đống tạp vật linh tinh, cũng nằm trong phạm vi bị mò.

Còn chưa chơi tới lần thứ hai, Dương Cốc liền chạy.

“Tiểu Hoàng, giữ lấy nó!” Chu Tinh Ly hô.

Hoàng Các theo bản năng mà đưa tay, tóm được Dương Cốc kiếm, lấy làm kinh hãi: “Kiếm này sao có thể tự chạy?”

Chu Tinh Ly cẩn thận tiếp nhận kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve như ôm hài tử, si ngốc cười nói: “Kiếm này sinh linh, đến nay sống được.” Dứt lời, vỗ Xuân Ngấn kiếm bên hông một cái, Dương Cốc mới một tuổi đã sinh linh trí, Xuân Ngấn đã hai mươi mấy tuổi!

Lúc Lâm Tín tỉnh lại, Dương Cốc đã về bên cạnh hắn, yên tĩnh dựa vào đầu giường. Xung quanh không người, ánh mặt trời từ đỉnh trướng xuyên vào, chiếu vào cái bát không đặt đầu giường. Chép miệng một cái, không có vị kham khổ như trong dự liệu, ngược lại có hương canh gà tươi mới.

Đứng dậy tìm kiện áo ngoài của Thẩm Lâu mặc vào, nhấc chân ra soái trướng.

Trong lều vô cùng náo nhiệt, Thẩm Doanh Doanh ngồi dưới soái trướng sửa đại tiễn, Phong Trọng bưng gà hầm ngồi bên cạnh nàng ăn đến miệng đầy dầu. Chu Tinh Ly thì lại ngồi ở soái vị, thao túng tiểu vật Đại Vu lưu lại, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Lâm Khúc ngồi xổm trước kỷ trà, không biết lấy giấy vẽ từ đâu ra, miêu tả hoa văn trên chiếc kim đăng kia, một bút một nét trầm tĩnh nhẹ nhàng, phảng phất không cùng một thế giới với ba người ồn ào kia. Tình cờ nói một câu: “Hoa văn này, cùng thượng cổ linh khí Lâm gia thu được có chút giống nhau.”

“Ồ? Linh khí kia để làm gì?” Chu Tinh Ly ngẩng đầu nhìn hắn, vừa vặn nhìn thấy Lâm Tín đi tới, “Tín Nhi…”

Tất cả mọi người trong phòng nhìn sang, còn chưa kịp nói chuyện, Lâm Tín liền bị người từ phía sau ôm lấy.

“Sao lại chạy ra ngoài?” Thẩm Lâu trong mắt mang theo chút tức giận, chỉ đi luyện binh một chút, người trên giường đã không thấy tăm hơi, y cả kinh đến mức đổ mồ hôi lạnh khắp cả người.

“Tỉnh rồi không gặp ngươi, nhớ ngươi.” Lâm Tín thấy sắc mặt Thẩm Lâu không tốt, lập tức khéo léo ôm cổ của y, cọ mặt.

Chu Tinh Ly mới bắt chuyện một nửa liền nuốt trở về, một tay che mắt.

Đùi gà trong miệng Phong Trọng “cạch” một tiếng rơi trên mặt đất, nhất thời vô cùng đau đớn, cũng không biết nên nhặt đùi gà trước hay nên quản Lâm Tín trước.”Ngươi, hai người các ngươi xảy ra chuyện gì?”

Mâu sắc Lâm Khúc lóe lên, nụ cười trên mặt không thay đổi, kéo lấy Phong Trọng định xông tới, ôn thanh hỏi: “Bất Phụ đi lại có chạm tới thương tổn không?”

Lâm Tín giả vờ thẹn thùng đem mặt vùi vào ngực Thẩm Lâu, nhỏ giọng nói: “Không.”

Thẩm Doanh Doanh từ đầu đến cuối không ngẩng đầu, những người này có phải đều quên mất, nàng còn là cô nương chưa lấy chồng! Cô nương đó!

Giọng mũi ấm áp nhẹ nhàng tiến vào trong tai, khiến Thẩm Lâu không tự chủ hòa hoãn sắc mặt. Mây mở sương tan, Lâm Tín lập tức không sợ, quay đầu nhìn bốn phía: “Cữu cữu ta đâu?”

Mấy người trong màn rơi vào im lặng, Chu Tinh Ly ho nhẹ một tiếng, vén bức bản đồ sang một bên.

Đồ chơi nhỏ đều mang về, thân thể Ô Lạc Lan Hạ Nhược tất nhiên cũng mang về, lúc này đang đặt trên giường gỗ ở mặt sau bức bản đồ. Ôn Thạch Lan còn mặc kiện xiêm y dính máu, sắc mặt mỏi mệt mà bảo vệ ở một bên, không nói lời nào, cũng không động đậy, so với Hạ Nhược càng giống một bộ thi thể hơn.

Quanh thân Hạ Nhược có rất nhiều hồng tuyến rũ xuống, khi gió thổi qua, hắn sẽ chớp mắt hoặc giật giật ngón tay. Chu Tinh Ly trông mà thèm không thôi, đặc biệt muốn chơi, nhưng sợ bị Ôn Thạch Lan cắn, chỉ có thể xa xa nhìn: “Con rối tinh xảo như vậy, hiếm thấy trên đời.”

“Đại Hãn, chết bao nhiêu năm rồi?” Ôn Thạch Lan nhấc mắt nhìn về phía Lâm Tín, âm thanh vừa thấp vừa khàn, tựa như đã lâu không được uống nước.

“Nếu ta đoán không sai, hẳn đã chết trước khi nương ta trốn đi, ” Lâm Tín từ trong ngực  Thẩm Lâu nhảy ra, muốn tiến tới gần lại bị Thẩm Lâu giữ lại, cũng không kiên trì, đơn giản dựa vào trên người Thẩm Lâu, “Ngươi không thấy, mặt của hắn chỉ có hai mươi mấy tuổi sao?”

Ôn Thạch Lan và Ô Lạc Lan Hạ Nhược quen biết từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, cùng giành chính quyền, đương nhiên biết đây là khuôn mặt lúc Hạ Nhược hơn hai mươi tuổi. Nghe Lâm Tín nói vậy, chậm rãi nhắm lại đôi mắt khô khốc.

Thời điểm Hạ Nhược lần đầu chinh phục bộ tộc, là Ôn Thạch Lan và hắn cùng đánh, cho nên thống nhất cực nhanh. Người trên thảo nguyên sùng bái cường giả, Hạ Nhược muốn làm Đại Hãn, cần uy vọng. Ôn Thạch Lan cam nguyện làm người ẩn hình, đem hết thảy chiến tích đều giao cho Hạ Nhược, do vậy mới có truyền kỳ “Chiều tập kích đỉnh Âm sơn, đêm phá đến chân Âm sơn”.

“Ti Lỗ Hựu Liên, tên tiện chủng này!” Ôn Thạch Lan đột nhiên ôm chặt Hạ Nhược vào trong lồng ngực, khác nào chó đến đường cùng mà gầm nhẹ, “Hắn phá huỷ mặt trời trên thảo nguyên!”

Con rối Hạ Nhược trợn tròn mắt, cái gì cũng không biết.

Xa xa có tướng sĩ hát vang, theo tiếng gió Đại Mạc thổi qua soái trướng:

【 Khỉ viết vô y? Dữ tử đồng bào! Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu. 】

[1] Dịch nghĩa:

Há ngươi không có quần áo? Thì cùng ngươi mặc chung áo bào vậy! Vì Vương sắp dấy binh, nên phải sửa soạn cây giáo, cây mâu

< Vô y – Khổng Tử > còn 1 câu: Dữ tử đồng cừu – cùng nhau đi đánh kẻ thù chung

=> Thể hiện phong tục người Man hung hăng, ưa việc chiến đấu, nhưng có lòng yêu thương đủ khiến cho người ta cùng chết với nhau như thế.

Người đồng bào vẫn còn, Vương không biết đã đi phương nào, những năm này chiến trận liên miên, lại là vì một túi da rỗng. Vương cùng hắn cộng ẩm tam đàn, túy ngọa sa trường [2], từ lâu đã không còn.

[2] cùng nhau uống rượu, say giữa sa trường

Lâm Khúc còn giữ chiếc kim đăng, lúc sáng lúc tối, nhìn thấy Ôn Thạch Lan như vậy, không nhịn được thở dài, đem vật cầm trong tay đưa cho hắn: “Đây là đồ vật Đại Vu luôn giữ bên người, ngươi xem có phải là Khả Hãn?”

Ôn Thạch Lan ngẩng đầu, nhìn về phía người trẻ tuổi từng giao thủ cùng hắn: “Cám ơn ngươi thiện lương, đây chỉ là đèn trong Vương trướng.”

“Khoan đã!” Thẩm Lâu đột nhiên mở miệng, cầm cây đèn kia nhìn kỹ, “Trong này nhốt một cái hồn!”

Tất cả mọi người nhìn về phía Thẩm Lâu, Lâm Tín cũng vô cùng kinh ngạc. Theo hắn biết, Thẩm Thanh Khuyết không nghiên cứu gì về hồn phách, làm thế nào nhìn ra trong này có hồn?

“Đây là Hồn Đăng, ta trước đây… từng thấy, ” Thẩm Lâu dừng một chút, “Chỉ cần đèn bất diệt, hồn bên trong sẽ bất tán.”

Trước đây này, hiển nhiên chỉ kiếp trước, Lâm Tín hiểu rõ.

Trong mắt Ôn Thạch Lan nhất thời tràn đầy vẻ đau xót: “Khả Hãn, đó nhất định là hồn Khả Hãn!”

Vô luận ở hành cung hay Vương đình, chiếc đèn này, vẫn luôn kè kè xung quanh con rối Hạ Nhược. Lúc trước hắn cho là Đại Vu cố làm ra vẻ bí ẩn. Hóa ra cho dù chết, Hạ Nhược cũng không được an bình, thần hồn vẫn luôn bị vây trong Hồn Đăng không được luân hồi!

“Thì ra là như vậy!” Chu Tinh Ly vỗ Phong Trọng một cái, “Đặt thần hồn vào trong Hồn Đăng, đặt một chỗ cùng thân thể, thì có thể đảm bảo phách không xuống đất, thân thể này cũng sẽ không mục nát!”

Phong Trọng không hiểu sao bị đánh lảo đảo một chút, xoa đầu nói: “Vậy có phải còn có thể cứu được không?” Trong nhà có sư phụ và sư huynh chơi loại hồn phách này, Anh Vương điện hạ đã gặp qua là không quên được nhiều ít cũng hiểu phần nào.

Ôn Thạch Lan nâng cây đèn, đột nhiên ngẩng đầu.

“Dời hồn có được không?” Lâm Tín hỏi sư phụ.

“Thân thể này đã không thể sống được, coi như dời đến, cũng chỉ là xác chết di động.” Chu Tinh Ly nhân cơ hội đi lên trước, sờ sờ kinh mạch Hạ Nhược, áng chừng cằm của hắn nhìn một cái, thậm chí gõ gõ đỉnh đầu.

Ôn Thạch Lan đầy mắt ước ao mà chờ hắn chẩn đoán, không chút nào ngăn cản.

Lâm Tín nhìn sư phụ bắt đầu túm hồng tuyến đùa bỡn cữu cữu, ho nhẹ một tiếng nói: “Linh đài có thể có tổn hại?” Sau khi nhận được câu trả lời phủ định, Lâm Tín quyết định thử một lần.

Con rối Hạ Nhược bị dời vào phần đầu trướng nhỏ, chỉ có Chu Tinh Ly và Lâm Tín ở bên trong, những người khác không được đi vào quấy rối. Đợi hai canh giờ, Thẩm Lâu ngồi không yên dùng mình “từng dùng Hồn Đăng” làm lí do, tiến vào, màn cửa lần nữa khép lại.

Ôn Thạch Lan đứng ở ngoài màn, thần sắc lo lắng, muốn nhìn nhưng không dám đi vào, chẳng khác nào trượng phu chờ thê tử sinh con.

Phong Trọng còn chưa từ trong quan hệ giữa Lâm Tín và Thẩm Lâu lấy lại sức được, đau lòng hỏi Lâm Khúc: “Có phải do chúng ta ở Nhạn Khâu không có nữ đệ tử, mới khiến hắn đi đường tà đạo không?”

“Tùy vào số mệnh, Cửu Oanh là người tu tiên, hẳn cũng hiểu.” Lâm Khúc cười nhạt.

Đột nhiên, lều bạt không gió mà bay, hồn lực dồi dào thổi tung cửa mành, đồng thời truyền đến tiếng kinh hô của Lâm Tín.

Ôn Thạch Lan không chút nghĩ ngợi mà vọt vào, thả nhẹ hô hấp nhìn người nhắm nghiền hai mắt, ngồi ở chính giữa trận chu sa.

“Dời thành, nhưng…” Lâm Tín nói còn chưa dứt lời, Hạ Nhược đã mở mắt ra.

Con ngươi xanh lam như tẩy, chậm rãi hoàn hồn, Ô Lạc Lan Hạ Nhược nhìn Ôn Thạch Lan, bất động không nói.

Tất cả mọi người nín thở, chờ một lúc lâu, Hạ Nhược mới gượng lên một nụ cười cứng ngắc, khó khăn kêu một tiếng: “A Càn.”

Nhiều năm chưa mở miệng, tiếng nói đã cực kỳ khàn. A Càn, trong Hồ ngữ là ý gọi huynh trưởng. Ôn Thạch Lan, đã rất nhiều năm, không nghe thấy danh xưng này.

Từng chút từng chút quỳ một chân xuống, chăm chú nhìn hai mắt Hạ Nhược, vị Trảm Lang thần tướng, hán tử có thể điều khiển bảy viên Lộc Ly này, đột nhiên rơi lệ.