Chước Lộc

Chương 89: Cát sinh (2)



Một kích chế địch, nếu địch nhân chỉ có mấy người, mấy chục người thì còn có thể, nhưng hôm nay là hơn một ngàn người!

“Ngừng tiễn!” Thẩm Lâu hạ lệnh, cung binh đứng đằng trước lập tức lui về phía sau. Cung tiễn bình thường chỉ có thể bắn xa mười trượng, cung Lộc Ly cùng lắm cũng chỉ tới trăm trượng, cung binh cách đám giặc đen cực gần, lúc này lùi về phía sau đã không còn kịp rồi.

“A a a ——” Giặc đen giống như bọ chó bắn lên, bổ nhào vào trên người cung binh, tứ chi dùng đất bật lên, há mồm ra cắn. Bọn lính kịch liệt giãy giụa, muốn ném rớt trên người người, quay đầu đối diện với khuôn mặt kia, nhịn không được sợ hãi kêu thành tiếng.

Những người này, đã không thể gọi là người, gân xanh trên mặt nổi lên, hai mắt đỏ đậm, nước dãi màu vàng dào dạt trong cái miệng há lớn, ghê tởm lại đáng sợ.

Một tiểu binh bị cắn vào bả vai, liều mạng đẩy kẻ kia ra đến rớt một miếng thịt, thất tha thất thểu chạy về phía trước, không được hai bước liền té ngã trên mặt đất, chân tay run rẩy kịch liệt. Một lát sau, dùng một loại tư thế cực kỳ quái dị bò lên, gân xanh trên mặt nổi lên, theo những người áo đen cắn đồng hữu.

Thẩm Lâu ngự kiếm bay qua, một kiếm lăng không bổ về phía giặc đen đầu tiên, để binh lính chưa nhiễm mau chút chạy. Kiếm khí mang theo linh lực dồi dào xẹt qua cổ hắc y nhân, phun ra lại không phải máu, mà là thứ nước đỏ sền sệt.

“Gào ——” gặp linh lực, đám giặc đen đột nhiên như dã thú gào rống lên, dẫm đạp lên bả vai nhau, bám vào đầu nhau nhanh chóng chồng chất, tạo thành thang hình người, đánh tới Thẩm Lâu trên không trung.

“U, còn sẽ điệp la hán!” Chu Tinh Ly nhìn đến hiếm lạ, “Thứ này sợ là đã hỏng linh đài rồi, như con kiến tụ thành một mối.”

Lâm Tín lập tức hiểu rõ ý sư phụ, bay một vòng quanh đám giặc đen, linh quang Thôn Câu rạng rỡ, cắt rách da đám người đó. Vòng người này quả thực phản ứng hệt như những người trước đó, trèo lên vai người ở giữa nhào lên không.

Xuân Ngấn kiếm ra khỏi vỏ, nhanh chóng xốc lên một mảng cỏ, mũi kiếm vẽ ra mấy phương vị trên mặt đất: “Trọng Nhi, khảm vị; Sơ Tĩnh, tốn vị… Rồi như vậy.” Chu Tinh Ly vẽ mấy tuyến đường cực kỳ phức tạp.

Phong Trọng nhìn một lần liền nhớ kỹ, Lâm Khúc đối với đường nước giống đánh cờ này cũng vô cùng quen thuộc, hai người liếc nhau liền vọt đi. Lâm Tín ở phía ngoài tước da, Thẩm Lâu ngăn trở chúng đi tới, hai người không ngừng giao nhau tung hoành.

Thừa dịp kéo dài thời gian, đại quân đã lùi hết phía sau.

Linh khí mênh mông, kiếm khí cuồn cuộn, Thẩm Doanh Doanh xem đến hoa cả mắt, nhịn không được hỏi Chu Tinh Ly: “Chu Nhị thúc, trận pháp này có thể đánh bại quái vật kia?”

“Không thể…”

Vừa dứt lời, đường kiếm bên kia đã đi xong, hơn một ngàn người áo đen và cung binh vừa chết chồng chất thành sáu đại trụ cực kỳ hợp quy tắc, bát phương cân đối.

“Chỉ là như vậy sẽ không thua.” Chu Tinh Ly cười hì hì nói.

Thẩm Doanh Doanh: “…”

Sáu đại trụ quả thực cố định bất động, tựa như một cây Định Hải Thần Châm, đỉnh thiên lập địa. Mọi người nhẹ thở ra, đại quân cũng dừng lại, sôi nổi cảm khái Thái sư thần cơ diệu toán.

Không đợi mọi người bình luận xong, đại trụ kia bỗng động, mấy thân thể cạnh nhau giao triền, duỗi thân, chỉ khoảng nửa khắc đã biến thành một khối người thật lớn. Đám tín đồ nuốt tròng mắt này, phần lớn đều là tiên giả, tụ lại ở bên nhau, linh lực những người đó cũng tụ tập quanh thân người khổng lồ lưu chuyển. Tựa như yêu ma thượng cổ sống lại, tản ra hơi thở đáng sợ.

“Rầm!” Người khổng lồ nhấc chân, bước nửa bước, dẫm ra hố sâu trên nền cỏ mềm xốp, thích ứng một lát, liền bắt đầu chạy tới.

Thẩm Lâu mặt không đổi sắc mà vòng về phía trước, đại kiếm xuyên qua chân. Ngu Uyên một lần tước rớt mười cái đầu không thành vấn đề, nhưng chân người khổng lồ từ mấy trăm thân người dựng lên, kiên cố vô cùng. Một kiếm này, khó khăn lắm mới bổ ra một phần ba, lại rất nhanh đè ép lại, chút dịch nhầy tí tách rơi xuống, không hề ảnh hưởng.

Linh lực Lâm Khúc không bằng y, một kiếm đi xuống chỉ chém rời một phần năm.

Người khổng lồ chạy trốn cực nhanh, chân dài một bước xa ba trượng, đuổi theo mấy phàm binh không thể ngự kiếm ở giữa, nghiền người nát thành bùn.

“A ——” tiếng kêu thảm thiết vang vọng, phàm binh nát bấy, tung xác khắp nơi.

Thứ này, bất sinh bất tử. Đao chém không động, lửa đốt không hết, quả thực như lời Hạ Nhược nói, cần một chiêu chế địch.

“Ta tới.” Ôn Thạch Lan khảm bảy viên Lộc Ly lên Trảm Lang đao, bước ra từ trong đám người kia.

“Ngươi muốn làm gì?” Thẩm Lâu nhíu mày.

“Một chiêu phá nát, chỉ có Trảm Lang mới có thể làm được.” Ôn Thạch Lan lướt hai ngón tay trên sống dao, Trảm Lang hình như có sở cảm, linh quang hiện lên từ mũi đao, nháy mắt chảy qua toàn bộ mặt đao, lại kích động trở về chuôi đao.

Người đúc đao từng nói, bảy viên Lộc Ly như sao thần Bắc Đẩu, hợp với nhau mới trở thành thể trọn vẹn. Bảy viên cùng phát, linh lực gấp hàng trăm lần so với sáu viên, phá núi chém đá, giết muôn vàn địch. Nhưng người giữ đao, nhất định nổ tan xác mà chết.

“Tiểu Vương gia, Khả Hãn đành phó thác cho người.” Ôn Thạch Lan đem tơ hồng giao cho Lâm Tín, quỳ một gối hướng hắn làm đại lễ Bắc Mạc.

“A Càn!” Hạ Nhược vội vàng gọi hắn.

“Ngô Vương, Ôn Thạch Lan muốn đi thực hiện lời hứa.” Ôn Thạch Lan nắm tay, đấm đấm ngực mình, cười sang sảng.

Bảy viên Lộc Ly trên Trảm Lang đao cùng phát có bao nhiêu lợi hại, chưa ai từng gặp qua, nghe nói linh lực cuồn cuộn như thần long dẫn tới Cửu Tiêu, thần chắn giết thần, Phật chặn giết Phật.

“Để ý!” Lâm Tín kinh hô một tiếng, khiêng cữu cữu bỏ chạy.

Người khổng lồ một chân dẫm tới, chấn động đất đá tung bay, đồng thời duỗi tay trảo tới Thẩm Lâu trên không trung, cánh tay múa may cực nhanh, phát ra tiếng gào thét đinh tai nhức óc. Ôn Thạch Lan hét lớn một tiếng, xông lên một chỗ cao điểm, đôi tay nắm đao, linh lực lưu chuyển với mặt đao, từng viên Lộc Lộc dần dần phát sáng.

Lâm Tín ném cữu cữu cho sư phụ, tiến lên ngăn Ôn Thạch Lan lại.

“Tiểu Vương gia, mau tránh ra!” Ôn Thạch Lan đã kích phát sáu viên rồi, gân mạch quanh thân bắt đầu không chịu khống chế mà gồ lên. Lâm Tín rút Thôn Câu, giao với Trảm Lang “rầm” một tiếng, ném đến rất xa.

Linh lực mạnh mẽ bắn ngược lại, khiến Ôn Thạch Lan liên tiếp lui mấy bước, không thể tin được nhìn về phía Lâm Tín.

“Tín Tín.” Thẩm Lâu rơi xuống, che ở trước người Lâm Tín.

“Thanh Khuyết, ngươi kêu tu sĩ, cho ta mượn hồn lực!” Lâm Tín cầm Dương Cốc, ngẩng đầu nhìn người khổng lồ đang bước nhanh về phía bọn họ.

Chu Nhan Cải khi luyện thành Dương Cốc, chưa từng nói giới hạn tồn trữ hồn lực của kiếm này ra sao. Linh lực phải từng ở trong kinh mạch một lần mới có thể phát ra bên ngoài, hồn lực thì không cần.

Thẩm Lâu lập tức hiểu ý hắn, ngự kiếm bay lên, đánh thủ thế hướng tu sĩ binh. Hàng vạn tu sĩ lập tức tụ về một chỗ.

“Hồn lực với người, mất có thể sinh; xã tắc với quốc, hủy không thể cứu. Nay cần mượn hồn lực chư vị trợ giúp Cát Lộc Hầu diệt yêu ma này, ai nguyện ý giúp?” Thanh âm trong sáng, trầm thấp truyền khắp toàn sa trường.

Sau một lát lặng im, Phong Trọng không biết trà trộn vào trong đội ngũ khi nào, cao giọng hô: “Hầu gia, mời dùng!”

Những người khác lập tức nối nhau cao giọng hô: “Hầu gia mời dùng! Hầu gia mời dùng!”

Vạn người đồng lòng, thanh chấn chín tầng mây. Lâm Tín nhảy đến đỉnh đầu mọi người, đứng trên Thôn Câu, ném Dương Cốc kiếm văng ra, tự nó nhanh chóng lượn một vòng. Muôn vàn quang điểm bay lên, hệt như lưu huỳnh bay múa đầy trời, vây lấy Lâm Tín ở giữa.

Dương Cốc chưa bao giờ hút nhiều hồn lực như vậy, nhất thời có chút há hốc mồm, trố mắt một lát, lúc này mới ra khỏi vỏ. Giống như ngân hà rơi xuống giữa màn đêm, hồn lực hóa thành vụn sáng, thu vào trong Dương Cốc. Linh kiếm xảy ra biến hóa, ầm ầm vang lên, không ngừng chấn động, gần như run thành hư ảnh.

Lâm Tín cầm chuôi kiếm, linh kiếm hút quá nhiều hồn lực nặng tựa ngàn cân. Hồn lực vẫn cuồn cuộn hội tụ không ngừng, đến thân thể hắn cũng bị hồn lực tràn ngập, đôi tay cầm kiếm, chậm rãi đưa qua đỉnh đầu.

Linh quang quanh thân Dương Cốc không ngừng lan rộng, hư ảnh dần thành kiếm hình, dài chừng bốn trượng.

Đại kiếm từ đỉnh đầu người khổng lồ chém xuống, thế như chẻ tre bổ người khổng lồ thành hai nửa, hồn lực ngưng tụ giữa không trung, chợt bạo liệt mở ra.

“Đoàng ——” tiếng nổ vang khác nào khai thiên lập địa, khiến đến mọi người thoáng chốc ù tai, không nghe được thanh âm người khác nói chuyện, chỉ nhìn thấy Thẩm Lâu hô to cái gì, nhanh chóng nhảy đến không trung, vững vàng tiếp được Lâm Tín ngã xuống.

Người khổng lồ bị dập nát, không một kẻ áo đen nào chạy thoát. Dương Cốc kiếm nhất thời hưng phấn, không chỉ đem hồn lực vừa hút dùng hết, mà tất cả tồn trữ lúc trước cũng hóa thành tinh quang, “ầm” một tiếng ngã trên mặt đất, không thể động đậy.

Dương Cốc ngốc, không có người đồng tình, vẫn tiếp tục đứng, bò, trườn, hoan hô nhảy nhót.

“A……” Lâm Tín dựa vào trong ngực Thẩm Lâu, há mồm muốn nói chuyện, đột nhiên đầu đau tưởng nứt, như có người dùng cái đục dùng sức gõ lên sọ não của hắn, lại chọc khuấy loạn tuỷ não hắn, đau đến mức khiến hắn kêu thảm một tiếng rồi ngất đi.

“Tín Tín!”

Editor có lời muốn xàm: Đợt trước đọc QT, wattpad đều không có chương này, bây giờ dịch theo Wikidich, cảm thấy hơi khó hiểu, nhiều chỗ chưa thông sẽ chỉnh sau.

Cơ mà cảm thấy, có thể trông cậy mà sửa tên người theo Wikidich, còn nội dung thì theo QT, dễ hiểu hơn:”<