Chước Phù Dung

Chương 22: Mắc câu



Ngày mùa hè khí nóng theo gió thổi đến, một vệt chóp xuyên qua song cửa sổ, rải những tia sáng xám trắng trên ghế dài bên cửa sổ.

Ánh nắng hắt vào không mặt như ngọc của Đế vương, một bên má lộ ra màu phấn đào ửng đỏ, huyễn hoặc tựa sương mù, bờ môi mỏng đỏ hồng, đôi tròng mắt lóng lánh như ánh snags ngả trên mặt nước, quyến rũ mị hoặc khiến người si mê.

Cúi đầu, Nam Cung Lân nhìn chằm chằm thiếu niên sắc mặt đỏ bừng, miệng nhỏ hé mở, đầu luỡi liếm qua bờ môi, hắn mềm giọng hướng dẫn: “Ái khanh, hôn trẫm.”

Nâng mắt, đối mặt với dung nhan khuynh sắc kia, Nghê Ngạo Lam vươn người, phấn môi in trên môi hắn, cẩn thận từng li từng tý hôn, động tác vụng về ngây ngốc, nàng ngây ngô vươn đầu lưỡi ra liếm.

Nàng cố gắng nhớ lại cách thức mỗi lần Hoàng thượng hôn mình, nhưng làm sao cũng chỉ nhớ được vài đoạn ngắn ngắt quãng, phần lớn thời gian nàng đều là đầu váng mắt hoa mơ mơ màng màng để mặc cho hắn hôn.

Thiếu niên hôn thật ngây ngô đáng yêu làm Nam Cung Lân cảm thấy sung sướng muốn cười, nàng như một con cho nhỏ, không ngừng mà liếm hắn, nhưng hắn vẫn cố nhẫn nại, để mặc nàng tùy ý hôn loạn mình.

“Hoàng thượng... Vi thần làm như vậy có đứng không? “Nghê Ngạo Lam không nhịn được mở miệng hỏi, nàng luôn cảm giác mình hôn có chút quái quái, nhưng lại không biết kì quái ở chỗ nào.

“Ái khanh... Trẫm cho khanh hôn, cho dù cắn đau trẫm, trẫm cũng sẽ không tức giận với khanh.’ Nam Cung Lân ngậm môi dưới của nương nươngagf, bàn tay to lớn tăng thêm chút sức mạnh, để Nghê Ngạo Lam cầm chặt long căn của mình.

Quả nhiên cảm giác là một trời một vực.

Đôi lúc hắn phải chịu đựng dục hỏa đốt người, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đi tìm phi tần hậu cung tới làm ấm giường, mà lựa chọn tự giải quyết. Hắn biết nếu như Nghê Ngạo Lam nắm cửa hắn, cảm giác kia còn sướng hơn gấp mấy lần so với tự giải quyết, nhưng khi thật sự xảy ra, hắn mới biết rằng không phải sướng gấp mấy lần, mà là đến mấy chục lần thậm chí gấp trăm lần.

Trong bàn tay là nam căn kiêu ngạo, nàng chỉ mới nắm nhẹ thôi, nó đã dựng thẳng cứng rắn thêm mấy phần, còn mang theo một cảm giác thật sinh động, khiến Nghê Ngạo Lam cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Đặt miệng nhỏ lên hai phiến môi mỏng như hoa đào, nàng vươn đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng hắn, quấn lấy lưỡi hắn, cùng lưỡi hắn truy đuổi nô đùa, thỉnh thoảng hắn hôn ngược lại nàng, mang theo khí thế cuồng bạo mãnh liệt, làm cho nàng không kịp nuốt xuống nước bọt, liền theo khóe miệng chảy xuống.

“A...”

“Ưm...”

Hai người cùng bật ra tiếng rên rỉ ám muội.

Nam Cung Lân thả tay thiếu niên ra, một tay ôm eo nàng, tay khác đặt lên mông của nàng, nhớ lại màn âu yếu ở llh. Từ lần trước sờ qua, hắn liền khó có thể quên cảm giác kia.

Tay nhỏ tuy không được Hoàng thượng tiếp tục dẫn dắt, nhưng Nghê Ngạo Lam vẫn không buông tay, trên dưới lên xuống, năm ngón tay cố hết sức xòe ra nắm lấy, nhưng vẫn nắm không hết được long căn.

Thật là to quá mà.

Cảm thấy không khí trong lồng ngực càng ngày càng ít, nếu còn tiếp tục nữa thì nàng sẽ ngạt thở mất, thế là nàng nghiêng mặt sang một bên, tựa trán lên lồng ngực tinh tráng của thiên tử mà thở dốc.

Hơi thở nóng bỏng của nàng xuyên thấu qua nội y mỏng manh, quét qua da thịt của Nam Cung Lân, trong nháy mắt đốm lửa trong người hắn như tăng thêm nhiệt độ, ngón tay ngắt lấy mông thịt cũng ngày càng dùng sức, lại không làm đau Nghê Ngạo Lam.

Mông thịt phấn nộn bị vò vuốt, truyền đến cảm giác vừa đau đau lại vừa thoải mái kích thích xuân tâm đang nhộn nhạo của nàng, nàng híp con ngươi, cảm nhận được một dòng nước nóng đnag từ từ chay ra.

“Ái khanh...có thích trẫm sờ khanh như vậy không?” Tay của thiên tử càng thêm khiêu khích, thậm chí thoáng dò vào bên trong khe mông.

“Ưm...Rất... thích...”

“Ái khanh là của trẫm... Về sau cũng chỉ có trẫm có thể chạm vào ái khanh... Ai cũng không cho chạm vào... Khanh cũng không được chạm vào bất cứ ai... Biết không?” Nam Cung Lân hôn lên đỉnh đầu thiếu niên.

Nghê Ngạo Lam, khanh đời này chỗ nào cũng đừng hòng được đi, thân thể là của trẫm, tâm cũng là của trẫm. Trẫm tuyệt đối không để Úc phi chạm vào khanh, ngược lại, cũng không cho khanh chạm vào Úc phi, khanh muốn sờ cũng chỉ có thể sờ một mình trẫm.

“Vâng... Ưm... Hoàng thượng...” Nghê Ngạo Lam ý loạn tình mê đáp lại, phía trong bắp đùi bị ngón tay dài của hắn vuốt ve, khiêu khích những đốm lửa nhỏ trong nàng càng cháy mạnh.

Màng tai bị tiếng kêu gọi tình của thiếu niên kích thích, Nam Cung Lân đột nhiên giữ chặt bàn tay đang tuốt nam căn, dùng sức mà nắm chặt, tăng nhanh tốc độ vuốt ve, tuy tiết khố là loại tơ lụa tốt nhất, nhưng quy đầu mềm mại bị vải vóc ma sát vẫn mang đến cho hắn cảm giác hoàn toàn mới lạ.

Long căn được bàn tay nhỏ bé bao lấy không ngừng lên xuống vuốt ve, Đế vương thở gấp gầm lên, “Ái khanh... Ừm... Thật thoải mái...”, một dòng chất lỏng phun ra tiết khố, thấm ướt cả vải vóc.

Kinh ngạc ngắm nhìn tuấn dung của Hoàng đế vừa thoải mái lại nhuốm đầy xuân sắc khi vừa trải qua cơn cao trào, Nghê Ngạo Lam lúc này tim đập thật nhanh.

Nam Cung Lân sau khi bình ổn lại hơi thở, nhìn khuôn mặt vừa mê man vừa thẹn thùng của thiếu niên, cười khẽ kéo nàng vào trong lòng, đôi môi cọ sát bên tai nàng, giọng nói lười biếng vang lên, “Ái khanh, lần sau để trẫm giúp khanh tuốt, được không?”

Cái gì?

Mắt to hơi mở, mang theo chút hoảng sợ, nhưng thật mai là đế vương không chú ý đến, Nghê Ngạo Lam cau mày trả lời: “Hoàng thượng... Vi thần vẫn không thể quen được... Nếu là...Nếu là trước tiên giúp Hoàng thượng... sau đó từ từ quen thuộc dần, có được hay không?”

Nàng không có vật kia có thể cho hắn tuốt, cho dù có nàng cũng không dám làm phiền Dế vương hầu hạ, nhưng nếu như có thể giúp hắn giải tỏa khó chịu, vậy nàng tình nguyện cũng nguyện ý làm.

Khẽ cắn vành tai hồng nhạt, Nam Cung Lân không muốn bức nàng, dù sao thì bước đầu tiên cũng đã thành công khiến nàng tiếp nhận hắn, vậy kế tiếp chỉ cần tiến lên dần dần, sẽ có mộThừa tướng ngày hắn có thể có được nàng.

“Lời ái khanh nói, trẫm đồng ý với khanh.” Hắn vui vẻ đáp ứng.

Sau khi yên lặng một lúc, Nghê Ngạo Lam mở miệng hỏi: “Hoàng thượng, ngài đã hả giận chưa? Vi thần biết cùng gài cò kè mặc cả là vi thần không phải, nhưng... Vi thần hi vọng có thể giúp Hoàng thượng bồi dưỡng nhân tài trung thành tuyệt đối với ngài, thất trách tất nhiên là phải bị trách phạt, nhưng nếu quá nặng, thì sẽ đánh mất nhân tâm, quá mức cứng rắn cũng khoogn được, mà cần phải ‘trung dung chi đạo’, mới có thể lưu lại nhân tài.”

Nam Cung Lân suy nghĩ lời thiếu niên vừa nói, hắn thừa nhận khi nhìn thấy vết thương kia, sợ hãi cùng phẫn nộ nhất thời nhấn chìm lý trí của hắn, lúc đó hắn khoogn cân nhắc toàn bộ tình huống, “Trẫm đã hả giận, ái khanh vì trẫm suy nghĩ, trẫm đều biết.”

Vuốt ve mái tóc tài của Nghê Ngạo Lam, hắn tiếp tục nói: “Lần tới xuất cung, trẫm muốn đi cùng ái khanh, miễn cho ái khanh chịu tội.”

Không cách nào rời khỏi nàng được, sợ nàng bị thương, sợ nàng biến mất không còn tung tích, bởi vậy, hắn càng thêm che chở nàng.

Nghiêng mặt sang một bên, gối lên bờ vai của thiếu niên, con ngươi đen thuận thế ngắm nhìn đóa phù dung bên ngoài bờ hồ, Nam Cung Lân trong lòng nổi lên mấy phần tâm tình xoắn xuýt.

Thiếu nữ hồn nhiên thanh lệ ngày đó bây giờ ở phương nào? Có phải đã trưởng thành xinh đẹp như ngọc, dung mạo còn khuynh thành hay không? Nàng có còn nhớ đến Lân ca ca hay không? Hay là đã gả cho người, được một năm tử khác yêu thương chiều chuộng nàng?

Nghĩ đến việc có một nam tử khác có thể thay thế hắn, ngực hắn lại dâng lên một trận buồn bực khó hiểu.

Hắn yêu thích Hiểu Lam, rồi lại yêu thích Nghê Ngạo Lam... Tại sao lại như vậy? Lẽ nào hắn cũng giống phụ hoàng, phong lưu thành tính, không chịu nổi cô đơn?