Huyền Tụng cả đời chỉ nhận hai đồ đệ, bây giờ Lý Từ Vân đã phi thăng, chỉ còn lại mình Nam Tri Nhân.
Điều này khiến cho Nam Tri Nhân phải xử lý rất nhiều việc, cũng may dưới nàng còn có mấy đệ tử để sai bảo.
Sau khi Lý Từ Vân phi thăng thành công, những chuyện Huyền Tụng vẫn băn khoăn trong lòng cũng coi như hoàn thành được một.
Thời điểm này, việc đáng lưu tâm nhất chính là thương thế và cổ của Cố Kinh Mặc, nhanh chóng xử lý mới tốt, không thể trì hoãn được nữa.
Huyền Tụng cùng Vân Túc Nịnh nghiên hồi lâu mới đưa ra được biện pháp ổn thỏa nhất.
Vân Túc Nịnh nói với mọi người: "Đan dược ta đã luyện chế xong, về sau chỉ cần Ma Tôn dùng là dược, cả quá trình không được vận công cho đến khi tu vi tan hết.
"Già Cảnh thiên tôn sẽ ở bên cạnh Ma Tôn hộ pháp, vận chuyển linh lực để vừa tản tu vi vừa chữa trị gân mạch luôn.
"Quá trình này có thể sẽ kéo dài trong ba tháng, tuyệt đối không thể gián đoạn, bằng không thì đan dược xem như bỏ."
Hoàng Đào lắng nghe vô cùng nghiêm túc, thấy Vân Túc Nịnh không đề cập đến mình liền hỏi: "À, cần ta vào hầu hạ không?"
"Muội không cần đi vào, tránh làm hai người họ phân tâm."
"Được rồi." Hoàng Đào xưa nay không quá dây dưa với mấy chuyện như thế này.
Thấy Cố Kinh Mặc cũng đồng ý, Huyền Tụng lập tức giao phó: "Duyên Yên các phong tỏa núi đến bọn ta xuất quan, trong thời gian này tu giả trong môn đều không được ra vào núi."
Nam Tri Nhân nhanh chóng trả lời: "Được."
Cố Kinh Mặc thấy Hoàng Đào khẩn trương đến cả người căng cứng, đi vài vòng quanh phòng bế quan, dường như muốn xem có gì chưa chuẩn bị chu toàn hay không.
Nàng cười nói với Hoàng Đào: "Đừng lo lắng, ta tu luyện rất nhanh, rất nhanh sẽ lên Trúc Cơ."
"Ừm, ta không lo lắng cái này, ta chỉ hi vọng người nhanh khỏe thôi."
"Đó là chuyện đương nhiên."
Khi tất cả được chuẩn bị ổn thỏa, Huyền Tụng dẫn Cố Kinh Mặc vào động phủ, vào tới nơi thì bố trí thêm nhiều lớp cấm chế.
Cố Kinh Mặc ngồi trên bồ đoàn ôm hộp thuốc, nhìn dáng vẻ căng thẳng của hắn, cười trêu đùa: "Sao chàng lại căng thẳng như vậy? Lý Từ Vân phi thăng cũng không thấy chàng lo lắng bao nhiêu."
"Nàng khác với hắn, hắn da dày thịt béo, sấm sét cũng không giết được hắn. Nhưng nàng thì..."
Cố Kinh Mặc trải qua quá nhiều cực khổ, hơn nữa tình trạng còn rất tệ.
Hắn rất muốn thống khổ của Cố Kinh Mặc kết thúc.
Hắn thậm chí muốn thay Cố Kinh Mặc chịu đựng những điều này.
"Yên tâm đi, không có việc gì đâu." Cố Kinh Mặc an ủi.
"Ừm."
Huyền Tụng nhìn Cố Kinh Mặc nuốt đan dược vào, quanh thân tràn ra ngọn lửa nhàn nhạt như sương mù, thì biết tu vi của nàng đang tiêu tán.
Hắn lập tức khoanh chân ngồi ở sau Cố Kinh Mặc, đặt một tay ở sau lưng nàng giúp nàng vận công điều tức.
Cố Kinh Mặc cùng Huyền Tụng bế quan đã hơn một tháng.
Trong thời gian này, Nam Tri Nhân vẫn luôn cùng đệ tử của mình đọc ghi chép, Thiên Vực các đưa tới một cái rương bịt kín, bên trong đều là bí pháp mà Bí Pháp tông nghiên cứu ra.
Bọn họ đọc hết sức chăm chú, muốn xác định Yến Túy sẽ sử dụng bí pháp như thế nào, để tăng cường đề phòng.
"Phương pháp tu luyện của Lục Đạo Đế Giang có phải cũng do Bí Pháp tông nghiên cứu ra hay không?" Nam Tri Nhân nhìn những bí pháp kia, thấp giọng hỏi.
Vân Túc Nịnh đến hỗ trợ điều tra sau khi trầm ngâm một lát thì trả lời: "Có lẽ vậy, nếu không thì sao Yến Túy lại có bí tích của công pháp? Ta nghe nói, Lục Đạo Đế Giang chưa từng dạy công pháp cho người khác, vậy nên chuyện năm đó sau khi giết Lục Đạo Đế Giang thì coi như là kết thúc."
"May mắn tu giả của Bí Pháp tông đều có tư chất không tốt, nếu người nào cũng có tư chất hơn người, sợ là thiên hạ sẽ đại loạn."
Vân Túc Nịnh nhớ tới mối hận của Tố Lưu Quang cốc, cau mày, thấp giọng nói: "Một Yến Túy thôi đã khiến thiên hạ đại loạn rồi."
Nam Tri Nhân cũng rầu rĩ.
Một Yến Túy đã có thể khiến sư phụ của nàng lẫn Ma Tôn bể đầu sứt trán, nếu Bí Pháp tông chưa bị diệt, những tu giả kia tụ tập một chỗ thì sẽ đáng sợ như thế nào?
Hoàng Đào ở trong sân thăm dò nhìn một chút, cuối cùng hậm hực xoay người rời đi.
Nàng không đủ thông minh, những thứ kia nàng đều không hiểu, cũng không thể hỗ trợ phân tích cái gì, nên mỗi ngày đều tới gần động phủ của Huyền Tụng, ngóng trông bọn họ thuận lợi để có thể sớm xuất quan.
Hiển nhiên, có vào cũng không đợi được nên nàng quay lại chỗ ở của mình.
"Hoàng Đào." Vũ Kỳ Sâm đột nhiên xuất hiện trên đường nàng trở về, dịu dàng gọi nàng.
"Ta cố ý ở chỗ này chờ ngươi." Vũ Kỳ Sâm đi tới, thấp giọng nói: "Thật không dám giấu giếm, tu vi của Mộc Ngạn đến bình cảnh, cần một chút đan dược hỗ trợ. Ta định thỉnh Vân sư huynh luyện chế một chút, nhưng không muốn phiền Vân huynh đích thân đi hái thuốc, chỉ có thể tự mình đi, nhưng ta lại không nhận biết được thảo dược, liền tới tìm ngươi."
"Thảo dược ư, ta thường xuyên hỗ trợ, cần thảo dược gì ngươi nói cho ta đi." Hoàng Đào đang vô cùng buồn bã, đi hái thuốc cũng có thể giải buồn.
"Đây là đơn." Vũ Kỳ Sâm lấy đơn từ trong bách bảo ngọc của mình ra, mở cho nàng nhìn.
"Ta... Không biết chữ..."
"À, ta quên mất, ta nói tên cho ngươi."
"Được." Hoàng Đào hưng phấn hỏi: "Bên trong Duyên Yên các cũng có những dược thảo này sao?"
"Dĩ nhiên là có, nằm ở phía sau núi, không cần rời khỏi Duyên Yên các."
"Vậy chúng ta đi! Bây giờ đi luôn."
"Được, ta ngự kiếm mang ngươi tới."
Hoàng Đào không nghi ngờ gì, lên bội kiếm của Vũ Kỳ Sâm, nhìn Vũ Kỳ Sâm càng đi càng xa, không khỏi nghi hoặc: "Vũ sư huynh, cần đi xa như vậy sao?"
"Ừm, bên kia rất nhiều thảo dược, lại không có yêu thú."
"À..."
Lại phi hành một hồi, nàng loáng thoáng thấy vùng núi ranh giới, lập tức kéo tay áo Vũ Kỳ Sâm: "Vũ sư huynh, sắp rời khỏi Duyên Yên các rồi, gần đây không cho phép rời khỏi đâu, hộ sơn đại trận cũng..."
Ai ngờ, giọng nói của Vũ Kỳ Sâm đột nhiên lạnh lùng: "Tiểu hoàng cẩu nhà ngươi sao cứ ồn ào như thế?"
Nghe thấy xưng hô thế này tim Hoàng Đào bỗng nhiên nảy lên, bất chấp mà lập tức nhảy khỏi bội kiếm.
Vũ Kỳ Sâm điều khiển bội kiếm trên không trung vòng lại, một tay túm lấy nàng, mang nàng rời núi.
Nàng không hiểu, hỏi: "Ngươi vào Duyên Yên các bằng cách nào? Duyên Yên các đã sớm phong tỏa núi lại."
Hắn nhếch mép cười khẽ một tiếng: "Ta đã ở Duyên Yên các từ trước đó rồi, ngày Cố Kinh Mặc thành thân ta đã ở trong đội ngũ đón dâu, ta còn nhìn thấy đạo lữ trước kia của ta nữa! Để dễ lừa ngươi hơn, hôm nay ta mới đoạt xá thân thể tiểu tử này."
Khi đó, còn chưa điều tra ra Bí Pháp tông, chưa đề phòng phương diện này.
Hoàng Đào hận đến hai mắt đỏ ngầu, gào thét cái tên khiến nàng chán ghét kia: "Yến Túy!"
"Không, phải gọi ta là Tập Hoán Đình, cái tên Yến Túy này là của con trai Bành Ngọc, không phải của ta."
"Là ngươi giết Nhị tiểu thư!"
"Đúng vậy!" Rõ ràng là cơ thể của Vũ Kỳ Sâm, lại phát ra tiếng khàn khàn: "Ai ngươi cũng không cứu được, ngươi còn sắp trở thành uy hiếp của Cố Kinh Mặc."
Là giọng nói quen thuộc mà nàng căm hận, chủ nhân của giọng nói này ở trước mặt nàng giết chết tiểu chủ nhân.
Hoàng Đào muốn trốn, nhưng không thể trốn, nàng hoàn toàn không phải đối thủ của Tập Hoán Đình.
Nàng thống khổ gào thét nhưng không ai đến giúp nàng.
Nàng chỉ có thể gào lên: "Ma Tôn sẽ giết ngươi!
"Ngươi chạy không thoát, Ma Tôn và Huyền Tụng đều rất lợi hại, ngươi chạy không thoát.
"Loại nghiệt chướng đáng chết như ngươi!"
Tập Hoán Đình đã bố trí xong truyền tống trận ở ngoài núi từ trước, đưa Hoàng Đào vào trong truyền tống trận.
Qua giây lát, Hoàng Đào chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt biến đổi, nàng đã đến một chỗ khác.
Nàng bị Tập Hoán Đình tiện tay vứt sang một bên, nàng lập tức đứng dậy muốn trốn, lại bị đánh trúng, nàng nhìn thấy một dây leo đâm xuyên lồng ngực của nàng.
Dây leo ở trong cơ thể của nàng tiếp tục bò ra bên ngoài, thậm chí mọc ra cành lá.
Miệng nàng ngậm máu ngã xuống đất, không thể động đậy.
Nàng nhìn thấy Tập Hoán Đình đi tới, trong nháy mắt đoạt xá trở lại cơ thể của Yến Túy, thân thể của Vũ Kỳ Sâm lập tức ngã xuống hôn mê.
Nàng nhìn thấy một người khác đi tới, đứng trước mặt của nàng nhìn nàng, hỏi: "Dùng nàng ta có thể gián đoạn Cố Kinh Mặc trị liệu sao?"
Tập Hoán Đình đã trở về thân thể của Yến Túy nhẹ giọng lên tiếng: "Trên người nàng ta nhất định có linh đang của Cố Kinh Mặc, chỉ cần rung lên, Cố Kinh Mặc liền cảm nhận được. Cố Kinh Mặc cảm nhận được nàng ta gặp nguy hiểm, không thể nào không tới."
Nàng biết, trị liệu của Cố Kinh Mặc không thể gián đoạn, nếu không thì toàn bộ cố gắng trước đó đều uổng phí.
Nàng không muốn mình làm ảnh hưởng tới Cố Kinh Mặc, ráng chống đỡ vận dụng linh lực hủy bách bảo ngọc của mình.
Linh đang đang ở trong bách bảo ngọc, hủy rồi sẽ không thể gọi Cố Kinh Mặc nữa.
Nàng sẽ không để đám người này thực hiện được!
Tập Hoán Đình quay đầu lại thấy cảnh này, chỉ vào Hoàng Đào hỏi Bành Ngọc: "Ngươi cứ như vậy trơ mắt nhìn nàng ta hủy linh đang?"
"Ta..." Bành Ngọc có chút tức giận: "Ta còn chưa kịp hoàn hồn, nàng ta đã ra tay."
Tập Hoán Đình thở dài một hơi: "Thôi, không quan trọng, giết nàng ta cũng giống vậy, nàng ta ký khế ước linh thú với Cố Kinh Mặc, nàng ta chết Cố Kinh Mặc cũng có thể cảm nhận được."
Hoàng Đào trong nháy mắt mở to hai mắt, Tập Hoán Đình cười với nàng, hai má lúm đồng tiền lộ ra, trông vô cùng rực rỡ nhưng lại nói ra lời tàn độc nhất: "Thế nào, ngươi còn tưởng ngươi đã loại bỏ nguy hiểm sao? Ha ha ha, ta thích nhất là nhìn ánh mắt tuyệt vọng này của ngươi."
Bành Ngọc đã quen cái tính thích tra tấn người khác của Tập Hoán Đình, không để ý tới nữa, đến trước gương đồng nhìn thoáng qua nói: "Tiểu tử Vân Túc Nịnh kia phát hiện ra truyền tống trận, hình như đang gọi người tới."
Tập Hoán Đình căn bản không thèm để ý: "Đưa khí tức của nha đầu này ra, hủy trận pháp kia đi, trước khi truyền tống trận bị hủy chắc chắn hắn sẽ nhảy vào trong trận. Tiểu tử này cũng rất phiền, nhìn hắn suy sụp mới thú vị."
Nghĩ đến việc sắp nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của hai người này, Tập Hoán Đình cười càng vui sướng hơn.
Bành Ngọc không tin: "Hắn ta ngốc sao, một tên Kim Đan kỳ lại tới đây chịu chết?"
"Đúng vậy, hắn ngốc, không tin ngươi thử nhìn xem?"
Hoàng Đào bị dây leo đâm xuyên rất đau đớn, đau đến mức cả người nàng run rẩy, máu từng dòng từng dòng trào ra trước ngực.
Tầm mắt của nàng dần dần mơ hồ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng Vân Túc Nịnh trong gương đồng lo lắng.
Hắn... Trước khi truyền tống trận biến mất thật sự nhảy vào trong trận pháp.
Hắn rõ ràng rất thông minh...
Tại sao lại làm loại chuyện ngu ngốc này?
Hoàng Đào cảm thấy mình quả nhiên đần độn, nàng không hiểu được.
*
Vân Túc Nịnh đang đọc bí pháp của Bí Pháp tông thì nhìn thấy Hoàng Đào lên bội kiếm của Vũ Kỳ Sâm rời đi.
Hắn lập tức không vui buông bí pháp xuống, chào từ biệt với Nam Tri Nhân: "Tiền bối, vãn bối đột nhiên có việc cần rời đi một lát."
Nam Tri Nhân đương nhiên không giữ hắn lại, nói: "Ừm, đi đi."
Vân Túc Nịnh ngự kiếm đuổi theo về hướng hai người kia rời đi, càng đi càng cảm thấy không đúng, hắn không phát hiện hai người ở gần đây, tìm đến biên giới của Duyên Yên các vẫn không thấy được bóng dáng của cả hai.
Cho đến khi hắn nhìn thấy truyền tống trận.
Hắn nhận ra có gì đó không ổn, dùng truyền âm phù truyền tin cho Nam Tri Nhân, chờ tu giả cao giai đến đây tương trợ.
Thế nhưng truyền tống trận cách hắn không xa lại dần dần biến mất, trong chớp mắt này hắn cảm nhận được khí tức của Hoàng Đào.
Là mùi máu tươi!
Hắn ý thức được có chuyện, quay lại nhìn về phía Duyên Yên các, viện binh vẫn chưa tới, cuối cùng nghiến chặt răng, dứt khoát nhảy vào truyền tống trận.
Hắn muốn đi.
Cho dù bên kia truyền tống trận là tu giả Hóa Thần kỳ, hắn cũng muốn đi.
Chỉ có một mình nàng, nàng sẽ sợ.
Lúc Vân Túc Nịnh đến, chỉ thấy bốn phía đều hoang tàn. Hắn tìm kiếm trong phế tích, cho đến khi ngửi thấy mùi máu tươi.
Hắn thấy Hoàng Đào nằm trong vũng máu thì cả người run lên.
Hơi thở của hắn nghẽn lại, nhanh chóng đi qua, chật vật quỳ rạp xuống đất sử dụng pháp thuật chữa trị cho nàng.
Sau khi Hoàng Đào nhìn thấy hắn, nước mắt liền dâng lên: "Ca... Mau cứu ta, đừng để ta chết... Ta chết đi sẽ quấy nhiễu Ma Tôn... Nàng không thể gián đoạn... Huynh giúp ta sống thêm mấy ngày, sống đến khi họ xuất quan là được..."
Vân Túc Nịnh không dám dừng chưa trị, hắn biết tình trạng của Hoàng Đào vô cùng tệ, giọng nói cũng run rẩy: "Được, muội đừng nói gì cả, muội nói chuyện máu sẽ chảy nhanh hơn..."
Hoàng Đào rất nghe lời, không nói thêm gì nữa, lại khó khăn đưa tay níu tay áo của Vân Túc Nịnh, dùng đôi mắt kia trong veo khát vọng nhìn hắn chằm chằm.
Tận đến lúc tay nàng buông thõng xuống, đôi mắt kia vẫn còn nhìn chằm chằm hắn không khép lại.