Chuông Reo Trong Nắng

Chương 1



Đầu tháng giêng thời tiết vẫn còn se lạnh, Linh cúi đầu giấu một nửa gương mặt lạnh cóng vào trong cổ áo đồng phục để có thêm chút độ ấm, bà Dung đứng bên cạnh khoác áo lên cho cô.

- Mặc đi, xem này tay đỏ cả lên rồi.

Linh vội nhìn sang người phụ nữ đã ngoài bốn mươi, bằng chút ánh sáng đèn pin trên tay bà, cô có thể thấy được đôi mày nhíu lại khiến nếp nhăn càng hằn sâu hơn, bởi vì quanh năm suốt tháng làm nghề nông nên da của bà đã ngăm đen.

Linh vội đưa tay lên khoác lại áo cho bà.

- Con không sao đâu, mẹ mặc đi ạ.

Bà Dung nghe vậy nói:

- Mẹ không thấy lạnh đâu.

Bây giờ bà chỉ mặc độc chiếc áo mỏng manh sao lại không lạnh cho được, Linh không vui cầm áo khoác lên cho bà.

Bà Dung đành thở dài nói:

- sao xe vẫn chưa đến nhỉ?

Bây giờ trời vẫn còn chưa sáng, cứ 4 giờ sáng sẽ có một chiếc xe khách đi qua đây, hôm nay là ngày nhập học lại sau kì nghỉ tết Nguyên Đán.

Xung quanh đều tối đen chỉ có tiếng xe ô tô đi lại vang như sấm trên đường quốc lộ, chờ mãi chân tay đều muốn lạnh cứng mới có chiếc xe tuýt còi phía trước, xe dừng trước mặt, người đàn ông phụ xe đi xuống xách nửa bao gạo lên xe, Linh quay đầu nói với mẹ:

- Mẹ về đi ạ, con đi học đây.

Bà Dung mỉm cười gật đầu, Linh ôm đống rau củ vào cạnh người để tránh ánh mắt khó chịu của mấy hành khách trên xe.

Cô quay đầu lại vẫn thấy bà Dung đứng ở đấy, hai mẹ con nhìn nhau đến lúc xe đi khuất.

Linh trả tiền xe rồi dựa đầu vào ghế nhắm mắt ngủ một lúc để bớt say xe.

Qua hai tiếng cũng đã đến thị trấn bác tài dừng xe trả khách, Linh vội xách một đống đồ chạy xuống xe, người đàn ông phụ xe xách giúp cô nửa bao gạo đặt bên cạnh hỏi thăm.

- Có sao không bé gái?

Linh ngẩng đầu lên nói:

- Cảm ơn chú ạ, cháu không sao.

Người đàn ông gật đầu rồi đi lên xe, chiếc xe dần đi khuất.

Trời đã sáng Linh xách đồ đi vào một con ngõ nhỏ hẹp, con ngõ còn có một con suối nhỏ chảy qua, nước đã bị ô nhiễm nên cũng không sạch lắm, mấy người dân xung quanh có người đã dậy để đi bán hàng.

Linh đi về đến phòng, cô đặt đồ xuống mở cửa bước vào, căn phòng nhỏ chỉ khoảng bảy mét, là loại phòng không khép kín, chủ trọ này xây hẳn hai dãy trọ nam nữ cho thuê, mỗi một bên đều có phòng tắm và phòng vệ sinh riêng.

Căn phòng trống trải chỉ độc chiếc giường, một bếp ga và một chiếc ghế nhựa đỏ.

Linh nấu nước ấm mang đi pha rồi tắm rửa qua thay một bộ quần áo sạch sẽ, hiện giờ cũng đã muộn có học sinh bố mẹ vừa đưa ra đến, có người lại đến từ hôm qua hiện đang đánh răng.

Linh khoác áo đồng phục đeo huy hiệu Đoàn vào rồi đeo cặp khoá cửa đi học, khu trọ này cách trường cũng gần đi đường tắt năm phút là đến.



Theo đoàn học sinh đi lên trường, đến sân thể dục mấy thằng con trai dừng lại hí hửng ngắm nhìn chiếc ô tô màu đen sang trọng, Linh cũng không biết là loại xe gì chỉ nghe loáng thoáng là Mercedes Benz, có người còn đi đến chụp ảnh chung với xe.

Linh không hứng thú lắm với cô hiện tại chỉ có học tập là quan trọng.

Đi lên phòng văn thư lấy sổ đầu bài xong Linh quay người đi ra ngoài, đi qua phòng hiệu trưởng cô thấy thoáng qua một bóng lưng thiếu niên, điều khiến cô chú ý là mái tóc nâu socola của cậu ta, từ trước đến nay thầy bí thư chưa từng cho phép ai nhuộm tóc, son môi hay mặc không đúng trang phục.

Linh cầm sổ đặt trên bàn giáo viên, An đang ăn snack ngô nhìn thấy Linh đi vào cô lập tức đứng dậy chạy đến.

- Cuối cùng vị thần tiên của tao cũng hạ phàm rồi.

Linh nhìn An mút ngón tay, cô lắc đầu để cặp vào ngăn bàn rồi hỏi:

- Mới cắt tóc à?

An dùng vài ngón tay còn sạch khều khều tóc rồi nói:

- Cắt trước Tết rồi muốn khoe mày mà cũng không được.

Linh cười nói:

- Nhà tao không có dịch vụ.

An gật đầu:

- Ừ, tao biết chứ, nếu không biết thì tao đã sớm báo công an là mày mất tích rồi.

Linh cười cười không nói gì, An nhàm chán nói:

- Tao nghe nói có học sinh mới.

Linh nghe vậy cô nghĩ đến bóng lưng ở phòng hiệu trưởng lúc nãy rồi gật đầu, An tặc lưỡi nói tiếp.

- Nghe nói chiếc xe Mercedes Benz trên sân thể dục là của nhà cậu ta, trời ơi giàu thật.

Linh mơ hồ hỏi:

- Chiếc xe đấy đắt lắm à?

An thở dài nhìn Linh gật đầu:

- Đắt, bán tao và mày đi thì cũng không mua nổi.

Linh âm thầm líu lưỡi, An vỗ vai Linh tiếp tục thở dài.

Tiếng trống vào lớp mọi người đồng loạt ngồi vào chỗ nhưng tiếng nói vẫn vang cả dãy hành lang, thầy chủ nhiệm Bạch xách cặp đi vào lớp, tiếng ồn lập tức ngưng bặt.

Thầy Bạch đẩy gọng kính nhìn qua cả lớp, đã đủ thành viên thầy mới cười nói:

- Chúc mừng năm mới các bạn.



Cả lớp thả lỏng cười ồ lên.

- Có lì xì không thầy ơi?

Thầy Bạch lôi từ trong cặp ra một gói kẹo socola đưa cho Vũ lớp trưởng.

- Em phát cho các bạn đi, thầy chỉ có tình yêu dành cho các trò thôi.

Cả lớp lại cười ồ lên, đùa vui một lúc có một bạn nữ gan dạ hỏi:

- Thầy ơi, học sinh mới học lớp nào rồi ạ?

Thầy Bạch nhìn qua ánh mắt mong chờ của đám quỷ nhỏ, thầy cười nói:

- Chỉ có nhiều chuyện là giỏi, người ta học lớp chọn rồi.

Mấy bạn nữ tiếc nuối ồ lên, Linh chỉ nhìn viên socola trong tay, không biết nó có mùi vị gì nhỉ?

Thầy Bạch nhìn qua Linh rồi nói.

- Ánh Linh, hồi nãy giáo viên toán nhờ thầy chuyển lời bảo em sáng mai thu bài tập Tết mang lên phòng giáo viên cho cô.

Thầy Bạch lại nhìn xuống mọi người dặn dò.

- Các bạn tối về hoàn thành bài tập mang đến để sáng mai bạn Linh thu, nhớ chưa?

Mọi người lại than vãn vài câu, thầy Bạch cười lắc đầu mở sách học bài mới.

Hết giờ học mọi người đã về hết, An cũng tạm biệt Linh chạy đến nhà xe để lấy xe đi về.

Một cô gái trang điểm đậm, quần rách đầu gối áo cũng không phải áo đồng phục mà là một loại áo có lẽ là thời trang hiện tại đi tới.

Cô ta đưa năm quyển vở bài tập cho Linh.

- Bài tập ngày mai.

Linh cầm lấy để vào cặp không nói gì rồi quay đi, Phương ở phía sau nhíu mày cũng quay lại hướng khác đi về.

Linh làm bài tập cho Phương cũng được khá lâu rồi, mỗi hôm tiền công sẽ là hai trăm nghìn, việc này là bí mật chỉ có An chơi thân với Linh nên biết.

Bước bộ vài phút đã tới phòng, bụng trống rỗng đã lâu, Linh bật bếp rán ít bánh chưng làm bữa trưa.

Lấp xong bụng, cô lại đi giặt chút đồ rồi ngồi xuống làm bài tập.

Mới vào học kỳ 2 nên cũng không có bài cũ gì nhiều chỉ có một môn, bài tập của Phương cũng có một môn, thời khoá biểu không giống nhau bài này chưa được học, cô đành mở sách giáo khoa ra xem qua rồi mới bắt đầu giải bài tập.

Làm xong cũng đã muộn cô ăn một chút đồ thừa buổi trưa rồi đi làm.

Gia đình khó khăn không có điều kiện chu cấp đi học, cô phải tìm việc làm thêm, trong thị trấn nhỏ này nói tìm việc cũng rất khó, cuối cùng cô tìm được một quán cháo nhỏ ở trên khu C.

Một cô bé mới có mười sáu tuổi bà chủ cũng khá e ngại, nhưng sau một tuần thử việc bà chủ đã cho cô làm chính thức.