Chuông Reo Trong Nắng

Chương 60



Cuộc sống hôn nhân mới của Dương và Linh cứ bình yên trôi qua, sắp đến Tết rồi, lượng công việc cũng nhiều hơn, Dương phải làm việc liên tục, cậu muốn giải quyết công việc xong sớm để nghỉ Tết cùng vợ.

Linh cũng không có thời gian rảnh, cô ở đoàn phim, buổi tối lại lái xe về nhà, trong lòng vẫn có chút không quen. Bởi vì Dương chuyển nhà sang nhà cô rồi.

Họ rất ăn ý, những quá khứ ngày xưa cũng cố ý tránh đi không nhắc lại nữa.

Linh vừa về đến nhà cô đã bắt đầu làm bữa tối, bây giờ mới sáu giờ rưỡi tối, Dương vẫn chưa về. Ngày mai là ngày hai năm Tết rồi, bao nhiêu cái Tết qua đi cuối cùng cũng được đón cùng cậu.

Đến hai mốt giờ rưỡi, Dương mới mở cửa đi vào, cậu mặc chiếc áo sơ mi màu đen cùng quần âu, trên tay tùy tiện cầm một chiếc áo vest, Linh cong mắt chạy thật nhanh ra ôm lấy Dương.

Dương bật cười nhấc luôn người cô lên, thơm nhẹ môi cô rồi nói.

- Hôm nay bà Dương của anh lại xinh đẹp hơn hôm qua rồi.

Linh chun mũi, trượt xuống.

- Bây giờ đã khuya rồi, còn hôm nay với ngày mai.

Dương phì cười, khom lưng xuống thì thầm.

- Em lúc nào cũng đẹp, đẹp nhất là lúc trên giường.

Linh mặt đỏ như trái cà chua, cô quay người vào trong nhà bếp nói vọng ra.

- Tối nay anh không có cơm ăn đâu.

Dương liếm môi vui vẻ đi theo.

- Không có cơm cũng không sao, anh ăn em là được rồi.



Linh không còn gì để nói, cô ngồi xuống bàn ăn, khoanh tay mặt đỏ bừng.

- Anh, anh ngủ sofa đi.

Dương ngồi xuống bên cạnh cô, cố ý thở dài nói.

- Tối nay dự báo thời tiết, nhiệt độ còn tám độ thôi.

Linh ngừng một chút rồi mạnh miệng nói.

- Kệ anh, đàn ông con trai da thịt dày, không phải câu nói thường xuyên của anh à?

Dương cảm giác có tảng đá đập vào chân mình, cậu cầm bát xới cơm, ngoan ngoãn nói.

- Đó là anh của ngày xưa, chồng em bây giờ rất mong manh, gió thổi nhẹ một cái là đổ, cần có vợ anh bảo vệ.

Linh cảm giác da mặt của Dương quả thật đã thêm chục lớp, cô không thèm để ý cậu nữa, bắt đầu ăn cơm.

Ăn cơm xong Dương đi rửa bát, rửa xong ra ngoài phòng khách, Linh mặc bộ pijama màu xanh dương, trên tay còn cầm điều khiển nghiêng đầu hít thở đều đều.

Cô đã ngủ rồi, mọi ngày cô thức viết kịch bản rất muộn, phải cậu giục cô mới đi ngủ sớm.

Dạo gần đây công việc của Linh rất nhiều, cậu biết cô rất mệt, Dương nhẹ nhàng cầm điều khiển tắt TV, khom người cẩn thận bế cô vào phòng ngủ.

Ngắm cô một lát rồi cầm quần áo đi vào phòng tắm ngoài phòng khách, lại làm việc đến hai giờ sáng, đi về phòng ngủ nghe được tiếng nấc nhẹ trong phòng.

Dương hoảng hốt đi vào, Linh vẫn nhắm chặt mắt, mồ hôi trộn với nước mắt ướt đẫm mặt, môi vang lên từng tiếng gọi.

- Mẹ, mẹ… Ông không được giết mẹ tôi,… Là con đã hại mẹ…

Dương cau chặt mày, nắm tay cô, đánh thức cô, Linh mở mắt nghiêng đầu nhìn cậu thật lâu rồi bật khóc.

- Anh ơi, nếu lúc đó,… Lúc đó em không đòi đi học, có phải mẹ vẫn còn sống… Nếu em khuyên được mẹ ly hôn có phải mẹ vẫn còn sống… Là em đã hại mẹ.

Tim cậu thắt lại, xoa lưng cô dỗ dành.

- Không phải đâu, đó không phải do em, ước mơ của em cũng không sai, em đã làm rất tốt rồi.

Linh nấc nhẹ trong lòng Dương, thiếp đi lúc nào không hay.

Từ ngày đó, Dương không thức đêm làm việc nữa, mỗi đêm đều dỗ Linh ngủ. Cô cũng ít gặp ác mộng hơn, mỗi khi gặp ác mộng tỉnh dậy cũng có Dương dỗ dành cũng không còn sợ hãi nữa.



Ngày hai tám Tết Linh ở trong đoàn phim, kịch bản không phải sửa nên cô hướng dẫn Hùng viết kịch bản.

Làm xong cũng đã trưa, đạo diễn Thượng lại cho trợ lý thông báo.

- Ngài Dương mời đoàn phim ăn bữa trưa.

Mọi người hoan hô, rất biết nịnh mà hướng về phía Thủy, từ ngày vừa kết hôn, Dương đăng lên mạng xã hội bạn bè, phóng viên, báo chí, tất cả mọi người đã biết hai người kết hôn.

Thông tin rầm rộ khắp nơi, có người chúc phúc, có người thì tiếc nuối, có người lại ghen tị.

Dương để tay vào túi quần, thư ký Hà đứng trước xe phát đồ ăn cho mọi người, Dương tự tay cầm một phần riêng đi vào phòng của biên kịch Thủy.

Hùng nhìn qua rồi đi tìm Phương Anh ở trong xe bảo mẫu, quản lý của Phương Anh thấy Hùng đứng ngoài cửa lập tức cau mày.

Còn cô lại im lặng, quản lý ra ngoài đi lấy phần ăn.

Hùng bước vào trong xe, đưa cho Phương Anh lọ trà sữa trên tay, cậu nhìn cô rồi nói.

- Dạo này chị cứ tránh mặt tôi.

Nhìn ly trà sữa rồi hơi cau mày, cô thở dài bất đắc dĩ nói.

- Tôi đã nói không cần cậu chịu trách nhiệm, đêm đó là tự nguyện với lại tôi cũng không nghĩ sẽ gặp lại cậu.

Hùng nghịch quản bút trong tay nói.

- Nhưng mà tôi phải có trách nhiệm, đêm đó chúng ta uống say, nhưng đó là lần đầu của chị.

Mặt Phương Anh đỏ lên, cô dùng hết khí thế nhìn thẳng mắt cậu nói.

- Cậu hãy nhớ kỹ trong tim chúng ta đều đã có người khác, tôi không muốn cậu vì chịu trách nhiệm mà phải ép buộc bản thân.

- Ai nói tôi ép buộc bản thân, tôi sẽ quên đi chuyện ngày xưa, tôi sẽ bắt đầu lại với chị. Bây giờ không có tình yêu, biết đâu một ngày nào đấy chị sẽ rung động với tôi thì sao?

Phương Anh nhắm mắt lại, dựa vào ghế, tiếng gõ cửa vang lên, cô nhìn ra rồi giật mình, là anh Dương.

Phương Anh hạ cửa kính xe xuống, Dương nhìn gương mặt mệt mỏi của Phương Anh rồi nhìn qua Hùng, ngừng một lát cậu nói.

- Dạo này có mấy tin đồn của em trên mạng, làm gì cũng phải quan sát xung quanh, bây giờ trên mạng em cũng đã nổi tiếng rồi, chỉ cần ăn một miếng bánh cũng bị mấy báo lá cải đăng bừa. Đừng để bố em bắt về rồi lại khóc với anh xin giúp đỡ.

Tim Phương Anh đau nhói, nhưng cô vẫn hơi mỉm cười gật đầu.



- Dạ, em nhớ rồi.

Dương lại cau mày nhìn qua Hùng rồi đi về phía chiếc xe Mercedes.

Lên xe tài xế lái xe, Dương ngồi ghế sau cảm nhận ánh mắt của thư ký Hà qua gương, cậu xoa ấn đường nói.

- Có gì cứ nói.

Thư ký Hà ho khan một tiếng rồi nói.

- Buổi chiều tôi nghỉ nhé.

Dương nhướn mày khép hờ mắt nhìn anh ta.

- Bố mẹ lại tìm vợ cho anh à?

Thư ký Hà hơi ngượng ngùng gật đầu.

- Tôi cũng sắp ba mươi nên mẹ hơi lo, lần xem mắt trước thất bại, nên lần này mẹ lại giới thiệu không đi không có Tết mà ăn.

Dương gật đầu, ấn điện thoại, một số tiền chuyển đến thư ký Hà, thư ký Hà giật mình nhìn số tiền sáu mươi triệu vừa được cộng, Dương lười biếng nói.

- Nếu thấy thích hợp thì kết hôn đi, tôi cũng đã có vợ rồi, không thể để thư ký của tôi vẫn ế được.

Chút cảm động trong lòng tan biến, thư ký Hà ấn tắt màn hình điện thoại lẩm bẩm.

- Tôi là chưa gặp được định mệnh thôi, chứ tôi mới không ế nhé.

Dương nghe được, cậu nhếch môi lắc đầu, cậu cũng biết vì công việc bận rộn nên thư ký Hà vẫn chưa có thời gian hẹn hò. Với thân phận và gương mặt cũng tạm được này thì dù có muốn ế cũng chẳng được đâu.