“Triệu Thanh Nhượng, tuy rằng thời gian chúng ta ở bên nhau không dài, nhưng anh đã chứng kiến quá nhiều khoảnh khắc không thể nói của em, thế nên em dự định trói anh ở bên cạnh em cả một đời!”
Lâm Tất Tất là một sinh viên khoa học tự nhiên nên khả năng viết lách quả thực có hạn, cô nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được lời thoại cầu hôn cảm động giống như phim thần tượng.
“Ha ha…” Thang Nguyên ở đầu bên kia điện thoại cười ngất: “Cậu định nói như vậy thật à? Mắc cười quá đi!”
Lâm Tất Tất coi thường: “Cậu hiểu cái gì? Cậu còn chưa kết hôn.”
Thang Nguyên và bạn trai đều theo chủ nghĩa không kết hôn, hai người từ khi học đại học đã bắt đầu ở bên nhau, đến bây giờ đã mười năm rồi.
“Chưa từng ăn thịt heo cũng từng nhìn thấy heo chạy đó! Cái “khoảnh khắc không thể nói của cậu” là cái quỷ gì? Cậu đang nói chuyện nhạy cảm à?”
Lâm Tất Tất muốn cúp điện thoại: “Là khoảnh khắc xấu hổ muốn độn thổ đó! Trong đầu cậu toàn là thứ dâm tà gì thế hả?”
“Là do cách nói của cậu có nghĩa khác đấy! Được rồi được rồi, lời cầu hôn này của cậu tuy hơi qua loa nhưng chỉ cần thành tâm là bạn trai của cậu sẽ đồng ý.” Thang Nguyên cổ vũ cô: “Phỏng vấn bảo vệ phải cố lên nha!”
“Yên tâm đi, chuẩn bị xong hết rồi.”
“Lỡ như cậu đánh giá chức danh không thuận lợi, có phải tớ không uống được rượu mừng của cậu không?”
“Không đâu, cho dù không thuận lợi thì cầu hôn vẫn phải cầu hôn. Hôm đó tớ khá vui, đầu óc nóng lên, nhưng sau khi mua nhẫn cầu hôn xong thì tớ cũng quyết định cẩn thận rồi. Hơn nữa, bốn tháng sống chung mà không xảy ra vấn đề gì chứng tỏ bọn tớ rất hợp nhau đấy.”
Thang Nguyên cười thô tục: “Là trên giường rất hợp?”
Lâm Tất tỏ ý không muốn nhận người này: “Chuyện như này cũng có thể gắn chuyện tục vào?”
“Cái gì gọi là chuyện tục hả? Tớ và bạn trai có thể ở bên nhau mười năm, phương diện này rất quan trọng đấy! Nếu cãi nhau một phát súng là có thể dập lửa hiệu quả.”
Lâm Tất Tất: ...
Hình như cô và Triệu Thanh Nhượng chưa từng cãi nhau.
Cuối cùng Thang Nguyên cũng tém tém lại, không chém gió nữa “Nhưng cậu nghĩ thế nào mà lại chủ động cầu hôn?”
“Cái này có gì đâu, nam nữ bình đẳng mà. Lúc bọn tớ ở bên nhau cũng là do tớ đề nghị trước.”
“Ghê thật, giỏi lắm Lâm Tất Tất! Cậu không sợ anh ta coi thường cậu à?”
“Triệu Thanh Nhượng không phải là người như vậy. Mà cho dù nếu anh ấy thật sự nghĩ như thế, tớ sẽ đổi người khác, còn rất nhiều đàn ông mà.”
“Chậc chậc chậc, Lâm Tất Tất, tớ phát hiện mấy năm không gặp cậu đã trở nên tự tin hơn nhiều rồi đó.”
“Đương nhiên rồi. Tớ có bằng tiến sĩ, công việc ổn định lương cao lại còn xinh đẹp, tất nhiên không phải lo lắng về bạn đời rồi.”
“Thế sao cậu độc thân ba mươi năm?”
“Là do tớ đang đợi tình yêu đích thực của tớ đó! Bổn tiên nữ mới không cần vơ bèo gạt tép*.”
* Vơ bèo gạt tép (khẩu ngữ) ví trường hợp không lựa chọn kĩ, hoặc quá vội vàng mà vơ cả những thứ nhỏ mọn, không có giá trị (thường dùng trong trường hợp lựa chọn chồng hoặc vợ).
Cô rất cao quý, mấy người đàn ông thối không xứng với cô.
*
“Anh, hôm nay sao anh cứ nhìn điện thoại mãi thế?”
Triệu Thanh Nhượng cứ hai phút lại xem điện thoại một lần.
“Anh đang đợi trang web đăng danh sách kết quả.”
Tiểu Lý bỗng hiểu ra: “Ồ ồ ồ, hôm nay là ngày công bố kết quả bảo vệ của chị dâu?”
“Ừ.” Tuy rằng Triệu Thanh Nhượng có niềm tin đối với Lâm Tất Tất nhưng cũng không tránh khỏi lo lắng. Từ năm ngoái Thất Thất đã bắt đầu chuẩn bị cho mấy chuyện này rồi, cô cố gắng rất nhiều.
Triệu Thanh Nhượng load trang mới, kết quả đã được công bố.
Có điều…
Anh lướt đến cuối danh sách cuối rồi xem lại lần nữa nhưng vẫn không có tên của Lâm Tất Tất?
Anh lập tức gọi điện thoại cho Lâm Tất Tất, nhưng không có người nhận.
“Tiểu Lý, có tình huống gì gấp thì cậu gọi điện thoại cho tôi. Bác sĩ Vương, anh khám giúp tôi nhé, tôi đi ra ngoài một chút.”
Triệu Thanh Nhượng chạy đến tầng mười ba cũng không tìm thấy Lâm Tất Tất, cuối cùng tìm thấy cô ở trên sân thượng.
Lâm Tất Tất ngồi xổm ở cửa cầu thang, trong tay đang cầm túi khoai tây chiên.
Triệu Thanh Nhượng thở nhẹ một hơi, thò tay vào túi khoai tây chiên vị dưa chuột lấy một miếng, hỏi Lâm Tất Tất ăn ngon không?
Lâm Tất Tất gật đầu, đây là vị cô thích ăn nhất.
Cô lại nhét một miếng vào trong miệng: “Triệu Thanh Nhượng, em rất khó chịu, rõ ràng em cố gắng lâu như vậy, hức —”
Cô ăn nhiều khoai tay, nói chuyện còn nấc cụt.
“Thất Thất, em nghe anh nói, chuyện đánh giá chức danh này tính chính xác không cao. Giống chuyện duyệt luận văn vậy, phải dựa vào may mắn. Có một số người đánh giá có thể không thích tiêu đề luận văn của em hoặc là không thích bài báo của em, có rất nhiều nhân tố chủ quan không xác định lắm.”
Lâm Tất Tất nghe Triệu Thanh Nhượng nói, nước mắt lại bất giác chảy ra.
Thật ra cô không muốn khóc, không được thăng chức thì thôi, không có gì to tát cả, năm sau cô tiếp tục chiến đấu nhưng Triệu Thanh Nhượng vừa đến an ủi cô thì cô muốn khóc, không hiểu sao lại cảm thấy tủi thân.
Triệu Thanh Nhượng luống cuống tay chân móc khăn giấy lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng dỗ dành: “Hơn nữa, em thi viết được 93 điểm, xếp thứ nhất trong số những người nộp đơn, đây là sự thật mà. Với lại, chẳng phải em nói biểu hiện của em ở vòng phỏng vấn cũng rất tốt à? Anh đã xem danh sách rồi, trong đó có mấy bác sĩ anh quen, chất lượng luận văn của bọn họ kém xa so với em, có khả năng điểm phỏng vấn cũng kém em. Như này đi, chúng ta nộp đơn xin trưởng khoa đăng video phỏng vấn bảo vệ luận văn cùng với link CNKI của luận văn đăng báo, xem xem đồng nghiệp làm như thế nào, lần phỏng vấn sau em cũng có kinh nghiệm.”
Lâm Tất Tất ngừng rơi nước mắt, chớp chớp mắt: “Sao em lại cảm thấy anh đang nghi ngờ có điều gì đó mờ ám?”
“Trước khi có kết quả thì không thể kết luận. Một vài bác sĩ có khả năng có quan hệ với viện trưởng, nhưng năng lực chuyên môn của họ đúng thật rất mạnh. Chúng ta nộp đơn trước có được không?”
Lâm Tất Tất gật đầu: “Được, nhưng lỡ như thật sự là do bản thân em rất kém thì sao?”
“Bác sĩ Lâm à, em là bác sĩ rất có trách nhiệm, kiến thức chuyên môn cũng rất chắc, đừng nghi ngờ bản thân. Hơn nữa, em nghĩ người có thể nộp đơn vào vị trí phó bác sĩ trưởng là ai? Những người khác đều rất giỏi. Cho dù sau khi nộp đơn, kết quả không có thay đổi gì, nhưng em cũng có thể biết được xếp hạng cụ thể của mình, anh dám chắc, xếp hạng của em sẽ không thấp.”
Lâm Tất Tất thực sự là bị an ủi được, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
“Nếu như có vấn đề chúng ta sẽ khiếu nại, nếu như không có vấn đề gì thì chúng ta tiếp tục học tập, tích lũy kinh nghiệm. Vừa nhận được kết quả nhất định sẽ khó chịu, nhưng bây giờ là giờ làm việc, đừng để bản thân buồn bã quá lâu có được không?”
“Được.”
Triệu Thanh Nhượng lấy nước rửa tay ra nói: “Vừa nãy ăn khoai tây suốt, lau đi.”
Lâm Tất Tất cũng lấy từ trong túi áo ra một bình: “Em có mang.”
Hai người thực hiện phương pháp bảy bước rửa tay để rửa sạch cặn thức ăn, Lâm Tất Tất bắt đầu buồn bã: “Triệu Thanh Nhượng.”
“Hả? Sao thế?”
“Anh sẽ không cảm thấy em ngốc mà không muốn ở bên em chứ?”
Triệu Thanh Nhượng hoàn toàn không biết chuyện này thì có liên quan gì đến việc hai người có ở bên nhau hay không: “Đầu tiên, em không ngốc. Vấn đề này hoàn toàn không xảy ra.”
“Thế anh có rời xa em không?” Vừa hỏi, Lâm Tất Tất còn làm nũng.
“Không.” Triệu Thanh Nhượng xoa đầu Lâm Tất Tất.
“Anh nói rồi đó.” Lâm Tất Tất nhân cơ hội đeo nhẫn cho Triệu Thanh Nhượng.
Triệu Thanh Nhượng cảm giác kim loại tiếp xúc với tay mình thì sững sờ giây lát.
Trên ngón áp út của tay phải có một chiếc nhẫn bạch kim, trên mặt còn khắc chữ tiếng anh “Spend your life together” (Bên nhau trọn đời).
Lâm Tất Tất đứng dậy, không còn nhớ lời cầu hôn vớ vẩn trước đây nữa, mà trực tiếp hỏi: “Triệu Thanh Nhượng, tôi Lâm Tất Tất mời anh bước vào cuộc hôn nhân với tôi, anh có thể chấp nhận hoặc từ chối.”
Cô vốn còn muốn quỳ một chân xuống nhưng thôi bỏ qua vì ở đây là cầu thang nên không tiện.
Đầu óc của Triệu Thanh Nhượng vẫn đang chết máy, nhưng anh vẫn bật ra câu: “Chấp nhận.”
Nói xong, anh cười bất lực: “Sao em lại nhanh hơn anh một bước rồi? Tối nay anh còn đặt nhà hàng, chuẩn bị rất nhiều thứ nữa.”
“Hả?” Lâm Tất Tất không ngờ rằng Triệu Thanh Nhượng cũng dự định cầu hôn cô vào hôm nay.
“Có hoa, có nhẫn kim cương, có nghệ sĩ kéo violin.”
Lâm Tất Tất đột nhiên cảm thấy mình bị thiệt hại lớn: “Vừa nãy không tính, vừa nãy không tính, coi như anh chưa nghe thấy gì hết!”
“Được.” Triệu Thanh Nhượng nhắm mắt lại, ngón tay khoanh vào thái dương hai vòng: “Xóa ký ức.”
Lâm Tất Tất cướp lại nhẫn ở trên tay trái của anh: “Cái này vẫn nên để em giữ trước.”
Triệu Thanh Nhượng giơ cao tay lên: “Ấy, cho anh rồi thì là của anh, sao có thể đòi về được?”
Nhẫn trên tay anh không thừa một mm, không thiếu một mm, vừa khít ngón vô danh của anh.
Triệu Thanh Nhượng hỏi sao Lâm Tất Tất biết kích thước ngón vô danh của anh, Lâm Tất Tất trả lời thật: “Buổi tối lúc anh ngủ thì em lén dùng thước đo đấy.”
“Trùng hợp thật, anh cũng nhân lúc em ngủ mà đo lén đó.”
Lâm Tất Tất kinh ngạc: “Hèn gì anh hỏi em cuộn thước dây? Lúc đó anh còn nói đo vòng eo để tập thể dục cho tiện hơn. Khoan đã, thế thì kế hoạch của anh chẳng phải còn sớm hơn cả em? Sao muộn như này mới cầu hôn?”
“Phải chọn nhà hàng, phải chọn ngày, phải đặt nhẫn kim cương.” Triệu Thanh Nhượng vốn muốn hôm nay sau khi Lâm Tất Tất thuận lợi thăng chức thì cùng đi ra ngoài chúc mừng, thuận tiện cầu hôn, kết quả kế hoạch không theo kịp thay đổi.
“Được rồi, so với kế hoạch cầu hôn của anh thì em hơi sơ sài một chút.”
“Không sơ sài, anh rất thích.” Triệu Thanh Nhượng có nằm mơ cũng không ngờ có ngày mình được người khác cầu hôn, nhưng tất cả mọi chuyện đặt trên người Lâm Tất Tất thì lại vô cùng hợp lý: “Đi thôi, ra ngoài lâu như thế, đồng nghiệp thay ca cho hai chúng ta chắc rất nôn nóng.”
Sau khi Lâm Tất Tất biết tối nay còn có một nghi lễ cầu hôn đang đợi mình nên cũng không buồn bã nữa, tuy không được làm phó trưởng khoa, nhưng có một ông chồng là phó trưởng khoa không hói đầu cũng không thiệt thòi cho lắm.