Lâm Tất Tất còn cho rằng sau khi Triệu Thanh Nhượng đi cô sẽ buồn một thời gian nhưng nào ngờ luận văn của cô giành được giải thưởng nên bệnh viện cử cô đi giao lưu học tập ở viện y học Hiệp Hoà.
Sau khi Triệu Thanh Nhượng vừa mới sắp xếp thời gian gọi điện với Lâm Tất Tất, anh dự định an ủi cô vợ nhà mình nhưng Lâm Tất Tất ở đầu bên kia điện thoại đang rất sung sướng: “Bây giờ em đang theo học một người rất giỏi, ông ấy còn đồng ý hướng dẫn em làm luận văn để xuất bản đó.”
Lâm Tất Tất vẫn đang nói luôn mồm còn Triệu Thanh Nhượng thì điều tra vị bác sĩ đó một chút, ông ấy còn lớn tuổi hơn cả ba anh, đúng thật là người có uy tín trong khoa tiết niệu.
Phù - Nguy cơ được giải trừ
“Sao anh không nói chuyện?”
“Anh nghe em nói. Anh mới sang đây thì có chuyện gì mà nói, mỗi ngày chỉ ăn với uống.”
“Nhưng em muốn biết anh nói ăn gì, uống gì nha.”
…
Hai người nấu cháo điện thoại mà không hề cảm thấy nhàm chán.
Lúc Triệu Thanh Nhượng quay về, toà án cũng vừa tuyên án với gia đình đó. Xét thấy gia đình đó có thái độ thành khẩn nhận sai còn chủ động loại bỏ những ảnh hưởng đến Triệu Thanh Nhượng và gia đình anh, mà mục đích ban đầu của họ là tố cáo vạch trần chuyện phẫu thuật nên không bị phán tội phỉ báng. Tuy nhiên hành vi của họ đã xâm phạm nghiêm trọng đến danh dự của Triệu Thanh Nhượng và gây ảnh hưởng lớn trên mạng nên họ bị tạm giam một tháng và bồi thường tổn thất về kinh tế và tinh thần cho Triệu Thanh Nhượng là tám mươi nghìn nhân dân tệ cùng với phí kiện tụng và phí luật sư.
Vì chuyện này mà Lâm Tất Tất còn mời luật sư Sở một bữa và giúp đỡ tìm chuyên gia khoa tim mạch ở viện y học Hiệp Hoà khám bệnh cho ba của anh ta. Dù sao thì quyền về danh dự rất khó để đưa ra phán quyết, luật sư Sở cũng phải mất rất nhiều công sức mới làm cho bà cô đó bị tạm giam một tháng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ôi trời, còn phải cảm ơn Tiểu Giải nữa, cậu ấy đã giúp em giới thiệu chuyên gia cho luật sư Sở.”
Triệu Thanh Nhượng ghen lồng lộn: “Chẳng lẽ còn muốn mời Tiểu Giải ăn cơm?”
“Mời cậu ta ăn cơm làm gì, cậu ta ở Bắc Kinh, không lẽ em chạy đến tận Bắc Kinh mời cậu ta ăn cơm à?”
Trái tim của Triệu Thanh Nhượng vẫn còn chưa bình tĩnh lại thì lại nghe thấy Lâm Tất Tất nói, đợi đến khi Tiểu Giải đến đây du lịch thì mời cậu ta ăn cơm, dẫn cậu ta đi chơi.
Tiểu Giải là bác sĩ thực tập của viện y học Hiệp Hoà Bắc Kinh, mới hai mươi lăm tuổi. Lúc Lâm Tất Tất đi giao lưu học tập, cậu ta vừa gặp cô đã yêu cô rồi.
“Ồ, còn muốn dẫn cậu ta đi chơi… đi đâu chơi hả?”
“Anh muốn dẫn cậu ta đi đâu thì đi đó.” Lâm Tất Tất nhịn cười: “Chẳng lẽ anh mặc kệ em đi chung với cậu ta?”
“Chồng ơi, anh đừng suy nghĩ nhiều, Tiểu Giải người ta đã có bạn gái từ lâu rồi.” Lâm Tất Tất gãi cằm anh: “Không phải ai cũng si tình giống anh.”
“Em còn tiếc nuối cậu ta không si tình?”
“Nào có.” Ham muốn được sống của Lâm Tất Tất rất lớn: “Em đang nói khoác anh đó!”
Năm Triệu Tuyên ra đời, chủ nhiệm khoa của Triệu Thanh Nhượng nghỉ hưu, bệnh viện cân nhắc giữa việc mời một người uy tín khác hay là nâng Triệu Thanh Nhượng lên rất lâu, cuối cùng lựa chọn cái sau, mà Lâm Tất Tất lại được đánh giá lên chức phó giáo sư, thế nên Lâm Mộng hay nói cháu gái là ngôi sao may mắn.
Lâm Tất Tất đối với chuyện này tỏ vẻ cạn lời: “Là do con và Triệu Thanh Nhượng xuất sắc, chẳng liên quan gì đến cháu gái của mẹ cả.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Triệu Thanh Nhượng hai mươi tám được đánh giá lên chức phó chủ nhiệm, vừa tròn năm năm đủ điều kiện đánh giá lên chức chủ nhiệm thì được lên luôn, hiếm có ai đánh giá chức danh thuận lợi như anh, chỉ có thể nói anh rất giỏi.
Triệu Tuyên là một em bé rất ngoan, ngoại trừ lúc nhỏ Lâm Tất Tất cần phải bón sữa buổi tối ra thì sau khi cai sữa bé đều ngủ một mạch đến sáng. Cô bé bị té ngã cũng không khóc không quấy, chỉ biết nhìn người lớn mếu máo, dáng vẻ tủi thân khiến cho người ta nhìn mà tan chảy cả trái tim.
Bạn nhỏ Triệu Tuyên từ nhỏ đã thể hiện sự khác biệt của cô bé so với mọi người, cô bé rất ít khi khóc lúc còn là em bé sơ sinh, rất hiếm khi ngã lúc biết đi. Ở cái độ tuổi mà các bé gái thích chơi búp bê Barbie thì cô bé chỉ thích mấy món đồ chơi quái lạ như khủng long, dơi, rắn.
Lâm Mộng rất ngạc nhiên khi cháu gái xinh đẹp đáng yêu của bà lại thích thứ kỳ lạ như thế: “Sao con với Tiểu Triệu không dạy nó, nó còn muốn nuôi chuột trong nhà kìa.”
“... Mẹ, đó là chuột hamster.” Lâm Tất Tất đang làm slide, liếc nhìn con gái trong phòng khách: “Tuyên Tuyên thích cái gì là tự do của con bé, ai nói con gái thì không được thích khủng long, dơi, rắn? Con với Triệu Thanh Nhượng tôn trọng sở thích của con bé.”
“Mẹ, mẹ biết không? Con bé rất thích đến sở thú để xem mấy động vật máu lạnh đó. Mỗi lần con với Triệu Thanh Nhượng dẫn con bé đi sở thú là nó có thể ở đó cả một ngày để quan sát động vật, hai người lớn bọn con cảm thấy nhàm chán lướt điện thoại còn con bé thì cứ ở đó nhìn mấy con vật, nó thật sự rất thích đó.”