Thời gian về nước được công khai, sáu vị khách mời lại đi cùng nhau nên các fan tới đón máy bay hét lên inh ỏi, tiếng hét rung cả bầu trời suýt thì làm sân bay cũng bay luôn nóc.
Hạ Hi Ngải đội mũ thấp và đeo khẩu trang như lúc đến, định làm mình vô hình đi chút ít nhưng Giang Lưu Thâm rêu rao như đang đi catwalk bên cạnh thật sự quá nổi bật, làm cậu cũng bị fan nhận ra.
“A a a a!!” Các fan hâm mộ điên cuồng giơ bảng đèn cầm tay và khẩu hiệu cổ vũ lên, phần lớn đều viết tên hai người. Như thế thì không kì lạ, nhưng điều khiến Hạ Hi Ngải không tài nào chấp nhận được là đến cả trong nhóm fan đi đón thần tượng cũng xuất hiện fan couple.
Cậu nhìn mấy cái bảng đèn cầm tay hình trái tim viết “Thâm Ngải” trong số các bảng đèn kia, tâm trạng có thể gọi là “một lời khó nói hết”.
May mà cậu không phải người duy nhất bị ghép cặp với Giang Lưu Thâm.
Vưu Thanh đi ở phía trước cậu đang cho các fan của mình một nụ hôn gió, giả vờ như không cẩn thận nhìn thấy bảng đèn ghi “Thâm Thanh” kia rồi ngượng ngùng quay đầu đi, dẫn tới các fan only và fan couple cùng nhau hét lên.
Hạ Hi Ngải: “...”
Cao tay, thật sự là quá cao tay.
Nhưng khi chương trình được phát sóng toàn bộ rồi thì cái vị thích diễn làm màu này cũng gần như không còn đất để phát huy tài năng nữa.
Dù sao thì đây cũng là couple do chính tay Giang Lưu Thâm se tơ bén duyên, trong suốt quá trình quay lúc nào cũng nghĩ cách cố ý trêu đùa hoặc tỏ ra có thiện ý, nói là mập mờ cũng không quá, mức độ thả thính thì vừa vừa, nói là tình anh em thì hình như trên rồi, nói là tình yêu thì lại như là dưới dưới.
Thật sự đã trúng điểm “Á” của fan couple rồi.
Kỹ thuật diễn của Vưu Thanh cao tay đến đâu thì khi đứng trước mặt ảnh đế cũng chỉ là chút tài mọn mà thôi.
Không chỉ Vưu Thanh, ngay cả Hạ Hi Ngải cũng càng nghĩ càng thấy rằng có lẽ mình chỉ là một con cờ có giá trị lợi dụng đối với Giang Lưu Thâm mà thôi.
Các nhân viên an ninh cố gắng cản các fan cuồng lại trong lúc hộ tống họ lên xe. Lúc này tài xế đúng lúc tới đón, Hạ Hi Ngải lên xe rồi nhìn về phía Giang Lưu Thâm, trùng hợp cũng thấy đối phương xoay người nhìn mình.
Động tác lên xe của Giang Lưu Thâm hơi dừng lại, trong đôi mắt đằng sau chiếc kính râm không rõ là cảm xúc gì, khóe môi hay nhoẻn lên giờ đây lại mím thành một đường hơi lạnh lùng.
“Bye bye.”
Ngay cả cái miệng luôn chọc ghẹo người khác cũng nói lời tạm biệt một cách nghiêm túc mà hờ hững.
Hạ Hi Ngải nhìn chiếc xe hơi nghênh ngang mà đi, không khỏi nghi ngờ mình đã mơ một giấc kéo dài tận mười lăm ngày.
Trong mơ là Giang Lưu Thâm với khuôn mặt phóng khoáng sát gái kia dùng mọi cách trêu đùa cậu. Nhưng anh cũng không đùa quá trớn, có những lúc anh vẫn dịu dàng săn sóc khó có thể nhận ra, làm cho người ta tức đến ngứa răng nhưng lại không ai muốn trả thù lại.
Mà bây giờ, tỉnh giấc, hay nói đúng hơn là, Giang Lưu Thâm hết diễn rồi.
Anh đã đạt được mục đích, cũng đã hưởng thụ đủ cái việc trêu cợt người khác trong suốt đường đi nên đương nhiên không cần phải diễn nữa.
Dù sao thì anh có địa vị và bối cảnh như thế, sao có thể thật sự để bản thân có tai tiếng với người đồng giới chứ?
Hạ Hi Ngải ngồi lên xe của mình, vẫn đang nhớ lại quãng thời gian mười lăm ngày vừa qua, càng nghĩ càng thấy lão lưu manh này không tim không phổi bạc tình bạc nghĩa, tối hôm qua còn xoa đầu cậu khen cậu thú vị mà hôm nay đã trở mặt tỏ ra không quen biết rồi.
Có thật là anh ta sẽ thực hiện lời hứa cho mình hát bài hát chủ đề cho phim anh ta không? Đừng nói cả cái đó cũng nói dối luôn chứ? Vậy chẳng phải là mình chịu thiệt to rồi...
Không để cậu suy nghĩ linh tinh quá lâu, xe đi được một lúc đã tới công ty. Hạ Hi Ngải mở cốp xe lấy vài đồ lưu niệm và đặc sản ra khỏi vali rồi vào công ty tặng cho các nhân viên có quen biết, đang định đến văn phòng của chị Long tặng một phần thì thấy Tổng giám đốc Triệu bước ra từ bên trong. Tình cờ gặp ông ta, Hạ Hi Ngải dừng bước đứng thẳng người, kính cẩn gọi: “Chào Tổng giám đốc Triệu.”
Tổng giám đốc Triệu tên là Triệu Kiến Hoa, ông chủ của Công ty giải trí Long Hành, năm nay hơn bốn mươi tuổi, bình thường bao giờ cũng híp mắt cười trông rất hiền hòa, bây giờ lại mặt đen như than, ánh mắt cau có đầy hung dữ, cứ thế mà đi một mạch không thèm đáp lại cậu một câu.
Sao vậy nhỉ?
“Hi Ngải, về rồi à? Vào đi, nhớ khóa cửa lại.” Long Tịnh ở bên trong gọi ra. Hạ Hi Ngải khóa cửa theo lời cô ấy: “Chị Long, em có mang về mấy món quà cho chị.”
“Ừ, để ở đó đi.” Giọng của Long Tịnh nghe hơi qua loa, có vẻ như đang bồn chồn chuyện gì đó, sắc mặt không được tốt lắm, cũng gầy gò suy sút hơn trước khi cậu đi rất nhiều.
Hạ Hi Ngải vừa định mở miệng thì đột nhiên ngửi thấy trong không khí có mùi kì lạ: “Sao lại có mùi khói? Chị Long đốt gì ạ?”
Sắc mặt Long Tịnh hơi thay đổi nhưng điều đó chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, cô ấy lập tức mỉm cười: “Trong văn phòng thì đốt cái gì, tôi mới vừa hút thuốc.”
Hạ Hi Ngải biết thỉnh thoảng cô ấy sẽ hút thuốc nên khuyên nhủ: “Ít hút lại đi chị, không tốt cho sức khỏe.”
Sau rồi cậu ngồi xuống, thử dò hỏi: “Chị Long... chị sao thế? Cãi nhau với Tổng giám đốc Triệu ạ?”
“Hi Ngải.” Xưa nay Long Tịnh luôn nghiêm khắc bây giờ lại đột nhiên nói chuyện theo một cách rất nhu hòa, nhưng cô ấy chuyển sang đề tài khác: “Tôi hỏi cậu chuyện này trước. Trong hai năm qua, tôi đối xử với cậu thế nào?”
“Tốt lắm ạ, chị đã giúp đỡ em rất nhiều, em cảm ơn chị ạ.”
Cậu trả lời rất thật lòng, Long Tịnh là người đại diện nổi tiếng trong giới, có thể được làm nghệ sĩ của cô ấy là may mắn của cậu. Nếu không nhờ Long Tịnh dồn công sức để cậu luôn được xuất hiện trước công chúng với hình ảnh đầy tỏa sáng thì cậu đã không nổi nhanh như vậy.
“Vậy nếu như... cậu bị đổi một người đại diện khác, cậu có đồng ý không?”
Hạ Hi Ngải sửng sốt: “Chị Long, chị không muốn dẫn dắt em nữa sao? Có chỗ nào em làm không tốt ạ?” Đổi người đại diện cũng không phải chuyện nhỏ, sao có thể tùy tiện đồng ý được.
“Không phải là tôi không muốn dẫn dắt cậu nữa, mà là Tổng giám đốc Triệu...” Long Tịnh đắn đo: “Ông ta muốn tôi giao nghệ sĩ mà tôi dẫn dắt cho người khác, nếu không sẽ đuổi tôi ra khỏi công ty...”
“Cái gì cơ?” Hạ Hi Ngải giật mình: “Chị đã hy sinh nhiều cho công ty như vậy mà, sao đột nhiên Tổng giám đốc Triệu lại làm thế?”
“Ông ta thấy các nghệ sĩ chủ chốt trong công ty đều làm việc dưới tay tôi, hơn nữa đều nghe lời tôi nói hơn nên sợ một ngày nào đó tôi sẽ dẫn các cậu đi, tự lập văn phòng riêng, vậy không phải công ty sẽ sập rồi sao?”
Mà thực tế thì đó cũng là sự thật, gần như các nghệ sĩ chủ chốt, có giá trị con người cao nhất trong Công ty giải trí Long Hành đều do một tay Long Tịnh nâng đỡ, nếu cô ấy muốn dẫn những người này đi thì chắc chắn sẽ khiến Công ty giải trí Long Hành bị tổn thất nặng nề.
Triệu Kiến Hoa kiêng kỵ Long Tịnh cũng bình thường, xưa nay hai người luôn không hợp nhau về quan niệm kinh doanh trong công ty, bình thường đã không ngừng mâu thuẫn rồi cãi nhau, thường thì cuối cùng Long Tịnh sẽ chiếm được thượng phong. Bàn về quyền phát biểu trong công ty, nghiễm nhiên cô ấy đang theo sát ông chủ trên danh nghĩa của công ty là Triệu Kiến Hoa, giữa hai người dần dần sinh ra khoảng cách, đi tới bước này cũng không khiến người ta bất ngờ. Chỉ là Hạ Hi Ngải không nghĩ rằng Triệu Kiến Hoa lại dám “nổ súng” với Long Tịnh thật, chẳng lẽ ông ta không sợ Long Tịnh sẽ chia cắt tài nguyên và mạng giao thiệp, đi lập văn phòng riêng làm suy sụp Long Hành sao?
“Vậy chị Long định làm thế nào? Cần em đi khuyên Tổng giám đốc Triệu không ạ?”
Long Tịnh lắc đầu, nói với vẻ thất vọng: “Không cần, tôi đi guốc trong bụng ông ta rồi. Trên con đường này tôi không có công lao cũng có khổ lao mà, bây giờ công ty phát triển lớn mạnh thì ông ta bắt đầu lo lắng tôi sẽ lật đổ ông ta, vậy thì tôi ở lại còn có ý nghĩa gì nữa...”
“Chị Long, ý chị là...”
“Đúng vậy.” Ánh mắt Long Tịnh kiên quyết: “Không phải ông ta sợ tôi lập văn phòng riêng sao? Tôi sẽ để ác mộng của ông ta trở thành sự thật.”
Hạ Hi Ngải im lặng.
So với Long Tịnh đã tận tâm đào tạo mình thì cậu không có bao nhiêu tình cảm với Triệu Kiến Hoa, đương nhiên sẽ không đứng ở phía ông ta. Nhưng dẫu sao Triệu Kiến Hoa cũng là ông chủ của công ty, nắm quyền to trong tay, ở giới giải trí cũng có địa vị nhất định, nếu cậu tùy tiện cho thấy lập trường đứng về phía Long Tịnh thì chưa chắc Triệu Kiến Hoa đã cho cậu đi, thậm chí còn có thể đóng băng mọi hoạt động của cậu nữa, vậy chẳng phải là tự hủy tương lai của mình rồi sao? Nhưng nếu ở lại công ty trơ mắt nhìn Long Tịnh bị đuổi đi thì phải xem cậu có qua được lương tâm của mình không đã.
Dường như Long Tịnh hiểu được sự do dự của cậu, ôn hòa nói: “Hi Ngải, tôi không có ý ép cậu đi cùng tôi nên đừng vì vậy mà khó xử, tôi có năng lực, đi đâu cũng có thể làm lại từ đầu, nhiều lắm là chịu khổ thêm một lần nữa thôi. Nhng nếu cậu đồng ý đi với tôi, sau này tôi chắc chắn sẽ giành hết những điều tốt nhất cho cậu.”
Nghe vậy, Hạ Hi Ngải ngẩng đầu lên nhìn về phía cô ấy. Một năm qua Long Tịnh thật sự đã thay đổi rất nhiều, vào lần đầu tiên gặp cô ấy ở bên đường vào hai năm trước, cô ấy yêu kiều, trưởng thành, trang điểm kĩ lưỡng và đầy khí thế như một nữ cường nhân, ngạo nghễ nói với cậu: “Giọng hát của cậu không tệ, tôi cho cậu một cơ hội, muốn kiếm tiền thì đi với tôi.”
Nhưng bây giờ, bộ trang phục cao cấp đắt tiền cũng không che đậy được thân thế ngày càng gầy gò của cô ấy, dưới lớp trang điểm dày cộm là quầng thâm mắt và xương gò má nổi lên, khí thế ngang ngạnh mạnh mẽ vẫn như trước nhưng sau cùng cũng không còn rạng rỡ chói mắt như trước nữa.
Vì công ty này, thực sự cô ấy đã hy sinh độ tuổi đẹp nhất của mình.
Sau một lúc cân nhắc rất lâu, rốt cuộc Hạ Hi Ngải vẫn không thể hạ quyết tâm: “Chị Long, cho em suy nghĩ lại ạ, chuyện này quá lớn, em không thể quyết định ngay được.”
Long Tịnh khẽ híp mắt lại: “Được, nhưng cậu không được nói cho ai trong công ty, Hứa Đồng cũng không được.”
“... Vâng ạ.”
Trên đường về nhà, Hạ Hi Ngải ngồi trong xe, ngẩn người nhìn cảnh đường phố nhanh chóng xẹt qua ngoài cửa sổ thật lâu, buồn rầu mà thở một hơi thật dài.
Chuyện này quá bất ngờ, sao đi du lịch xong về công ty cũng có chuyện thế này? Thảo nào đợt này Long Tịnh không đề cập với cậu về tình hình của chương trình thực tế, thì ra cô ấy còn chưa lo cho bản thân mình xong nữa. Mặc dù Triệu Kiến Hoa nói là giao nghệ sĩ dưới tay cho người khác nhưng một người muốn nắm chắc mọi việc trong tay như Long Tịnh sao có thể đồng ý? Chắc là hai người này định lá mặt lá trái với nhau luôn rồi.
Đúng là người trên cãi nhau thì cá trong chậu cũng bị vạ lây.
Chuyện này không thể nói cho Hứa Đồng biết, vậy cậu có thể tìm ai thương lượng đây? Cậu không hề biết làm thế nào để giao tiếp với những người trong nghề cả, nhỡ đâu đi nhầm một bước thì toàn bộ kiếp sống nghệ thuật đều sẽ bị phá hủy.
Hơn nữa hôm nay chị Long thật sự dịu dàng một cách khác thường, giống như cố ý dẫn dắt cậu vào ván cờ nào đó vậy. Liệu có thể tin lời một phía của cô ấy không? Nhưng nếu không tin cô ấy thì cậu có thể tin ai đây?
Cậu cảm giác mình lúc này như trở về lúc mới vừa lưu lạc ngoài đường. không nơi nương tựa, luống cuống với một tương lai mù mịt vào hai năm trước.
Thì ra cho dù có tiền có địa vị thì cuộc sống cũng chưa chắc đã dễ dàng hơn.
Hai mươi phút sau, xe dừng trước cửa nhà, tài xế Vương đi ra ngoài đi một vòng để kiểm tra rồi quay lại báo cáo xung quanh không có fan theo dõi, Hạ Hi Ngải an tâm đi phần nào, tạm thời không muộn phiền linh tinh nữa mà xuống xe rồi lên nhà.
“Đinh!” Cửa thang máy mở ra, cậu mới vừa bước một bước ra ngoài thì thấy một cảnh tượng trong hành lang, lập tức rụt chân về.
Đó là hai người đàn ông cao to mặc đồ vest giày da đứng sừng sững giữa hành lang như hai vị thần giữ cửa, giữa hai người là một cái tủ lạnh khổng lồ có chiều cao ngang họ.
“Chào cậu Hạ.”
Hai giọng nói ồm ồm vang lên, toàn bộ hành lang đều chấn động vang vọng về.
Lòng Hạ Hi Ngải run lên. Sao cái tủ lạnh khổng lồ này giống loại được hung thủ giết người dùng để giấu xác trong mấy bộ phim trinh thám vậy, rốt cuộc hôm nay là ngày xui xẻo gì thế?
“Các anh... nhầm người rồi.” Mặt cậu đơ như cây cơ, tay thì liều mạng bấm nút đóng lại của thang máy.
Một người để râu quai nón tiến lên một bước, dùng cơ thể cường tráng chặn cửa thang máy lại: “Cậu Hạ nói đùa, chúng tôi biết cậu chứ, đây là chuyển phát nhanh gửi bằng đường hàng không của cậu, phiền cậu ký nhận giúp chúng tôi.”
“... Chuyển phát nhanh đường hàng không? Tôi có mua đâu, không phải của tôi.”
“Đúng là không phải cậu mua, là anh Giang của chúng tôi mua cho cậu, dặn dò chúng tôi đưa đến tận nơi.”
Hạ Hi Ngải: “...”
Cho đến bây giờ, cả đời này cậu chỉ biết một người họ Giang.
“... Để tôi xem đã.” Cuối cùng cậu cũng yên tâm ra ngoài thang máy, ngay sau đó lại cảm thấy thấp thỏm.
Giang Lưu Thâm thì mua được cái gì cho cậu? Chín mươi chín phần trăm là trò đùa rồi, một phần trăm còn lại có khả năng là Giang đại thiếu phạm tội, nhốt người bị hại vào tủ lạnh làm đông lại rồi chuẩn bị đổ tội qua cho cậu.
Có lẽ cậu vừa mở ra một cái là đội cảnh sát đặc nhiệm lập tức xông lên bắt cậu, nhân chứng và vật chứng đều có đủ, cậu trực tiếp bị phán tử hình, trước khi hành hình Giang Lưu Thâm còn đến thăm cậu, cười giễu cợt nói: “Giờ đã biết hậu quả của việc hắt coca vào người tôi rồi chứ?”
... Cái tên Giang Lưu Thâm này đúng là xấu xa tệ hại.
Cửa tủ lạnh trước mặt chậm rãi được mở, hơi lạnh màu trắng tràn ra làm mờ đi tầm mắt của cậu. Hạ Hi Ngải không kịp suy nghĩ thêm gì, trong lòng đánh trống thùng thùng, cẩn thận nhích lên một bước, nhìn vào bên trong... Trên cái đế hình trụ chạm trổ hoa văn phức tạp là một cái khay lớn màu bạc, trên khay là...
Daifuku vị dâu từng tầng với hai màu đỏ trắng xen kẽ nhau.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Thâm: Cho bạn nhỏ này chút ngon ngọt thì ẻm mới theo tôi được.