Hạ Hi Ngải lắc bả vai giãy giụa: “Anh mới là bạn nhỏ ấy, đồ ấu trĩ.” Không hiểu sao cậu lại thầm nhẹ nhõm trong bụng.
Thì ra Giang Tiểu Phù chỉ là em họ...
Giang Lưu Thâm cũng không tức giận, đi đến ghế sô pha ngồi xuống rồi ngoắc tay gọi cậu: “Lại đây, ngồi xuống nói chuyện với mọi người đi. Nhìn
lại cậu đi, ra mắt công chúng hơn một năm rồi mà không quen biết ai trong giới cả, để anh đây giới thiệu cho cậu.”
“Ai nói tôi không quen biết ai?”
"Vậy cậu nói thử xem? Ngoài tôi ra còn ai nữa?" "..."
“Không thể nói đúng không? Biết ngay mà. Vì cậu làm trong ngành giải trí nên phải kết thêm bạn bè nữa, mạng giao thiệp rộng cũng dễ cho sau này, mấy người bạn không nằm trong showbiz của cậu cũng đâu thể cho cậu được tài nguyên gì.”
“Không có cũng không sao cả.” Hạ Hi Ngải nói: “Trước kia tôi cũng không có bạn, không phải tôi vẫn tồn tại được đến bây giờ hay sao? Không quen ai trong giới thì không nổi được sao? Tôi tự dựa vào tôi cũng được thôi.”
Cậu nói xong cũng cảm thấy mình có hơi quá lời, dù sao Giang Lưu Thâm cũng có lòng, vì thế cậu bổ sung một câu: “Không phải là tôi không muốn kết giao với mọi người, chỉ là... tôi quen ở một mình rồi.”
Giang Tiểu Phù kéo tay áo Lê Lạc, nhỏ giọng nói: “Không có một người bạn nào, thì ra Hi Ngải đáng thương như thế, em thấy thương em ấy quá...” Lê Lạc: "Anh cũng..."
Hạ Hi Ngải: "... Tôi nghe được hết đấy." "?!"
Giang Lưu Thâm im lặng một lát rồi bỗng nhiên nở nụ cười, đứng dậy: “Tôi đi khuyên bạn nhỏ này chút đã, hai người chơi trước đi.”
Hạ Hi Ngải bị anh kéo tay lôi đến phòng làm việc. Giang Lưu Thâm dùng sức mạnh đến nỗi cậu không thể thoát ra được. Đến lúc lấy được tự do, cậu bỏ chạy xa hai mét, cảnh giác nhìn về phía Giang Lưu Thâm đang khóa cửa.
“Anh làm gì thế? Tôi đã xin lỗi rồi...”
“Sao cậu phải sợ tôi như vậy?” Giang Lưu Thâm tiến lại gần, cười như một tên vô lại: “Tôi thừa nhận lúc mới gặp nhau chúng ta hơi mâu thuẫn với nhau, nhưng không phải bây giờ đã thành người một nhà tương thân tương ái rồi sao?”
“Ai là người một nhà với anh chứ, tôi không cần anh khuyên bảo.”
Hạ Hi Ngải mới bước tới gần cánh cửa một bước thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ túm về, đè lên tủ sách.
Giang Lưu Thâm chống một tay ngang đầu cậu, tay kia nhẹ nhàng búng mũi cậu một cái, khóe miệng nở một nụ cười rất cưng chiều nhưng ánh mắt lại sắc bén phóng tới như có thể xuyên thủng tâm tư của cậu.
“Bạn nhỏ, nói dối là không tốt đâu nhé.” “Tôi không có...”
“Nếu thực sự không muốn kết bạn thì tại sao lại mua hoa quả mang đến đây? Cậu thực sự đơn thuần đến mức khiến tôi cạn lời luôn đấy, trước giờ ai đến nhà tôi đều mang quà mấy trăm nghìn tới cả.”
Khuôn mặt Hạ Hi Ngải cứng đờ, quay đầu đi: “Do tôi chưa hiểu lễ nghĩa, nếu anh không cần thi tôi sẽ mang về.”
“Ai bảo tôi không cần, làm sao có chuyện tặng rồi còn lấy lại?” Giang Lưu Thâm nghiêng đầu nhìn vào mắt cậu mà cười: “Còn bọc ni lông lại nữa...
Cậu tự mình chọn đúng không? Thế thì tôi không nỡ ăn đâu, bạn nhỏ thành tâm với tôi quá, muốn làm bạn với tôi thế à?”
“Tôi không có ý đó.”
“Chậc, cậu lúc nào cũng miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, ngoài mặt thì tỏ vẻ như ghét tôi lắm vậy, thế mà vừa alo là cậu liền tới. Rõ ràng rất muốn kết bạn nhưng ngoài miệng lại không thừa nhận, đây gọi là gì, biện pháp tự bảo vệ bản thân hả? Có phải trước đây cậu luôn bị người cậu gọi là ‘bạn’ bắt nạt, phải chịu đựng nhiều đúng không?”
Tim Hạ Hi Ngải thót lên, cậu dùng sức đẩy anh ra: “Đừng làm như anh hiểu tôi lắm vậy, anh nghĩ anh là ai chứ?”
“Bị chọc đến chỗ đau rồi, thẹn quá hóa giận rồi.” Giang Lưu Thâm không nhúc nhích, dễ dàng nắm được cổ tay cậu: “Tôi quả thật không là gì của cậu, nhưng nếu cậu đồng ý, tôi có thể làm bạn với cậu, siêu chân thành luôn, mặc dù không dám đảm bảo sẽ không bắt nạt cậu nhưng tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cậu, thế nào?”
Hạ Hi Ngải nháy mắt sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía anh.
Giang Lưu Thâm cười khẽ: “Tôi biết thật ra cậu tin tôi sái cổ, đúng chứ? Phải chịu thôi, tôi có mị lực quá, mau nói ‘Yes, I do’ đi."
"..."
Tuy rằng Giang Lưu Thâm thật sự không biết xấu hổ, nhưng những lời vừa rồi... nói cậu không hề xúc động chắc chắn là giả.
Trước kia khi cậu được người thân nhận nuôi và chuyển lên thành phố để đi học, cậu cũng từng nghĩ rằng sẽ có thêm được những người bạn mới..
Nhưng thực tế lại tàn nhẫn quất cậu một roi, cho cậu biết rằng không nên tin tưởng người khác quá dễ dàng.
Nhưng Giang Lưu Thâm thì chắc không phải loại người như vậy đâu nhỉ? Với thân phận và địa vị của Giang Lưu Thâm, anh không cần phải tốn công lừa dối cậu, có được lợi gì đâu.
Chắc là anh thật lòng muốn giúp cậu, muốn làm bạn với cậu...
Hạ Hi Ngải mím môi, nhẹ giọng nói: “Thực ra hôm nay tôi đồng ý đến đây chủ yếu là vì...” Vì lợi ích công việc, cậu đến để nói về chuyện ký kết hợp đồng chứ không phải chỉ đơn thuần là kết bạn.
Mục đích không trong sạch như thế, so với sự chân thành của Giang Lưu Thâm thì cậu có vẻ thật đáng khinh và thực dụng.
Ai ngờ Giang Lưu Thâm lại nói: “Đến đây tạo quan hệ tốt với ông chủ mới là tôi đúng không? Không có việc gì đâu, tôi hiểu, đó là điều tất yếu trong cuộc sống mà.”
Hạ Hi Ngải kinh ngạc: “Làm sao anh biết tôi muốn rời khỏi Long Hành?”
Giang Lưu Thâm buông tay, xoay người kéo hai chiếc ghế ra hiệu bảo cậu ngồi xuống. Sau khi hai người ngồi đối mặt với nhau, anh bắt đầu ra dáng ông chủ: “Cái gì tôi chả biết, tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, cô sếp của cậu chẳng tốt lành gì. Tôi là một người kính già mến trẻ, sao lại vô duyên vô cớ gọi người ta là bác gái chứ, ả đàn bà Long Tịnh kia làm quá nhiều chuyện ghê tởm.?”
Hạ Hi Ngải không hoàn toàn tin vào điều đó: “Nhưng chị Long đối xử với tôi tốt lắm.” Mặc dù Long Tịnh đã giấu diếm cậu nhưng sự cảm kích mà cậu dành cho Long Tịnh vẫn chiếm đa số.
“Bóc lột cậu như thế mà cậu cũng coi là người tốt? Cơ mà bây giờ đúng là cô ta tốt tính hơn trước thật. Lúc Long Hành còn là công ty nhỏ, cơ bản là nghệ sĩ nào cũng bị cô ta ép đi tiếp rượu, không đi thì lập tức bị dìm xuống không cho phép xuất hiện trước công chúng hoặc bị bắt trả tiền vi phạm hợp đồng, có mấy ai đủ khả năng trả nổi con số trên trời ấy? Đại đa số những người đó đành phải chấp nhận, ai cố chấp không nghe theo thì phải chờ vài năm đến khi hết hợp đồng, bỗng dưng mất đi vài năm thanh xuân quý báu, cậu nói xem cô ta có đáng ghê tởm không?”
"Đúng là quá đáng thật... Nhưng tiếp rượu thì hình như cũng không nghiêm trọng mà? Họ phải uống rất nhiều sao?”
“...” Giang Lưu Thâm hiếm khi cứng họng: “Chẳng lẽ cậu nghĩ tiếp rượu chỉ đơn giản là uống rượu thôi á?”
Hạ Hi Ngải ngẩn người, bỗng dưng hiểu ra, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Giang Lưu Thâm thấy cậu lúng túng như thế thì không hiểu sao lòng lại ngứa ngáy, bắt đầu muốn trêu chọc cậu, cố ý tiến sát lại gần cậu và nói: “Những ai như bạn nhỏ này ấy, mấy ông sếp lớn thích lắm đó, vừa trẻ tuổi lại vừa ngây thơ...”
“Tôi là đàn ông!”
“Mấy ông chủ lớn đều thích đàn ông đó. Cơ thể khỏe mạnh, chơi mấy cũng chịu được, nhất là mấy cậu nhóc thú vị như cậu. Nếu là tôi, tôi có thể chơi đùa cả đêm...”
Anh càng nói càng trắng trợn, Hạ Hi Ngải chưa bao giờ nói chuyện thẳng thắn với ai về chủ đề đồi trụy thế này. Lần đầu tiên nói về chuyện đó đã đã gặp phải tên Giang Lưu Thâm huyên thuyên bậy bạ, ngay cả mình cũng bị đem ra làm đối tượng ấy ấy, cậu nhất thời vô cùng tức giận và xấu hổ: "Đồ lưu manh!"
“Ha ha, nghe cậu mắng tôi nhiều rồi nên tự dưng thấy hơi êm tai luôn.” "Đồ biến thái!"
“Úi chà, nghĩ ra được từ mới rồi này, khó cho cậu quá.” Giang Lưu Thâm vuốt vuốt đầu của bạn nhỏ đang xù lông: “Bây giờ đã biết vì sao tôi bảo cô ta ghê tởm chưa?”
“Nhưng nếu đúng như anh nói thì tại sao những người đó không vạch trần chứ?”
“Vạch trần rồi sao? Lúc đó mạng xã hội còn chưa phát triển, có thể có bao nhiêu người chú ý chứ, còn chưa kể bị Triệu Kiến Hoa ép xuống nữa. Kẻ muốn lật đổ thì không có chứng cứ, nạn nhân trong cuộc thì lại không dám nói vì sợ ảnh hưởng đến con đường phát triển sau này, thế nên chuyện đó không thể giải quyết được gì. May là cậu tốt số, không phải trải qua mấy loại chuyện đó.”
“... Cũng không hẳn là tôi chưa trải qua.”
Giang Lưu Thâm nghe vậy thì vẻ mặt bỗng cứng đờ, dáng vẻ cà lơ phất phơ cũng không còn, mày kiếm nhíu chặt lại, mí mắt trùng xuống, trong đôi mắt đen nhánh lóe lên sự tàn nhẫn: “Long Tịnh ép cậu à?”
Hạ Hi Ngải hoảng sợ trước sự thay đổi đột ngột của anh: “Không phải... Phải nói rằng chị ấy đã giúp tôi mới đúng. Lúc tham gia cuộc thi tuyển chọn
tôi có bị một nhà tài trợ đòi... làm thế, nhưng tôi bị đánh một trận, chị ấy đã giúp tôi giải quyết hậu quả đấy.”
Lúc này mặt mày Giang Lưu Thâm mới dịu bớt đi.
Cũng đúng, mặc dù bạn nhỏ trước mặt này có hơi đơn thuần, ngoài lạnh trong mềm nhưng không hề thuộc loại dễ bị bắt nạt, nếu bị ép quá không chừng ngay cả Long Tịnh cũng không trấn an được, anh lo lắng quá rồi.
“Không có việc gì là tốt rồi, về sau tôi sẽ che chở cho cậu, ra ngoài chỉ cần báo tên tôi ra là không ai dám đụng đến một ngón tay của cậu.”
“... Anh tưởng mình đang đóng vai xã hội đen hả?”
Giang Lưu Thâm suýt chút nữa thốt ra: “Dù là làm xã hội đen tôi cũng có kinh nghiệm hơn cậu”, may mà anh kịp thời ngậm miệng, nếu không sẽ bị lộ chuyện anh từng điều tra gia cảnh của cậu mất.
“Nói tóm lại, nhìn Triệu Kiến Hoa và Long Tịnh như người tốt thế thôi chứ thật ra độc ác lắm đấy. Còn vài chuyện buồn nôn khác tôi không muốn kể cho cậu, dù sao sau này cậu chấm dứt hợp đồng rồi thì cũng không còn liên quan gì đến họ nữa. Tôi sẽ sắp xếp người đại diện phụ trách công việc cho cậu, nhưng cậu không cần nghe theo đâu, chỉ cần lấy lòng ông chủ lớn là tôi đây là được."
Đã nói đến nước này, Hạ Hi Ngải cũng không cần phải giấu diếm gì nữa, cậu chân thành cảm ơn rồi hỏi: “Vậy thì... khi nào ký hợp đồng?”
“Không cần vội vàng, tôi cho cậu một tháng để nghỉ ngơi, trong lúc đó thì viết bài hát và xem mấy bộ phim tôi đóng đi. Vừa hay tôi cũng phải ra nước ngoài tham gia sự kiện triển lãm điện ảnh, chờ tôi về rồi nói tiếp. Thế nào, cậu thấy sếp mới của cậu chu đáo không?”
‘Hơn cả chu đáo ấy chứ...’ Hạ Hi Ngải thầm nghĩ.
Một năm qua gần như ngày nào cậu cũng chạy show, thường xuyên làm việc liên tục, hát hết show này đến show khác, nhận hết quảng cáo này đến quảng cáo khác dù lớn hơn nhỏ. Đã thế công ty còn cảm thấy chưa lợi dụng đủ, liên tục sắp xếp thêm nhiều lịch trình mới cho cậu như muốn vắt chày ra nước, vì thế mà kế hoạch ra album của cậu cứ bị trì hoãn mãi, giờ thì chấm dứt hợp đồng cũng không thực hiện được.
Với cậu, những lời nói của Giang Lưu Thâm đâu chỉ là những lời quan tâm bình thường.
Rõ ràng người đàn ông này là một kẻ đáng ghét, nhưng vì sao cậu lại luôn thấy... anh tốt thế nhỉ?
Tốt đến mức lòng cậu cũng như được một dòng nước ấm áp bao bọc, ấm áp từ trong ra ngoài.
“Vâng, cảm ơn anh.” Hạ Hi Ngải chân thành tha thiết nói: “Cảm ơn anh đã ký hợp đồng với tôi, tôi sẽ không làm anh thất vọng đâu... anh Thâm.”
Nguyên tắc sống và thái độ làm người của cậu luôn rất đơn giản, ai thật lòng đối xử tốt với cậu, cậu tuyệt đối sẽ không phụ lòng người đó.
Nụ cười của Giang Lưu Thâm bỗng cứng lại. Anh nhìn vào đôi mắt đen láy đầy kiên định của người trước mặt, trong đó tràn ngập ánh sáng trong trẻo, phản chiếu khuôn mặt mình. Nhịp tim anh bỗng dưng nhanh đến nỗi không kiểm soát được, và anh cũng không nghĩ ra được một câu trêu chọc nào để nói.
“... Không có gì.”
Thật kì lạ, rõ ràng chỉ là muốn tiện tay kéo một chút thôi, nhưng hôm nay, khi cậu bạn nhỏ này thật sự cầm lấy bàn tay của anh, dường như anh không muốn buông tay ra.
Lời tác giả: Bạn nhỏ nhìn thì lạnh nhưng suy nghĩ cực kì đơn giản, từng phải chịu quá nhiều khổ cực nên chỉ cần được cho chút ngon ngọt đã bị một lão lưu manh bắt cóc rồi.