Sau nhiều ngày luyện tập vất vả ở nhà, ít nhiều cũng thấy ngột ngạt khó chịu, Hạ Hi Ngải quyết định sáng hôm sau ra ngoài đi dạo, hít thở không khí trong lành bên ngoài cho bay bớt mùi mốc meo trên người mình.
Đồng hồ báo thức kêu tám giờ, tám rưỡi, chín giờ, cuối cùng cậu lề mề đến mười giờ mới vật lộn ra khỏi chăn. Cũng không trách cậu được, sau khi vào đông, nhiệt độ không khí xuống thấp, thực sự nhìn thấy gió lạnh gào thét ngoài kia mà phát khiếp.
Chẳng dễ dàng gì để ăn mặc chỉnh tề rồi ý chí chiến đấu sục sôi mà mở cửa đi ra ngoài, vừa xuống tầng cậu liền bị mười mấy fan tư sinh đang ngồi xổm bên dưới bao vây.
“Hi Ngải!! Đã nhiều ngày anh không đăng bài trên Weibo rồi! Bọn em nhớ anh lắm!”
“Rốt cuộc anh ký hợp đồng với bên nào thế à? Anh sẽ không giải nghệ đấy chứ? Bọn em không đồng ý đâu!”
“Mấy ngày nay anh ở nhà làm gì thế? Lâu lắm rồi chưa ra ngoài!”
Hạ Hi Ngải đau đầu bởi âm thanh ồn ào của các cô nàng, cũng may toàn là con gái. Cậu giơ tay chặn lại, ngăn cản ý đồ lại gần của nhóm fan cuồng, nhanh chóng co cẳng lách qua chạy biến, dựa vào lợi thế từ đôi chân dài, trong chốc lát đã bỏ lại các cô nàng ở phía sau.
Trước đây mấy cô fan cuồng này cũng không điên cuồng thế đâu... có khi nào lần tới sẽ chặn trước cửa nhà luôn không? Phải tranh thủ dọn đi thôi.
Sau khi thoát khỏi tầm mắt của nhóm fan cuồng, cậu hạ thấp vành mũ và kéo khẩu trang lên, bước vào trung tâm mua sắm lớn ở gần đó. "Việc lớn” hàng đầu đương nhiên là mua trà sữa, cậu vốn định mua thêm cả đồ ăn vặt nữa, nhưng đi dạo loanh quanh, đi ngang qua một tiệm bán đồng hồ, tầm mắt của cậu đã bị thu hút bởi tấm poster mang khí thế hùng hồn của người phát ngôn đại diện thương hiệu bên ngoài tiệm.
“Chụp ảnh quảng cáo cũng rất đứng đắn...” Cậu nhai trân châu, nhỏ tiếng lẩm bẩm.
Trên tấm poster, Giang Lưu Thâm trong bộ đồ Tây và đôi giày da, khép lại dáng cười luôn ngả ngớn, môi mím lại thành một đường thẳng, đường cong hơi hơi hướng xuống dưới, vùng giữa lông mày ép xuống, hai luồng sáng sắc bén bắn ra từ trong đôi mắt lạnh lùng khiến cho mỗi một người qua đường nhìn lên anh đều cảm thấy sợ hãi.
Quý ông lịch lãm là anh, phong lưu phóng khoáng cũng là anh, lạnh lùng cứng rắn cũng là anh. Rốt cuộc Giang Lưu Thâm có bao nhiêu khuôn mặt? Không lẽ đây chính là tài nghệ chuyên môn của ông hoàng điện ảnh? Vậy thì con người thực sự của anh ấy rốt cuộc là như thế nào...
Hạ Hi Ngải suy nghĩ miên man trong đầu, khi hoàn hồn trở lại thì chân đã vô tình bước vào trong cửa tiệm, không khỏi giật mình sửng sốt. May mắn thay, nhân viên của thương hiệu cao cấp được đào tạo bài bản, nhìn thấy cậu bước vào thì chỉ mỉm cười chào hỏi, chẳng giống như một số nhân viên hướng dẫn mua sắm quấn lấy người không buông tha: “Hoan nghênh quý khách ghé thăm.” Họ không hề đến gần làm phiền, có lẽ không nhận ra người đội mũ và đeo khẩu trang là cậu.
Đủ loại đồng hồ từ bình dân đến sang trọng đều được bày trong các tủ kính, Hạ Hi Ngải cúi đầu, men theo quầy hàng mà thưởng thức, thầm tặc lưỡi.
Chiếc đồng hồ rẻ nhất của tiệm này cũng tầm năm mươi nghìn tệ, mẫu mới nhất mà Giang Lưu Thâm đeo trong poster cũng phải hai trăm năm mươi nghìn tệ. Thực ra so với những chiếc đồng hồ nổi tiếng cũng chẳng có gì đắt đỏ, nhưng đối với một người mới có được chút tiền trong hai năm gần đây và chưa từng thay đổi quan điểm tiêu dùng như Hạ Hi Ngải mà nói, cái giá này thực sự là cao quá đáng.
Không phải đều dùng để xem giờ sao? Cái đồng hồ mấy chục tệ cũng xem được mà, huống hồ giờ đã có điện thoại rồi, người nào còn muốn mua đồng hồ đắt tiền nữa chứ... Cậu nhìn cửa tiệm vắng tanh, càng thêm chắc chắn về lối suy nghĩ của mình.
Nhưng ảnh đế Giang Lưu Thâm có gần một trăm triệu người hâm mộ, nếu đại diện cho một thứ đồ không ai thèm mua thì thật là đáng thương...
Hạ Hi Ngải bỗng xao động trong lòng, lặng lẽ lấy điện thoại liếc nhìn số dư trong tài khoản. Trả xong phí bồi thường vi phạm hợp đồng thì cũng còn hơn mười triệu, năm triệu thì chuẩn bị lấy ra để tiếp tục sửa đường ở quê nhà, còn dư hơn năm triệu, cậu tạm thời không mua nhà cũng chẳng mua xe, không tiêu nhiều đến thế, vả lại sau khi ký hợp đồng với phòng làm việc chắc chắn sẽ có cơ hội để kiếm được nhiều tiền hơn.
Cậu do dự một chút rồi lững thững đến trước quầy, đè giọng xuống và nói: “Xin chào.”
Nhân viên lễ tân nhiệt tình lễ phép trả lời: “Em chào anh, anh có cần em giúp gì không ạ?”
“Anh muốn... mua mẫu đồng hồ trên poster.”
“Vâng ạ, anh đợi em một chút, để em giúp anh đeo thử ạ.”
“Không cần đeo thử đâu, anh mua luôn.” Hạ Hi Ngải đỏ mặt tía tai, ho nhẹ hai tiếng: “Anh, anh là fan của Giang Lưu Thâm, vì anh ấy nên mới mua, anh tin chiếc đồng hồ do anh ấy làm đại diện nhất định là không có vấn đề gì rồi.”
Cậu nói xong hai má cũng nóng bừng vì xấu hổ, may mà có khẩu trang chắn rồi, cũng không bị nhìn ra.
Nói thế chắc là không vấn đề gì nhỉ? Nhân viên bên quầy sẽ cho rằng cậu đúng là fan của Giang Lưu Thâm, sau đó cảm thấy năng lực mà Giang Lưu Thâm vận vào món đồ rất mạnh, thương hiệu của bọn họ quả thật đã chọn đúng người đại diện rồi, Giang Lưu Thâm cũng không phải tăm tối mặt mày nữa rồi...
Chị bán hàng cực kỳ nhanh nhẹn, thoáng cái đã lấy hàng và mang máy quẹt thẻ tới, cười và nói: “Fan của anh Thâm quả là có sức mua mạnh ha, chúng em mời đúng người đại diện rồi.”
Đạt được mục đích rồi.
Hạ Hi Ngải vui sướng quẹt thẻ, lại nghe chị bán hàng nói tiếp: “Từ lúc anh ấy làm đại diện đến giờ, doanh thu của cửa hàng chúng em tăng lên gấp bội, mẫu đồng hồ này hôm nay đã bán ra được ba chiếc, trước đây một tuần cũng chưa chắc bán được một chiếc.”
“...”
Giờ trả hàng còn kịp không?
Lòng Hạ Hi Ngải đau như cắt, cậu run tay rút lại thẻ: “Vậy ư... Lợi hại quá...” Hóa ra vốn dĩ Giang Lưu Thâm không cần đến sự cứu trợ từ cậu... Ôi, hai trăm năm mươi nghìn tệ! Thế là mất trắng rồi!
“Vâng, có rất nhiều người hâm mộ còn muốn mua chiếc đồng hồ mà anh Thâm thường đeo, nhưng chiếc đó là nhà thiết kế của thương hiệu bên em thiết kế cho riêng mình anh ấy, trị giá mười triệu nhân dân tệ, cả thế giới cũng chỉ có một chiếc, có tiền cũng chẳng mua được.”
“Đắt thế...”
“Ha ha, đối với những người như chúng ta thì đúng là đắt, nhưng đối với anh Thâm mà nói thì khá được. Nhà thiết kế rất ngưỡng mộ anh ấy, mời anh ấy mấy lần anh ấy mới đồng ý làm người đại diện. Có được anh Thâm làm
người phát ngôn, thương hiệu của chúng em như tỏa sáng, đương nhiên phải bày tỏ chút lòng thành rồi.”
Hạ Hi Ngải choáng váng: “À, ra vậy...”
Hình như, cậu bỗng nhận ra khoảng cách giữa mình và Giang Lưu Thâm.
Trong mắt cậu, đại diện thương hiệu là người được bên thương hiệu thừa nhận, ngắm trúng được sự nổi tiếng và năng lực thu hút khách mua hàng hóa của người đó. Nhưng về bản chất anh chỉ là một nhân viên tuyên truyền mà nhãn hàng bỏ tiền ra thuê về, giả dụ lượng tiêu thụ không nhiều còn ảnh hưởng đến người đại diện sau này.
Song, trong mắt Giang Lưu Thâm, làm người đại diện cũng chỉ là công nhận thương hiệu.
Anh không quan tâm doanh thu, cũng chẳng quan tâm đ/ến sự nổi tiếng, bản thân anh đã là một tấm bảng vàng, là loại treo ở trên trời, chỉ có người khác đấu tranh nhảy lên mà với lấy anh chứ không đời nào anh hạ mình xuống thấp để cạnh tranh số lượng thương hiệu mời mình làm đại diện và năng lực quảng bá với những thần tượng tầm thường.
Trước đây không phát hiện ra, mà từ giây phút những lời trong miệng của người bên cạnh mình được thốt lên, Hạ Hi Ngải mới nhận thấy, mình cũng có thể làm bạn của Giang Lưu Thâm, gia nhập vào phòng làm việc của anh ấy, đúng như Vưu Thanh từng nói vậy, trèo cao rồi.
Một ca sĩ mới vào nghề, cắm rễ trong bùn đất mà lại mơ ước hão huyền vào việc đưa tay ra giúp đỡ đứa con cưng tài năng đang đứng trên tầng cao mây trời, nói dễ nghe một tí thì là ngây thơ vô tội, chính là kiểu mà Giang Lưu Thâm hình dung về cậu, nói khó nghe một tí... đại khái là không biết tự lượng sức mình.
Cậu đột nhiên nhớ lại bữa tiệc đêm Trung thu, lần duy nhất mà Giang Lưu Thâm lộ bộ mặt thật trước cậu.
“Cậu xứng để được tôi giở trò côn đồ à?”
Khi đó, Giang Lưu Thâm nói ra câu này, biểu cảm trên khuôn mặt vừa khinh miệt vừa chế giễu.
Xem ra lần đó thực sự đã hiểu lầm rồi...
Làm rõ mới thấy đây đúng là chuyện tốt, nhưng cậu bất chợt cảm thấy dưới chân như có lỗ hổng, cơ thể như đang lao xuống, trái tim hoảng hốt rối bời vì cảm giác không trọng lượng, trơ mắt nhìn mình cách xa người kia ngày một xa.