Trong hội trường ghi hình, các fan hâm mộ còn đang nhiệt liệt bàn luận về tin tức lớn mà Giang Lưu Thâm mới tiết lộ, thỉnh thoảng lại bộc phát mấy tiếng hét đầy phấn khích. Lúc này các khách mời và MC đều đã trở lại phòng hóa trang ở hậu trường, thay đổi trang phục để chuẩn bị cho phần trò chơi tiếp theo.
Châu Vũ Huyên thay một bộ đồ thể thao bó sát người, để lộ ra bộ ngực căng tròn, cô ấy thẹn thùng đi đến: “Anh Thâm... Thật ra thì tôi cũng đã vượt qua buổi thử vai cho bộ phim kia của đạo diễn Hà.”
“Cảm ơn anh Thâm! Tôi chỉ biết nhân vật của tôi, những cái khác đạo diễn Hà đều không nói, không ngờ vai nam chính lại là anh! Thật sự rất bất ngờ!” Gò má Châu Vũ Huyên đỏ ứng: “Có anh Thâm ở đây là tôi yên tâm rồi, đến lúc đó anh có thể giúp đỡ tôi không? Tôi thật sự rất sợ bị đạo diễn Hà mắng...”
Giang Lưu Thâm nở nụ cười thương mại tiêu chuẩn: “Đoàn phim sẽ có giáo viên chuyên môn hướng dẫn, cô hãy học thật tốt, bị mắng cũng không sao, đáng sợ nhất là bị thay thế.”
Châu Vũ Huyên nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch: “...Được, tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng...”
Giang Tiểu Phù nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt rời đi của cô ấy, lúc này trong phòng chỉ còn hai anh em, cô không khỏi tức cười: “Anh độc ác thế, lòng nhiệt tình với mấy cô em ngực lớn của anh đâu?”
“Đừng nhắc tới chuyện đó nữa, anh của em phải nhanh chóng xé cái nhãn này đi, nếu không bạn nhỏ sẽ suy nghĩ lung tung.”
“Còn chẳng phải do anh tự dán cho mình.” Giang Tiểu Phù cười xong, nghiêm túc nói: “Anh thật sự muốn để lộ ra chuyện bộ phim sao? Có muốn cắt đoạn này đi không?”
“Cho dù cắt đi cũng sẽ có người tiết lộ ra ngoài, em cho rằng fan hâm mộ đều không có tai sao?” Giang Lưu Thâm bĩnh tĩnh nói: “Yên tâm, đạo diễn Hà sẽ không để ý chuyện này, ông ấy chỉ quan tâm anh diễn có tốt hay không thôi.”
“Anh có thể không? Em lo trạng thái của anh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, bây giờ đi đóng phim sẽ có áp lực rất lớn.”
“Đương nhiên là được, nếu không chắc chắn thì anh của em sẽ không vội vã nhận phim đâu.” Giang Lưu Thầm mỉm cười: “Hơn nữa còn có thiên thần của anh ở bên chữa trị cho, cho dù có áp lực bao nhiêu cũng có thể biến thành động lực.”
“Làm sao trở thành động lực được?”
“Anh muốn cho cậu ấy thấy dáng vẻ nghiêm túc đóng phim của anh, muốn làm cho cậu ấy phải sùng bái anh, muốn trong đôi mắt nhìn anh tràn đầy lấp lánh.”
Giang Tiểu Phù làm bộ buồn nôn: “Tui khuyên ông bớt đi xem bình luận của fan đi, toàn nói gì đâu không hà.”
“Lời của anh mà giống với lời người khác sao?” Giang Lưu Thâm khoác áo lên vai rồi bước ra cửa: “Những ngôi sao trong mắt bạn nhỏ nhà anh cũng khác với người khác, chắc chắn là sáng hơn và lớn hơn rồi.”
Giang Tiểu Phù không chịu nổi lắc đầu, không thèm đếm xỉa đến ông anh này nữa mà đi vào trong thay quần áo. Lúc đi ra, cô tình cờ gặp Hạ Hi Ngải đang chuẩn bị đi thay quần áo.
Trong phòng hóa trang không còn ai khác, cô nhiệt tình chào hỏi: “Hi Ngải! Bên trong còn trống, mau vào đi.”
“Dạ, em cảm ơn ạ.”
“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, có cảm ơn cũng phải là chị cảm ơn em mới đúng.”
“?” Hạ Hi Ngải lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
“May mà có em, anh của chị mới...” Giang Tiểu Phù đang định nói ra nguyên nhân thì có mấy người đi vào trong phòng hóa trang: “Thôi vậy... để hôm khác chị kẻ cho em nghe.”
Hạ Hi Ngải khẽ gật đầu, không ở lại lâu nữa mà đi vào trong phòng thay quần áo. Trong lòng cậu vẫn còn suy nghĩ về mấy lời Giang Tiểu Phù chưa nói xong, nhưng suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra được mình đã làm chuyện gì mà Giang Tiểu Phù phải cảm ơn, đành quên đi.
Sau giờ giải lao, mọi người trở lại sân khấu bắt đầu trò chơi.
Sáu vị khách mời buộc dây chun quanh eo, trên đất được trải đệm mềm, khách mời phải chạy đến giỏ nhựa đối diện để lấy bóng, sau đó đưa về điểm xuất phát rồi cho vào giỏ nhựa. Cuối cùng ai được nhiều bóng nhất thì thắng, người nào được ít bóng nhất sẽ bị phạt.
Bởi vì quá phấn khích với phần hỏi đáp lúc trước nên lúc này fan hâm mộ dưới khán đài đang cực kì kích động, không ngừng reo hò cổ vũ.
Tiếng còi vừa vang lên, cả sáu người lập tức lao ra như một mũi tên. Ban đầu họ còn bằng nhau, nhưng về sau tốc độ càng lúc càng giảm xuống vì lực cản của sợi dây. Hơn nữa các nam khách mời còn bị cột một miếng chì vào chân nên càng tốn nhiều thể lực hơn.
Vưu Thanh đưa đi đưa về bảy tám lần thì đuối sức, anh ta thở hồng hộc đi về phía trước như một con rùa đen. Hạ Hi Ngải cũng dần cảm thấy mất sức, thế nhưng thể lực của cậu vẫn chịu được, cộng thêm tinh thần bền bỉ nên mặc dù rất mệt nhưng tốc độ cũng không bị chậm lại bao nhiêu.
Khi chạy về chỗ chiếc giỏ của mình, Hạ Hi Ngải liếc nhìn giỏ bóng bên cạnh của Giang Lưu Thâm, hình như số lượng bóng bên trong cũng tương đương với giỏ của cậu.
Hạ Hi Ngải có chút vui vẻ nhưng cũng hơi lo lắng. Cậu nhớ đến lần mình chỉ đụng nhẹ thôi Giang Lưu Thâm cũng bị chảy máu mũi, lại nhớ đến việc Giang Lưu Thâm bị đau dạ dày.
Tố chất thân thể của Giang Lưu Thâm không tốt lắm... Ít nhất nó không tương xứng với cơ thể của anh ấy.
Nữ khách mời Châu Vũ Huyên chịu thua đầu tiên, ngồi trên nệm nũng nịu nói: “Không chạy nổi nữa rồi”. Còn Đào Tiểu Đài thì mặc dù cũng đã rất mệt nhưng vẫn cố hết sức chạy về phía trước. Tô Chỉ nhìn như một người dịu dàng ít hoạt động mà lại là nữ khách mời có tế bào vận động tốt nhất, trong giỏ của cô ấy đã có tới mười ba quả bóng, chỉ kém Hạ Hi Ngải hai quả mà thôi.
Trận đấu bước vào giai đoạn nảy lửa cuối cùng, Hạ Hi Ngải háo thắng mồ hôi nhễ nhại lao về phía trước, giơ tay hết mức để có thể giảm quãng đường chạy.
Cuối cùng, đến quả thứ mười sáu, Tô Chỉ không thể chạy nổi nữa, trên sân đấu chỉ còn lại hai người Hạ Hi Ngải và Giang Lưu Thâm, số bóng của hai người đều bằng nhau, là mười chín quả.
Tiếng reo hò của fan hâm mộ dần nhỏ xuống, bắt đầu nở nụ cười “nhìn thấu hồng trần”.
Fan hâm mộ A: “Đây đâu còn là trò chơi bình thường nữa, mà là trò đuổi bắt tình yêu.”
Fan hâm mộ B: “Sâu sắc nhức nách.”
Hạ Hi Ngải còn muốn tranh thủ lấy thêm mấy quả bóng nữa nhưng lúc này cậu đã kiệt sức, tay chỉ còn cách giỏ bóng mấy centimet cũng không thể với
tới. Đột nhiên, cậu trượt chân một cái, cả người ngã xuống đệm, đã thế còn bị sợi dây chun kéo lại một mét.
Nhìn thấy cảnh tượng đáng yêu này, Giang Lưu Thâm không nhịn được cười ra tiếng, anh ném quả bóng bay trong tay lên: “Muốn quả bóng này sao?”
Fan hâm mộ bùng nổ hét chói tai, Hạ Hi Ngải nằm trên mặt đất nhìn anh, trong mắt dường như có một chút cảm động.
Không ngờ Giang Lưu Thâm lại thật sự nhường bóng cho cậu ngay trước mắt bao người, quả nhiên anh thích...
“Bốp!” Giang Lựu Thâm đánh quả bóng đi thật xa, nở nụ cười đầy lưu manh:
“Có vứt đi cũng không cho cậu.” Hạ Hi Ngải: “...”
Fan hâm mộ cười ầm lên:
“Ha ha ha anh Thâm sao có thể bắt nạt bạn nhỏ như vậy!”
“Thật là quá đáng, chú cảnh sát ơi ở đây có người bạo hành trẻ em này!” “Tôi biết sẽ không đơn giản như vậy mà ha ha ha!”
Hạ Hi Ngải tức giận đứng dậy, ý chí chiến đấu sôi sục, cậu dùng nốt chút sức lực cuối cùng của bản thân để lao về phía giỏ nhựa, tưởng rằng sẽ lấy được, ai ngờ Giang Lưu Thâm còn nhanh hơn, anh lướt qua cậu như một cơn gió, bợ lấy giỏ bóng của cậu chạy đi.
Hạ Hi Ngải ngẩn ngơ, sau đó lập tức đuổi theo, nhưng do đã quá mệt nên chạy được mấy bước cậu đã mềm nhũn ngã xuống đệm. Hạ Hi Ngải chỉ kịp ôm lấy chân Giang Lưu Thâm, nhưng cậu nhất quyết không để cho người đi. Fan hâm mộ ở dưới khán đài và MC thấy cảnh này cũng cười nức nẻ.
Giang Lưu Thâm cũng cười mãi thôi, anh cứ thế mà kéo chân từng bước từng bước đi đến giỏ bóng của mình, sau đó đổ toàn bổ bóng trong giỏ của Hạ Hi Ngải vào. Xong xuôi, Giang Lưu Thâm cúi người xuống, nhân lúc
Hạ Hi Ngải còn chưa phản ứng, anh ôm người ta lên, ném vào cái giỏ chất đầy bóng.
Dưới khán đài hoàn toàn sôi trào, Hạ Hi Ngải bị tiếng hét chói tai làm cho choáng váng, cậu không hiểu tại sao mình lại ngồi trong giỏ, chỉ biết ngơ ngác nhìn những quả bóng bay đang tung tăng trước mặt rồi từ từ rơi xuống, như thể đang ở trong một buổi lễ rất sôi động mà cũng rất thiêng liêng.
Đầu sỏ Giang Lưu Thâm ngồi xổm xuống bịt tai lại, nói với âm lượng chỉ hai người họ có thể nghe thấy:
“Vào địa bàn của tôi thì là người của tôi.”
Nhìn ánh mắt như lửa đốt của anh, Hạ Hi Ngải thở gấp, trái tim đập loạn xạ. Nếu như không phải cậu hiểu lầm thì cậu... có thể xác định không?