Sau khi tiếp tục phát sóng trực tiếp, đầu tiên là phỏng vấn một mình đạo diễn Hà An, Giang Lưu Thâm nhân lúc này bảo người khác lấy hai bộ đồ mới đến để thay cho bộ quần áo dúm dó đầy nước mắt trên người họ. Ngay sau đó, anh tìm một túi chườm đá, chườm lên đôi mắt sưng đỏ của Hạ Hi Ngải để giảm sưng cho cậu.
“Bình thường kiên cường vậy mà, sao mỗi lần bị ức hiếp thì lại khóc chứ?” Tên đầu sỏ này còn dám nói nhiều: “Lúc đầu anh còn muốn giả vờ lạnh lùng một chút cơ, kết quả nước mắt em vừa chảy ra thì anh đã đau lòng rồi, không lạnh lùng nổi. Người có thể công phá ảnh đế này chỉ có một mình em thôi đấy.”
Vừa rồi trong đầu Hạ Hi Ngải đang lo điều khác, không có sức so đo việc anh diễn kịch để lừa gạt mình, bây giờ đã ổn định lại tinh thần, lại nhớ đến dáng vẻ ngốc nghếch khóc lóc cầu xin người ta lúc nãy, càng nghĩ càng thấy Giang Lưu Thâm đáng ghét, cậu tức giận nói: “Sau này anh còn trêu em như vậy thì em sẽ thật sự không quan tâm anh nữa.”
“Chắc chắn không đâu, anh thề.” Giang Lưu Thâm giơ tay thề: “Anh không ngờ lần này còn có mấy hiểu lầm, chẳng trách mấy ngày trước em lại lạnh lùng với anh như vậy, anh còn tưởng em do dự không quyết được nữa cơ.
Là do anh quá sơ ý nên không để ý, làm em phải đau lòng, tủi thân, xin lỗi bảo bối.”
Hạ Hi Ngải nghe thấy xưng hô thân mật như vậy thì dù đang chườm đá nhưng khuôn mặt cậu vẫn không cản được mà nóng lên: “Đừng gọi em như vậy, buồn nôn…”
Sau khi kết thúc buổi phỏng vấn riêng với đạo diễn thì mấy diễn viên chính lại tập trung lại, tiến hành phần phát sóng trực tiếp cuối cùng. Mặc dù đã chườm đá, đôi mắt của Hạ Hi Ngải vẫn khó nhìn ra là hơi sưng hồng lên nhưng dưới cặp mắt cẩn thận như kính hiển vi của fan hâm mộ, họ vẫn phát
hiện ra điều bất thường, bình luận trên màn hình nháy mắt trở nên điên cuồng, liên tiếp bay ra những dấu hỏi chấm:
“Sao mặt của Hi Ngải lại hồng vậy????? Miệng cũng đỏ nữa?????”
“Sao hai người họ lại thay quần áo?? Trong ba mươi phút nghỉ ngơi ngắn ngủi đã xảy ra chuyện gì vậy?????”
“Có phải là cảm giác của tôi sai rồi không? Sao tôi lại thấy gương mặt của anh Thâm tràn đầy thoả mãn thế kia???”
“Phần phát sóng trực tiếp trước nhìn cứ như hai người họ đang chiến tranh lạnh, bây giờ lại thấy như đang liếc mắt đưa tình vậy!”
“Tôi đoán là dáng vẻ này chắc chắn vừa được hôn he he he…” “Thiên thần của chị hu hu hu cứ thế bị móng heo này làm cho ô uế!!”
Thấy phần bình luận sắp bị fan couple chiếm lĩnh, nhóm fan only không ngồi yên được nữa, nhao nhao gia nhập trận chiến khống chế bình luận:
“Tưởng tượng vừa phải thôi, phải nói mấy lần nữa thì nhóm fan couple các ngươi mới chịu nghe chứ? Giang Lưu Thâm là trai thẳng, chính miệng người ta đã nói thích mấy em gái ngực lớn mà.”
“Mặc dù Hi Ngải đã trưởng thành nhưng những bình luận 18+ dừng lại đi, cẩn thận bị luật sư gửi giấy mời đấy.”
Nhưng cho dù trong phần bình luận có cãi nhau thế nào thì cũng không hiện trên màn hình của buổi phát sóng trực tiếp, mấy vị khách mời vẫn liên tục trả lời câu hỏi như thường lệ.
“Tiếp theo là phúc lợi cho fan hâm mộ! Chúng tôi sẽ lựa chọn những câu hỏi mà nhiều fan hỏi, khách mời cần phải trả lời câu hỏi hoặc thoả mãn yêu cầu của fan hâm mộ, các vị đã chuẩn bị tâm lý thật tốt chưa nào?” MC hỏi. Trong lòng Hạ Hi Ngải vẫn còn đắm chìm trong chuyện vừa nãy, thất thần gật đầu theo mọi người, kết quả một giây sau đã bị chú ý.
“Hi Ngải, có fan hâm mộ nói đã lâu không thấy cậu cười rồi, muốn thấy cậu cười có được không?”
Hạ Hi Ngải ngẩn người, đang nghĩ phải cười thế nào để không thấy giả tạo thì eo đột nhiên bị cù nhẹ, từ trước đến nay cậu đều rất sợ nhột, nhất thời giật mình, phản xạ có điều kiện mà bật cười.
“Đây, cười rồi.” Mặt Giang Lưu Thâm không đổi sắc nói với ống kính. Ngại đang phát sóng trực tiếp, Hạ Hi Ngải chỉ có thể nén giận, trong lòng đã giận dữ đập cho Giang Lưu Thâm tám trăm lần.
“Ha ha ha anh Thâm lại bắt nạt bạn nhỏ rồi!” MC cũng là một người thẳng thắn, một câu đã nâng nhiệt độ trong phần bình luận lên, anh ta nói tiếp: “Hi Ngải, diễn xuất của cậu trong vai phụ đã khiến mọi người rất ngạc nhiên, nhưng càng vui hơn là cậu lại sáng tác nhạc phim, fan hâm mộ muốn cậu tiết lộ thể loại của bài hát này, được không?”
Cuối cùng cũng có một câu hỏi nghiêm túc, Hạ Hi Ngải cũng nghiêm túc trả lời: “Có thể, là một bài hát ca dao dân gian trữ tình, mấy ngày nay tôi đều đang thử sáng tác. Đây là bài hát đầu tiên mà tôi sáng tác một mình, hi vọng mọi người sẽ thích.”
Giang Lưu Thâm nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn cậu. Mấy ngày nay đều đang sáng tác? Hoá ra bạn nhỏ này đi sớm về trễ mỗi ngày không phải là vì tránh mình mà đang thật sự cố gắng đuổi theo…
Đáy lòng anh mềm nhũn, lún xuống một chỗ, ước gì có thể ôm lấy khuôn mặt của người bạn nhỏ này điên cuồng hôn tám trăm lần.
“Tiếp theo là câu hỏi cho anh Thâm! Oa, câu hỏi này không dễ trả lời đâu, anh Thâm, tôi không biết có thể hỏi không nữa.” MC cố ý thừa nước đục thả câu.
Lúc này tâm trạng của Giang Lưu Thâm rất tốt, anh nhoẻn miệng cười: “Cứ hỏi đi!”
“Được! Vậy tôi thay fan hâm mộ to gan hỏi, anh Thâm, anh dự định bao giờ lập gia đình?”
“…”
Hạ Hi Ngải buồn cười, giả vờ che miệng ho khan. Giang Lưu Thâm thấy hết động tác của cậu, nghiến răng: “Các bạn cứ hỏi tôi vấn đề này thú vị sao? Không bằng hỏi những người chưa bao giờ trả lời câu hỏi này đi? Ví dụ như… Hi Ngải?”
Lúc này Hạ Hi Ngải thật sự ho khan, sau khi ho xong thì không chịu yếu thế đáp lại: “Người mà fan hâm mộ hỏi là anh mà, em cũng muốn biết bao giờ anh lập gia đình vậy?”
Ghê gớm chưa, thiên thần biến thành ác quỷ rồi.
“Bao giờ em lập gia đình thì anh sẽ lập lúc đó.” Giang Lưu Thâm cười xấu xa: “Anh trai phải chăm sóc em cho tốt thì mới yên tâm lập gia đình.”
Anh tưởng cậu bạn nhỏ nhà anh nghe thấy câu này sẽ đỏ mặt không nói gì, ai ngờ Hạ Hi Ngải lại thản nhiên nhìn anh, trong đôi mắt đen ba phần ngại ngùng, bảy phần chân thành: “Cứ quyết định vậy đi… anh nói lời phải giữ lấy lời.”
Hai tiếng sau, chương trình phát sóng trực tiếp thuận lợi kết thúc, lúc nhiều người xem nhất đã đột phát ba mươi triệu người, thay đổi lịch sử của số người xem nhiều nhất. Các kênh truyền thông và tài khoản marketing nhao nhao tuyên bố những thông tin liên quan đến bộ phim, fan hâm mộ mượn sức nóng chia sẻ những bài viết này, fan couple thì lại càng được ăn nhiều đường, chủ đề “Nếu yêu thì hãy yêu đậm sâu” lại đứng nhất bảng, mọi người đều bận không chịu được.
Trong lúc vui mừng, Hà An vung tay nói muốn mời khách, Giang Lưu Thâm vốn định từ chối nhưng bạn nhỏ nhà anh lại là người đầu tiên đồng ý. Anh vội vàng kéo người sang một bên, lặng lẽ nói: “Đừng đi ăn cơm, chúng ta nhanh chóng về nhà nhé, ngoan.”
Hạ Hi Ngải hoang mang: “Có việc gì gấp sao?”
“Đương nhiên là có, vừa rồi anh vẫn chưa hôn đủ đâu.” Giang Lưu Thâm dõng dạc nói.
“…” Lúc này Hạ Hi Ngải hét lên với Hà An: “Đạo diễn Hà! Chúng ta ăn cơm xong thì đi hát đi!”
“Được! Hi Ngải đồng ý hát thì không còn gì tốt hơn được nữa.” Giang Lưu Thâm: “???”
Kết quả bữa cơm này ăn từ chạng vạng tối đến hơn chín giờ. Trong bữa tiệc Hạ Hi Ngải chỉ uống một chén rượu nhỏ tượng trưng thôi nhưng khuôn mặt cậu lập tức đỏ bừng khiến người ta nhìn mà đau lòng. Giang Lưu Thâm thì nhìn mà lòng ngứa ngáy, lại nhớ đến những lời mà bạn nhỏ nhà mình nói trước khi phát sóng trực tiếp thì càng muốn đóng gói mang cậu về nhà luôn.
May mà sau đó Hà An có việc phải xử lý, sau khi cơm nước xong mọi người giải tán luôn, không đi hát nữa. Giang Lưu Thâm thở phào một hơi, đang định bắt cóc người đi thì lại bị Hà An gọi lại.
“Lưu Thâm, cậu qua đây.” Hà An dẫn anh đến nơi mà người khác không nghe thấy được, hỏi thẳng vào vấn đề: “Cậu với Hi Ngải… hình như cậu không chỉ muốn chăm sóc cậu ấy đơn giản vậy đâu nhỉ? Nói thật với tôi đi, có phải hai người đang ở bên nhau rồi không?”
Giang Lưu Thâm giơ ngón cái lên: “Đạo diễn Hà, ông đúng là hoả nhãn kim tinh, có thể nhìn rõ mọi việc lại có mắt nhìn người, vậy nể tình cảm sâu đậm của hai vợ chồng cháu, ông thêm đất diễn cho em ấy đi?”
“Đừng nhiều lời với tôi, kịch bản đã xong rồi.” Hà An cười mắng: “Tình cảm vợ chồng sâu đậm mà cũng không ngại nói ra miệng, ở bên nhau bao lâu rồi?”
Giang Lưu Thâm nhìn đồng hồ: “Chắc khoảng năm tiếng ạ.” Hà An phì cười: “Hoá ra là hôm nay hả?”
“Mặc dù mới yêu nhau năm tiếng nhưng bọn cháu đã yêu lẫn nhau vô số tiếng rồi.”
“Cậu đấy… dựa vào cái miệng này để làm người ta cảm động phải không?”
“Đâu có, cháu dựa vào tấm chân tình của cháu mà.” Giang Lưu Thâm đùa đủ rồi, không cười cợt nữa mà nghiêm túc nói: “Đạo diễn Hà, cháu cảm ơn ông.”
“Cảm ơn tôi làm gì?”
“Cảm ơn ông không vì chuyện này mà có ý kiến với cháu. Thật ra cháu đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất rồi, cho dù ông đổi vai của cháu thì cháu cũng không oán hận câu nào.”
“Làm gì có, tôi cũng có phải là loại người cổ hủ đâu.” Hà An trấn an: “Bộ phim đầu tiên của cậu cũng là do tôi quay, tôi cũng xem như là nhìn cậu trưởng thành, cậu hợp tác với nhiều mỹ nữ vậy mà chưa bao giờ động lòng, tôi đã sớm đoán được cậu thích con trai rồi.”
“…” Giang Lưu Thâm hiếm khi nghẹn lời, nhất thời không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu: “Cái đó, đạo diễn Hà… thật ra trước đây cháu thật sự thích mỹ nữ…”
“Hả? Vậy sao cậu vẫn độc thân nhiều năm như vậy?”
“Không phải vì cháu say mê công việc sao! Cháu định sau ba mươi tuổi mới suy nghĩ đến chuyện này, không ngờ lại đến trước thời hạn.”
“Nói vậy thì Hi Ngải làm rối loạn kế hoạch cả đời của cậu hả?”
“Cũng không phải vậy, trước khi gặp em ấy thì cuộc sống của cháu mới hỗn loạn, không phải ngài không biết.” Giang Lưu Thâm nhìn về phía Hạ Hi Ngải đang ngửa đầu nhìn trời đêm ở đằng xa, cong môi cười: “Ban đầu cháu còn nghĩ cháu sẽ là người dẫn dắt em ấy, không ngờ em ấy mới là người dẫn dắt cháu.”
Hà An vỗ vai anh: “Hai người đều là người dẫn dắt của nhau, có thể gặp được người như vậy không dễ dàng gì đâu, cố mà trân trọng đi, tôi chúc phúc hai cậu.”
“Cảm ơn ông ạ.” Giọng nói của Giang Lưu Thâm bỗng cao hơn: “Ông xem, ông đã chúc phúc rồi, không tặng quà thì hình như không hợp lý lắm thì phải? Hay là ông thêm màn diễn đôi cho hai bọn cháu…”
“Không có cửa đâu!”
Hạ Hi Ngải đang đếm những ngôi sao lấp lánh trên trời, ánh mắt thoáng nhìn thấy Giang Lưu Thâm đã nói chuyện với Hà An xong đang đi tới, cậu nghiêng đầu sang chỗ khác vứt một câu “Lên xe đi” rồi chui đầu vào xe, không nhắc đến chuyện vì sao mình lại đứng ở ngoài xe lâu như vậy.
Nhưng trong lòng Giang Lưu Thâm biết rõ cậu bạn nhỏ này đang lo lắng cho mình.
Anh vừa lên xe đã cầm lấy đôi tay lạnh buốt của Hạ Hi Ngải, dịu dàng trách: “Bên ngoài lạnh như thế, gió lại to, sao không biết tránh đi hả?”
Tay của Hạ Hi Ngải được bàn tay lớn của Giang Lưu Thâm bao phủ, dần dần ấm lại, nhiệt độ trong lòng bàn tay của đối phương như một dòng nước rót ngược vào da theo mạch máu, dần dần khiến mặt cậu đỏ lên.
“Trong xe chán quá nên em muốn ra ngoài hít thở không khí… Đạo diễn Hà nói với anh gì vậy? Có phải ông ấy phát hiện ra chuyện của chúng ta rồi không?”
“Chúng ta có chuyện gì vậy?”
“Chính là chuyện bọn mình ở bên nhau…” Hạ Hi Ngải đột nhiên phản ứng lại: “Anh lại dụ em nói!”
Giang Lưu Thâm cười bóp khuôn mặt đang thở hổn hển của cậu: “Cuối cùng em cũng thừa nhận là chúng ta đang ở bên nhau rồi. Yên tâm đi, đạo diễn Hà xưa giờ đều rất quan tâm anh, ngoại trừ người nhà thì ông ấy chính là trưởng bối mà anh thân nhất, đến cả lý do thực sự mà anh ngừng đóng phim ông ấy cũng biết. Chuyện bọn mình ở bên nhau, vốn dĩ anh cũng không định giấu ông ấy.”
Hạ Hi Ngải thấy hơi yên tâm, sau đó lại nghĩ: “Em vẫn chưa biết lý do thực sự mà anh ngừng đóng phim đâu.”
“Về nhà sẽ nói cho em, em muốn biết cái gì thì anh sẽ nói cái đó.”
Hạ Hi Ngải gật đầu, mặc dù nhiều lúc Giang Lưu Thâm rất hồ đồ nhưng những chuyện quan trọng thì anh vẫn biết phân rõ nặng nhẹ.