Tiệc tối sau khi dạ hội kết thúc là thông lệ bao năm qua. Bữa tiệc này từ chối tất cả những người trong giới truyền thông, chỉ có những khách quý được mời đến biểu diễn trong chương trình và những nhân viên quan trọng là có tư cách tham gia, ngay cả trợ lý cũng không vào được, tính bảo mật cao vô cùng.
Việc sắp xếp chỗ ngồi cũng phải có sự chú ý. Thông thường những người xấp xỉ tuổi nhau sẽ được sắp ngồi cùng một bàn để tránh việc khoảng cách tuổi quá lớn sẽ câu nệ, khó nói chuyện được với nhau. Thế cho nên bàn mà Giang Lưu Thâm được xếp ngồi đều là những nghệ sĩ trẻ đang nổi trong giới giải trí, ví dụ như diễn viên Trịnh Văn Bân, người từng đoạt cúp ảnh đế như Giang Lưu Thâm nhưng vẫn không nổi cũng không chìm, hay như ca sĩ Lý Quân từng ra một “thần khúc” vào ba bốn năm trước mà bây giờ chẳng còn là bao nhiêu tác phẩm đặc sắc.
Dù sao cũng không nổi bằng anh.
Thế nhưng vừa ngồi xuống, Giang Lưu Thâm lại phát hiện tiểu thịt tươi siêu nổi tiếng kia đang ngồi bên tay phải mình.
Đổi âu phục xong, Hạ Hi Ngải trông càng điềm đạm hơn. Thế nhưng bộ âu phục đen trang trọng kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn, tuấn tú của cậu, làm anh nhìn sao cũng thấy tựa như học sinh cấp ba trộm mặc âu phục của ba vậy.
Này, stylist của công ty này được thuê từ đâu đến thế không biết? Phí mất một khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp như vậy.
Âm thầm phỉ nhổ là vậy, Giang Lưu Thâm vẫn cười lên tiếng chào hỏi: "Ôi, khéo quá, Hi Ngải đấy à." Anh tự cho là sau khi trải qua một màn xuống sân khấu kia, hai người bọn họ đã được tính là có chút quen biết.
Thế mà ai ngờ, Hạ Hi Ngải chỉ hờ hững nghiêng đầu nhìn anh, trong đôi con ngươi đen nhánh lộ ra mấy phần ý lạnh. Cậu khẽ cau mày, chỉ "Ừ" một tiếng như đang không vui lắm.
Giang Lưu Thâm ngẩn người, rồi lại nhanh chóng hiểu ra. Hế, tên nhóc này, còn biết sống hai mặt cơ đấy?
Người như thế trong giới giải trí anh thấy nhiều lắm rồi, trước mặt một kiểu, sau lưng lại là kiểu khác. Tên nhóc này ngay cả ở trước mặt cũng không thèm giả bộ nữa rồi. Mới ban nãy vẫn còn anh Lưu Thâm lớn, anh Lưu Thâm nhỏ gọi rất thuận miệng, bây giờ ngồi sát nhau lại bày cái giá ra với anh.
Hoá ra thái độ khách sáo lễ phép trước đó đều là giả.
Vốn anh còn cảm thấy tính cách và thực lực của đối phương cũng tạm, không định làm gì người ta. Thế nhưng vừa bị người ta đối xử lạnh nhạt như vậy, bản tính độc mồm của anh lại dâng lên.
"Nói chuyện với ai thế, bạn nhỏ?" Giang Lưu Thâm cười có chút lạnh lùng, giễu cợt nói: "Sao, không biết tên tôi à?"
Lông mày Hạ Hi Ngải nhíu lại càng sâu.
Cậu thầm nghĩ: ‘Quả nhiên người không phải hạng tốt lành gì.’
Ban nãy sau khán đài, cậu nghe thấy Giang Lưu Thâm nói mình như vậy, thậm chí còn nói xấu cả chị Long nữa... Cậu rất tức giận, ngay cả việc tỏ ra khách sáo với đối phương cũng không muốn nữa.
"Tôi biết chứ, chẳng qua là tôi không muốn nói chuyện với anh thôi." Hạ Hi Ngải tự nhận bản thân đã rất kiên cường biểu đạt sự chán ghét của bản thân đối với Giang Lưu Thâm.
Giang Lưu Thâm: "..."
Sao mà giống mấy đứa tiểu học cãi nhau thế không biết?
Anh đã quen với những lời nói giấu dao, những cao thủ ném đá giấu tay trong giới giải trí, đột nhiên hôm nay lại gặp một tên ngây thơ, không hề che giấu thái độ của bản thân chút nào thế này, dù là một người từ trước đến giờ hay độc mồm độc miệng như anh cũng không nghĩ ra nên đánh trả thế nào.
Hạ Hi Ngải không muốn nói chuyện với anh thêm nữa, bưng cốc coca đứng lên, muốn đi tới những nơi khác tìm đồ ăn.
"Cậu đợi chút." Hiếm khi Giang Lưu Thâm bị bắt bí, sao có thể cam tâm để người ta đi như thế? Anh nhanh chóng vươn tay bắt lấy cánh tay Hạ Hi Ngải.
Thế nhưng có lẽ là do Hạ Hi Ngải bị anh gọi lại như thế nên hơi giật mình, lập tức quay người sang muốn bỏ của chạy lấy người.
Thế nên vốn Giang Lưu Thâm muốn nắm lấy cánh tay đối phương lại biến thành... chộp lên mông con nhà người ta, chuẩn không cần chỉnh.
Hạ Hi Ngải: "..."
Mấy nghệ sĩ đang ngồi cùng bàn: "..." Giang Lưu Thâm: "..."
... Chờ chút, sao mình lại càm thấy... rất mềm mượt vậy nhỉ.
Giang Lưu Thâm cũng không biết do não mình bị rút gân hay làm sao, như bị quỷ thần xui khiến mà còn nhẹ nhàng nắn nắn.
Mặt Hạ Hi Ngải đỏ phừng phừng, giận dữ quay đầu lại, hắt thẳng cốc coca trong tay về phía Giang Lưu Thâm.
Đột nhiên không khí bốn phía xung quanh như lặng xuống.
Bọt nước cô ca nhanh chóng từ thái dương anh lướt xuống, chảy qua gương mặt đẹp trai nam tính, dọc theo cằm nhỏ xuống, làm cái áo sơ mi trắng nhuộm thành màu nâu, âu phục xa hoa quý phái cũng bị coca thấm một mảng lớn.
Dù tính tình Giang Lưu Thâm có tốt đến mấy cũng là đại thiếu gia quen được nuông chiều từ nhỏ, đã bao giờ bị người ta làm cho bẽ mặt đến thế?
Lúc này anh hít một hơi thật sâu, sau đó đứng lên, chậm rãi mở mắt ra, trên lông mi cũng bị dính chút coca, ánh mắt vốn ngả ngớn đã được thu lại, đôi mắt lạnh lẽo vô cùng. Anh nheo mắt lại nhìn chăm chú vào Hạ Hi Ngải thấp hơn anh một chút, nói.
"Xin lỗi, tôi không cố ý."
Anh nói xin lỗi nhưng tư thế lại vênh váo hung hăng.
Rất nhiều người xung quanh không phát hiện ra chuyện nơi đây, tán gẫu vẫn cứ tán gẫu, nói giỡn vẫn cứ nói giỡn, âm thanh ồn ào náo nhiệt không thôi, chỉ có mấy người cùng bàn đến thở mạnh cũng không dám.
Lồng ngực Hạ Hi Ngải phập phồng rõ ràng, thấp giọng mắng một câu: "Lưu manh!"
Giang Lưu Thâm phì cười nhạo báng, thẳng thắn dỡ lớp ngụy trang hiền lành xuống, cúi người tới gần, ghé sát vào lỗ tai Hạ Hi Ngải hạ giọng trào phúng: "Cậu mà cũng xứng để tôi giở trò lưu manh à?"
Sau đó anh đứng thẳng người dậy, lấy khăn ướt trên bàn xoa xoa mặt, cho dù bị giội làm cả người chật vật vô cùng thì cử chỉ của anh vẫn thong dong tao nhã như cũ.
"Cậu nên vui mừng, vì người cậu giội là tôi." Bằng không chết như thế nào cũng không biết.
Giang Lưu Thâm ném cái khắn ướt đã bẩn xuống bàn, lại sâu xa nhìn đối phương thêm lần nữa, sau đó xoay người thần thái tự nhiên cứ thế rời đi. Hạ Hi đứng tại chỗ, cắn chặt môi, lông mày nhíu lại thật sâu, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm.
Ra khỏi phòng tiệc, Giang Lưu Thâm sầm mặt bước nhanh về phía phòng hóa trang của mình, sau đó mạnh mẽ tung một cước đá văng cửa phòng.
Tiếng động bất ngờ kiến Từ Dương đang ăn quà do fan mang đến sợ đến mức nhảy dựng lên khỏi ghế.
"Ôi mẹ ơi! Anh sao thế?"
Giang Lưu Thâm rút tay ra khỏi túi quần đầy coca, vẩy mạnh thứ đồ uống bám trên tay mình, sắc mặt u ám bắt đầu cởi thắt lưng.
Từ Dương vô cùng kinh hãi hỏi: "Anh, anh đang làm gì thế? Thú tính quá độ??"
"Cút." Giang Lưu Thâm rút dây lưng ra, cắn răng nghiến lợi nói: "Dám mắng tôi là lưu manh, ông đây thật muốn quất cái mông cậu ta một trận." Nói xong anh nhìn cái dây lưng trong tay, lại cảm thấy lời mình nói không ổn lắm, lập tức sửa lời: "Tát vỡ mồm tên oắt con đó."
Nhưng ngẫm lại khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của ai kia, anh lại cảm thấy bản thân không xuống tay được.
Hiếm lắm mới thấy anh gắt lên: "Mẹ kiếp, tên nhóc khốn nạn!"
Từ Dương nghe vậy có cảm giác bản thân như rơi vào trong sương mù. Thế này là đang mắng người thật hay đang mắng yêu đặt nick name cho còn nhà người ta nữa?
Giang Lưu Thâm thẳng tay vứt âu phục và quần tây ướt vừa cởi ra cho Từ Dương, hào phóng khoe cơ bắp của bản thân, xoay người đi tìm bộ quần áo khác. Tìm được một nửa anh lại quay đầu nói: "Lần sau nếu có hoạt động với cái tên nhóc khốn nạn họ Hạ kia, sớm nói cho tôi một tiếng."
Từ Dương ngơ ngác gật đầu, đột nhiên ý thức được cái gì đó, cậu ta lập tức cúi đầu nhìn bộ trang phục được tài trợ đã bị ướt đẫm, nhăn nhúm trong tay. Một tiếng gào khóc thê thảm đột nhiên phát ra từ phòng hóa trang:
"Anhhh! Mau trả em một tháng tiền lương đi!!!"
Lời tác giả:
Tiểu kịch trường:
Giang nào đó: Thằng nhóc khốn kiếp này mà cũng xứng để tôi giở trò lưu manh sao?
Tác giả: Tốt nhất là ông nhớ cho kĩ câu nói này của ông ngày hôm nay.