Hạ Hy Ngải bị bóng dáng cao lớn của Giang Lưu Thâm chặn lại, thò đầu nhìn sang, liền thấy một người phụ nữ đoan trang, tao nhã bước vào nhà, phía sau có bốn vệ sĩ cường tráng, người phụ nữ nhướng mắt, ánh mắt long lanh đa tình, tươi sáng.
Cuối cùng Hạ Hy Ngải cũng biết đôi mắt Giang Lưu Thâm là di truyền từ ai.
Mẹ của Giang Lưu Thâm, Tống Mỹ Oanh, là một nữ ca sĩ nổi tiếng trên toàn quốc cuối thế kỷ trước, bà có một giọng hát vô cùng trong trẻo, được mệnh danh là giọng hát chim sơn ca, không ai có thể đánh bại, bà thuộc thế hệ trước, giới trẻ chỉ biết bài hát của bà nhưng lại không biết sự tồn tại của người ca sĩ kỳ cựu ấy.
Từ khi gả vào nhà họ Giang, bà vẫn hoạt động âm nhạc, nhưng với thân phận của mình, đương nhiên không thể đi biểu diễn kinh doanh được, thỉnh thoảng được mời đi hát ở các buổi tiệc tối lớn, thường thì bà chủ yếu tổ chức các buổi biểu diễn ở các địa danh nổi tiếng.
"Mẹ, mẹ trở về cũng không nói tiếng nào để con đi đón mẹ ở, buổi biểu diễn diễn ra tốt đẹp chứ?" Giang Lưu Thâm đang trong nguy cơ tự nhiên cười nói.
Tống Mỹ Oanh không có trả lời, xua tay, vệ sĩ lập tức lui ra cửa, cung kính đóng cửa lại. Bà ngồi trên ghế sô pha, chỉnh sửa lại khăn choàng lụa, vắt chéo chân lên, ánh mắt nghiêm nghị, hết sức uy nghiêm.
Hạ Hy Ngải bước sang một bên, từ sau lưng Giang Lưu Thâm bước ra, lễ phép chào một tiếng: "Xin chào bác gái."
Giang Lưu Thâm liều mạng nháy mắt với cậu: "Em về phòng trước đi." Nhưng mà, Hạ Hy Ngải lắc đầu, đi thẳng tới sô pha, ngồi xuống đối diện với mẹ Giang.
Giang Lưu Thâm sốc.
Thiên thần nhỏ của anh đúng là có sức chiến đấu vô cùng dũng mãnh.
Tống Mỹ Oanh lạnh lùng nhìn người thanh niên trước mặt, bà nói với con trai mình: "Cậu nhóc này tốt hơn con nhiều, không giống như con, là một tên cầm thú. Yêu đương cũng không nói với mẹ một tiếng. Mẹ còn tưởng con vướng scandal rồi. Tới hôm nay hotsearch tung ra mẹ mới biết."
"Con không phải vì thấy mẹ bận sao, con muốn đợi mẹ về nước mới nói." Giang Lưu Thâm nghe giọng điệu của bà, biết bà không phải thực tức giận, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, nhưng vẫn không thể xem nhẹ.
Anh cũng bước tới, ngồi xuống nịnh nọt: "Em ấy quả là tốt hơn con nhiều. Mắt nhìn người của mẹ quả nhiên là rất tốt, mẹ quả là người mẹ thân yêu của con."
"Con đừng có cười cười nịnh nọt. Trước đây mẹ chiều con quá nên con mới thế này. Mẹ không đồng ý chuyện này. Mẹ đã dập hotsearch cho con rồi.
Hai đứa nhanh chóng phát Weibo phủi bỏ quan hệ đi."
Trái tim Hạ Hy Ngải chùng xuống, Giang Lưu Thâm nắm tay cậu trước khi cậu kịp cất lời.
"Không thể nào."
Nụ cười nơi khóe miệng Giang Lưu Thâm có chút nhạt đi: "Mẹ, mẹ không thể ngăn cản chúng con ở bên nhau."
Tống Mỹ Oanh choáng váng, dường như bà không ngờ thái độ của con trai mình lại cứng rắn như vậy: "Mẹ không ngăn được? Sau khi con đóng băng hết thẻ của con, xem con có đủ tự tin để nói ra lời này không."
"Mẹ, trước tiên hãy tự hỏi bản thân xem mẹ có đủ tự tin để nói ra lời này không đã? Con đã không phụ thuộc vào gia đình mình từ lâu rồi, mẹ cũng biết mà. Dùng chuyện này uy hiếp con cũng vô dụng."
Giang Lưu Thâm ôm vai Hạ Hy Ngải: "Mẹ sẽ không thể tiếp nhận ngay bây giờ, con có thể hiểu. Con sẽ từ từ thuyết phục mẹ chấp nhận, nhưng chúng con không thể chia tay, đúng không?"
Hạ Hy Ngải không trả lời mà nhìn Tống Mỹ Oanh: "Cô à, con có thể nghe lý do của cô không cho chúng con ở bên nhau không?"
Giang Liên Thành: "?"
Tống Mỹ Oanh bị con trai làm cho nghẹn lời, bà tức giận, lời nói không mấy dễ chịu: "Tôi đã điều tra cậu, cậu là người nông thôn, bỏ học từ cấp hai. Hai người không xứng về trình độ học vấn hay bối cảnh gia đình.
Ngoại hình đẹp có ích gì? Có rất nhiều người đẹp hơn trên thế giới, tại sao con tôi phải chọn một người đàn ông như cậu?"
Hạ Hy Ngải nhìn cô, không khiêm tốn cũng không hống hách: "Xuất thân không đổi, nhưng tính từ trăm năm trở lại, ai không xuất thân từ nông thôn?"
"Con chỉ mới tốt nghiệp cấp hai, nhưng trình độ văn hóa không tệ, nếu dì cảm thấy chưa đủ thì com có thể học đại học, học nghiên cứu sinh."
"Về phần hoàn cảnh gia đình... Com không có người nhà, cho nên con sẽ tự đại diện gia cảnh của mình. Hiện tại thu nhập của con khá cao. Tuy rằng không bằng anh Lưu Thâm, nhưng con sẽ có thể đuổi kịp anh ấy trong tương lai. "
"Nếu con làm không được, không cần cô nói, con cũng chủ động rời khỏi anh ấy."
Giang Lưu Thâm nghe mà sững sờ.
Thiên thần nhỏ dang rộng đôi cánh chưa cứng cáp, đứng trước mặt anh, mạnh mẽ thương lượng với mẹ để giành được sự cảm thông và công nhận của gia đình về tình cảm và tương lai của họ.
Ngầu tới mức khiến anh lại bị sốc thêm lần nữa.
Mẹ Giang khịt mũi: "Cho dù cậu có thể làm được những điều này, cậu vẫn là một người đàn ông."
Hạ Hy Ngải cười, giống như là rất tự tin, không hề hoảng sợ: "Nhưng từ những gì cô vừa nói, con có thể biết được, cô dường như không quan tâm đ/ến giới tính. Nếu như cô quan tâm, đã không điều tra học vấn và nền tảng gia đình của con."
Mười điểm lập luận! Giang Lưu Thâm suýt chút nữa đã đứng dậy vỗ tay.
Ý nghĩ của mẹ Giang bị chọc thủng, bà có chút phiền muộn: "Cho dù tôi không quan tâm, xã hội sẽ không quan tâm sao? Fans của hai người sẽ không quan tâm sao?"
Bà không muốn trở thành một kẻ xấu xa, nhưng đó là tương lai của đứa con trai quý giá của bà, làm sao bà có thể bất cẩn?
Bà luôn là một người mẹ thương con, ai cũng biết rằng bà sẽ lập tức giải quyết tất cả những điều bất lợi cho con trai. Những tháng gần đây, bà tổ chức các buổi biểu diễn ở nước ngoài, nhưng vẫn luôn để ý đến các tin tức trong nước. Con trai bà cùng một chàng ca sĩ trẻ tương tác, còn ký hợp đồng với người ta, bà chỉ nghĩ là hai người hợp nhau nên khônh hề can thiệp.
Bà đã không nhận ra rằng có điều gì đó không ổn cho đến khi nhìn thấy hotsearch ngày hôm nay.
Không có gì đáng nói nếu tặng một chiếc đồng hồ bình thường, nhưng đó là một chiếc đồng hồ có khắc tên. Người bình thường sẽ tặng một thứ có khắc tên của chính mình cho người khác?
Bà lập tức gọi điện hỏi Từ Dương, nhưng Từ Dương muốn giấu giếm, giọng điệu ngập ngừng khiến bà chắc chắn được suy đoán của mình, sáng nay bà ngay lập tức chạy tới sau khi xuống máy bay, ai biết hai người không nói tiếng nào mà đã sống chung.
So với con trai cùng ai yêu đương, bà thực sự tức giận hơn vì con trai che giấu bà yêu đương. Điều bà lo lắng không phải là gia thế không phù hợp mà là ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này của con trai.
"Nếu cậu ở bên nó, những lời mời đóng phim sẽ giảm đi. Đóng phim là công việc yêu thích của nó. Cậu muốn hủy hoại sự nghiệp của nó sao?" Ngay khi nhắc tới chuyện ảnh hưởng đến Giang Lưu Thâm, vẻ mặt của Hạ Hy Ngải cứng lại, cậu do dự không trả lời.
"Mẹ, mẹ nói sai rồi." Giang Lưu Thâm đột nhiên nói. "Sai ở chỗ nào?"
"Sự nghiệp của con bị trì trệ không phải sau khi ở bên em ấy, mà là trước khi ở bên em ấy. Nếu không có em ấy, con trai mẹ có thể đã chìm trong ám ảnh của việc quay phim và trực tiếp từ bỏ rồi, chứ đừng nói đến mấy lời mời đóng phim, mẹ nói xem cái nào tệ hơn?"
Tống Mỹ Oanh bị chất vấn. Bà vẫn còn nhớ như in cuộc cãi vã với Giang Lưu Thâm về chuyện ra nước ngoài, bà biết rõ chuyện đó đã ảnh hưởng đến anh nhiều như thế nào.
Là một người mẹ, bà là người hiểu rõ con mình nhất, bà vẫn không có khả năng giúp con trai mình thoát khỏi khó khăn, nhưng cậu ca sĩ trẻ trước mặt lại làm được.
Giang Lưu Thâm thấy bà bắt đầu do dự, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: "Hơn nữa, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đặc biệt nghiêm trọng đến cả hai. Con đã cùng em ấy phân tích. Mẹ có thể tạm thời quan sát thử xem, con trai mẹ sẽ tự mình giải quyết và không gây thêm rắc rối cho gia đình. "
"Nói nghe hay đấy, nếu không giải quyết được thì sao?"
"Nếu khán giả không chấp nhận con vì xu hướng tính dục, đó không phải là vấn đề của con. Tại sao con phải thỏa hiệp?" Giang Lưu Thâm nói: "Nếu thật sự không được, con tự quay phim. Không lên được truyền hình cũng không quan trọng. Dù sao tất cả các giải thưởng mà con muốn đều đã giành được, mọi người đều đã công nhận kỹ năng diễn xuất của con, chỉ còn lại một việc là tự đột phá bản thân. Đây là việc của riêng con và không cần phải được công nhận bởi những người khác."
"Con cam tâm sao? Quay phim là việc từ nhỏ con yêu thích nhất." Giang Lưu Thâm cười.
"Nó đã không còn là điều con quan tâm nhất nữa rồi."
"Con đã suy nghĩ về nó trong một thời gian dài sau đó. Sự nghiệp chắc chắn quan trọng đối với con, nhưng nếu con bỏ qua những người quan trọng và những thứ xung quanh mình vì sự nghiệp, đó mới là mất mát to lớn nhất." "Vậy con muốn nói cậu ấy là người con quan tâm nhất hiện tại sao?" Mẹ Giang liếc nhìn Hạ Hy Ngải.
"Không chỉ em ấy, mà còn cả mẹ."
Giang Lưu Thâm vô cùng cảm kích: "Khi còn nhỏ, con không biết gì, con đã sử dụng nguồn lực đến từ gia đình, nhưng con vẫn luôn tự mãn cho rằng con có thể nhận phim từ các đạo diễn lớn. Mẹ đã giúp con tạo dựng các mối quan hệ, đã tốn không biết bao nhiêu sức lực và tiền bạc. Mẹ cũng là người đến dọn dẹp đống lộn xộn của con, nhưng con lại bỏ qua lòng tốt của mẹ, khiến mẹ tức giận mà đi nước ngoài, cũng khiến mẹ lo lắng bấy lâu nay." "Con thực sự xin lỗi mẹ, sau này con sẽ như vậy nữa. Mẹ đã từng bảo vệ con, nhưng sau này mẹ hãy để con bảo vệ mẹ."
Những lời Tống Mỹ Oanh định nói bị chặn lại bởi những lời này.
Mặc dù Giang Lưu Thâm đã về nước nhưng cả hai người bọn họ đều không quên cuộc cãi vã gay gắt năm đó, họ im lặng vì sợ xấu hổ, sợ xung đột lần nữa. Bây giờ con trai bà có thể nói lời xin lỗi thẳng thắn này, làm bà hiểu ra.
Đứa trẻ bà che chở nhiều năm như vậy, bây giờ đã lớn lên và trưởng thành, trở lại nói sẽ che chở cho bà.
Không thể không có người mẹ nào không xúc động khi nghe lời này.
Tống Mỹ Oanh cúi đầu che giấu cảm xúc: "Con biết là được, mẹ luôn muốn tốt con."
"Vậy thì mẹ có thể đồng ý cho chúng con được không?" Giang Lưu Thâm lại nở nụ cười, nắm lấy tay Hạ Hy Ngải: "Nếu mẹ đồng ý, mẹ sẽ có thêm
một đứa con trai, mua một tặng một, có tận hai người chăm sóc mẹ, mẹ kiếm lời rồi."
Tống Mỹ Đình tức giận nói: "Mẹ lỗ cũng không ít đâu! Mẹ nuôi mày lớn như vậy tốn bao nhiêu tiền? Tìm người yêu cũng để mẹ lo lắng!"
"Tuyệt đối không cần lo lắng! Chỉ cần mẹ gật đầu một cái. Tiệc đính hôn, tiệc cưới, nuôi cháu gì đó thì cứ giao cho con!"
Hạ Hy Ngải mặt đầy chấm hỏi.
Mẹ Giang vẻ mặt uy nghiêm hồi lâu, rốt cục lên tiếng: "Mẹ làm sao có thể sinh ra một đứa con trai như con? Không nghiêm túc gì cả, nhìn người ta chính chắn biết là bao."
"Nếu mẹ thích em ấy như vậy, vậy hãy coi em ấy như con trai thứ hai của mẹ đi."
Mẹ Giang có thể không hiểu ẩn ý trong lời nói của anh sao: "Đừng vui mừng quá sớm, mẹ còn chưa nói đã đồng ý đâu. Nếu hai người có thể chịu đựng được thử thách, mẹ sẽ tùy ý xem xét. Nhưng trước đó, mẹ sẽ không lo chuyện của con nữa nữa, lần này con tự giải quyết chuyện cái đồng hồ đi." Giang Lưu Thâm luôn miệng nịnh nọt: "Vâng, vâng, con biết mẹ là người nói lý, cởi mở, rộng lượng, từ bi và nhân ái..."
"Được rồi, đừng có dẻo miệng." Mẹ Giang vẻ mặt chán ghét: “Ba con để mẹ nói chuyện, còn có việc, đi trước đây."
Hai người thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy tiễn bà ra cửa, vừa đặt tay lên nắm cửa, mẹ Giang đột nhiên quay đầu lại có vẻ do dự.
"Sao vậy mẹ?"
"Con..." Tống Mỹ Oanh do dự vài giây, nhưng vẫn cảm thấy nên nhắc nhở: "Mẹ không phản đối việc sống thử, nhưng... nhớ thực hiện các biện pháp an toàn."
Hạ Hy Ngải đột nhiên đỏ bừng mặt, hơi nóng tiếp tục thiêu đốt đến tận cổ.
"Không sao, con hứa sẽ không để em ấy có thai trước khi chưa kết hôn!" Giang Lưu Thâm cười nói.
Sau khi mẹ Giang rời đi, Hạ Hy Ngải lập tức giơ nắm đấm, tức giận đánh vào ngực anh: "Anh nói gì ở trước mặt dì vậy? Không mang thai trước kết hôn là có ý gì? Dì sẽ tưởng, tưởng chúng ta đã..."
“Tưởng cái gì?” Giang Lưu nắm tay thật cậu, xoay người, áp ở góc tường, che cậu dưới bóng dáng của mình: "Nói đi, tưởng cái gì?"
Hạ Hy Ngải cắn môi, cố chấp không trả lời.
"Nếu em không nói, thì chúng ta làm cho xong mấy chúng ta còn dang dở đêm qua, được không?"
Giang Lưu Thâm nói xong, hôn cô một cái, Hạ Hy Ngải liền quay đầu xấu hổ nói: "Anh biết em muốn nói gì mà..."
Giang Lưu cười tươi, buông tay, lui lại một bước: "Em cũng biết ạn muốn làm gì, em không thể nói ra sao? Bất quá chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ làm thôi. Nếu không thì có lỗi với cái biệt danh "lão lưu manh" em dành cho anh lắm."
Hạ Hy Ngải rốt cuộc vẫn không dám trả lời những lời này, vì vậy cậu nhanh chóng chuyển đề tài: "Không nói chuyện này với anh nữa, lúc nãy em ứng xử tốt không?"
Giang Lưu Thâm nhìn vào đôi mắt vừa mong đợi vừa lo lắng của cậu, nhớ lại vẻ mặt kiên định dũng cảm của cậu vừa rồi, không khỏi mỉm cười: "Tốt, cực kỳ tốt, anh lại yêu em nhiều thêm rồi, bạn nhỏ của anh quả nhiên đẹp trai nhất vũ trụ, vì em vỗ tay!"
Hạ Hy Ngải thấy anh lại bắt đầu đùa giỡn, nheo mắt giơ nắm đấm lên.
Giang Lưu Thâm chạy trốn khắp nơi, không quên quay đầu lại khiêu khích: "Bé cưng giữ sức đi! Nếu không, lát nữa em mất sức, anh muốn làm gì thì làm đó!"
Hạ Hy Ngải vừa khó chịu vừa xấu hổ, cố gắng truy đuổi nhưng cuối cùng kiệt sức rồi bị Giang Lưu Thâm ấn trên sô pha, hôn tới nỗi cả mặt đều đỏ chót.
Loại lưu manh này cũng có thể làm ảnh đế, không biết nên nói là do sự mục ruỗng của nhân tính hay là sự tha hóa của đạo đức…