Chuyện Của Tiểu Quận Chúa

Chương 30: Chủ tử thật sự



Thẩm Trọng Cẩn đến xoa dịu cơ mặt mình cũng không làm, hắn chỉnh lại tư thế quỳ, như một pho tượng đá. Anh mắt quật cường nhìn chằm chằm xuống nền nhà, im lặng không nói gì.

Thẩm Thanh Thương nhìn thằng nhóc cứng đầu mà mình đã nhào nặn nên, con quỷ dữ trong lòng lại cuộn trào, nổi dậy, ông ta rút chiếc roi da đặt sẵn trên bàn trà, vung cao....

Vút.

Khi chiếc roi gần quất vào người Thẩm Trọng Cẩn, Chu Kỳ đã chạy đến đỡ lấy, hắn quỳ xuống trước mặt Thẩm Thanh Thương, thở gấp nói:

"Sư phụ... Người hãy nghe chủ tử giải thích."

Thẩm Thanh Thương mặc dù đang rất tức giận, nhưng nghe thấy lời này vẫn cố gắng bình tĩnh thu roi lại. Ông ta đi về phía bàn trà, nặng nề ngồi xuống.

Thẩm Thanh Thương thừa biết, sự hận thù của Thẩm Trọng Cẩn với Dư gia sâu đậm như thế nào, có lẽ nó chỉ xếp sau phụ hoàng hắn, xếp sau hoàng tộc Tư Vũ thị... Một Thẩm Trọng Cẩn mang đầy thù hận mà sống là do một tay ông ta nuôi dưỡng mà thành, ông ta hoàn toàn tự tin vào điều đó.

Mười chín năm trước, Hoàng đế Đại Chu hạ sát toàn tộc Văn thị với tội thông địch phản quốc. Văn gia nhiều đời hộ quốc, lập nhiều chiến công, làm sao có thể vì hai, ba lời nói của gian thần mà bị diệt. Con chốt cuối cùng, khiến chín đời Văn gia chết thảm chính là lá thư tố cáo tội trạng mà Chủ soái Đại Yến - Dư Chấn Vũ dâng lên cho Tư Vũ Đặng Sinh - Phụ hoàng của Thẩm Trọng Cẩn.

"Con đang có mục đích gì?" Thẩm Thanh Thương lạnh lùng hỏi.

"..."

Đáp lại Thẩm Thanh Thương chỉ có sự im lặng đến ngột ngạt. Thẩm Trọng Cẩn vẫn như vậy, không nhúc nhích, cũng không trả lời.



Nhận thấy vẻ mặt Thẩm Thanh Thương lại căng cứng, Chu Kỳ không nhịn được nữa, hắn vội vàng dập đầu, lên tiếng thay Thẩm Trọng Cẩn:

"Sư phụ... Chủ tử muốn khi chúng ta xuất binh tấn công Đại Yến... Dư Noãn Tâm sẽ là con tin của chúng ta, buộc Dư Chấn Vũ, Dư Tư Niên phải đầu hàng."

Thẩm Trọng Cẩn ngẩng đầu nhìn Chu Kỳ, bàn tay siết chặt thành nắm, ánh mắt hắn hằn lên sự thất vọng rõ ràng... 20 đại côn vẫn chưa đủ cảnh cáo sao?

Chu Kỳ cúi đầu, hắn không dám nhìn Thẩm Trọng Cẩn. Nhưng thật sự hắn không còn cách nào khác. Giữa Thẩm Trọng Cẩn và Dư Noãn Tâm, hắn chọn Thẩm Trọng Cẩn, giữa Thẩm Trọng Cẩn và bản thân hắn, hắn vẫn chọn

Thẩm Trọng Cẩn.

Bên phía Thẩm Thanh Thương, khi nghe thấy những lời này, hắn ngửa đầu lên trời cười lớn, gần như mất kiểm soát bản thân mình, kế hoạch tuyệt vời như vậy, sao hắn không nghĩ ra từ đầu, không cần tốn một binh một tốt, chiếm được Đại Yến, mà Dư Chấn Vũ hay Dư Tư Niên dám đầu hàng, để đổi lấy nhi nữ cũng sẽ không tránh khỏi đại tội "Phản quốc"... Đến cuối cùng kết cục chẳng khác gì Văn gia năm ấy.

"Haha... Hay, hay..."

"Trọng Cẩn... Con đúng là không làm cho ta thất vọng."

Khi đã thoả mãn cảm xúc vui sướng tột cùng này, ông ta cúi đầu, híp mắt nhìn Thẩm Trọng Cẩn, trầm giọng nói:

"Chuyện lũ lụt ở miền Bắc, nạn châu chấu ở miền Đông các con đã biết hết rồi đúng không?"

"Vâng!" Thẩm Trọng Cấn lúc này mới quay đầu nhìn ông ta, thấp giọng trả lời.



"Thời cơ của con đã tới rồi..." Bàn tay nắm lấy tách trà trên bàn, Thẩm Thanh Thương cười lạnh, trào phúng nói,

"Đi gặp người cha thân yêu của con đi."

Rắc,... Tách trà vỡ nát thành từng mảnh, cắm sâu vào da thịt ông ta.

Đáy mắt Thẩm Trọng Cẩn trở nên tối sầm, thanh âm cũng theo đó lạnh lẽo đáp, "Hài nhi đã biết."

***

Chu Kỳ cùng Thẩm Trọng Cẩn rời khỏi đại sảnh, cả hai một trước một sau, im lặng trở về hậu viện.

Phịch.

Đột nhiên Thẩm Trọng Cẩn quay đầu lại, một cước, đá mạnh vào phần bụng của Chu Kỳ, khiến hắn mất thăng bằng, ngã vào hòn non bộ sau lưng.

Thẩm Trọng Cẩn ra tay lần này, thật sự chỉ dùng ba phần sức lực, Chu Kỳ hiểu rõ điều đó, hắn ôm bụng mình, khó khăn ngồi dậy, khàn giọng nói: "Chủ tử..."

Lời còn chưa kịp nói hết, Thẩm Trọng Cẩn bước đến trước mặt Chu Kỳ, từ trên cao, hắn lạnh lùng nhắc nhở:

"Chu Kỳ... Ngươi nên nhớ, chủ tử thật sự của ngươi họ Văn, không phải họ Thẩm.