Lê Thanh Tuyền cảm thấy, nếu cậu không điên thì hẳn là thế giới này điên rồi.
Nếu không thì tại sao...
...
Mùa thu, mùa khai giảng.
Ngày 5 tháng 9, ngày trọng đại đối với học sinh cấp ba.
Từ sáng sớm dưới cổng nhà họ Lê đã tụ tập một đống trai đẹp, đều là thanh thiếu niên thanh xuân dạt dào, mầm non đỉnh nóc kịch trần của xã hội, ngắm đã con mắt. Túm đại một đứa trong đám ra, chính là ô mai gu.
Những người đi ngang qua sôi nổi ghé mắt, có tán dương, có trầm trồ cảm thán, con nhà người ta cả đấy.
Hứa Xuyên nhìn cửa nhà họ Lê đóng chặt, thắc mắc: "Thằng Tuyền đâu?"
Nghiêm Trạch đoán mò nhưng khẳng định chắc nịch: "Nó ngủ chưa dậy."
Lê Thanh Tuyền là đứa có lối sống buông thả nhất nhóm, nước tới chân mới nhảy, tùy tâm tùy ý.
Nhiếp Diên ném cặp cho Hứa Xuyên, xắn tay áo lên, quen cửa quen nẻo leo cổng nhà thằng bạn: "Để tao vào gọi nó."
Cổng nhà họ Lê không cao, Nhiếp Diên không dùng bao nhiêu lực, chân dài bật nhảy, nửa người đã búng qua.
Bác hàng xóm dắt chó ngang qua: "..." Có nên báo công an không đây?
Nghiêm Trạch nhịn không được oán giận một câu: "Hẹn nhau đi sớm chơi bóng mà nó vậy đó." Nói thì nói vậy nhưng cậu ta không có vẻ gì khó chịu, còn lấy điện thoại chụp lại khoảng khắc vàng của Nhiếp Diên.
Hứa Xuyên cười muốn nội thương, còn chạy đến tạo kiểu trước ống kính: "Mày làm như lần đầu Tuyền nó dậy muộn."
Nghiêm Trạch nghiêm túc đăng status kèm dòng caption, tag tên mấy thằng bạn vào: "Bạn gái cũ còn chưa bắt tao chờ lâu vậy." Mười phút cuộc đời rồi chứ ít ỏi gì.
Hứa Xuyên thấy hàng xóm tụ tập ở đằng kia xì xào bàn tán, lâu lâu lại liếc qua bên này, cậu ta vẫy tay chào, tặng cho mấy dì mấy thím một nụ cười tươi rói rồi mới nói ra câu cửa mồm: "Vui mà."
"Với lại, lâu rồi không gặp nó. Chờ chút có sao đâu." Thằng này ước gì còn có thể báo làng báo xóm hơn ấy chớ.
Nghiêm Trạch nhìn đồng hồ, cậu ta sợ làm lỡ giờ lành, cả đám bị nhốt ngoài cổng trường: "...Hai thằng này ăn nằm với nhau ở trỏng luôn rồi à?" Thanh niên này có chút bệnh, bệnh OCD nặng.
Mấy thím hàng xóm bị nụ cười của Hứa Xuyên lấy lòng, đang định qua xã giao vài câu: "..."
Bọn trẻ thời nay thật là...
_______
Lê Thanh Tuyền dùng cả kì nghỉ hè cày phim, cày tiểu thuyết, thức đêm thức hôm, ngày ngủ đêm bay, thời gian chỉ còn là tờ lịch dính trên tường, không phân biệt được đây là năm 2024 hay 2025.
Hôm qua cũng vậy, dù đã được mẹ cho ăn mắng, dặn cậu ngày mai khai giảng nên ngủ sớm đi. Cậu câu trước "Vâng vâng dạ dạ ma ma", câu sau đã "Âu Dương Kim Dung Nữ Thần nữ giả nam giới trà trộn vào trường học với mục đích tìm ra hung thủ giết anh trai song sinh bất ngờ gặp được chàng trai định mệnh liệu có phải đây là tình yêu? Chàng trai này thật là thú vị..." Đem lời của mẹ mình đá ra khỏi đầu không sót lại một mảnh vụn.
Bạn bè người thì đi du lịch nước ngoài đứa thì bận kiếm tiền phụ giúp gia đình, chỉ có Lê Thanh Tuyền sống như chưa từng được sống.
Thói quen hơn ba tháng với cuộc sống dưới âm phủ, nhất thời Lê Thanh Tuyền cứ bị lệch múi giờ, thẳng cẳng ngủ li bì.
Đến khi Nhiếp Diên đột nhập nhà dân tiến vào, thằng bạn vẫn đang chìm trong cõi mộng mơ.
Phòng của Lê Thanh Tuyền toàn là sách với sách, bốn kệ sách đặt ở bốn góc, quyển mỏng có thể so với sách giáo khoa, cuốn dày có thể sánh ngang từ điển. Trên chiếc giường màu lam còn vươn vãi vài quyển đang đọc dở.
Nói ngăn nắp nhưng cũng không hẳn là ngăn nắp, cậu không vứt đồ lung tung đầy sàn nhưng nhìn bố cục căn phòng có chút chật chội, loạn tùng phèo.
Lạc trôi hơi xa, Nhiếp Diên không có thời gian nghiên cứu nữa, đi đến bên giường, cúi đầu: "Tuyền, dậy đi học, trễ rồi."
Hơn ba tháng không gặp cậu, cậu ta cảm thấy có gì đó khang khác, nhưng không rõ là lạ ở đâu.
Bốn đứa bọn cậu, sau khi thi chuyển cấp xong mỗi đứa mỗi ngã tách ra, hẹn khai giảng cấp ba gặp. Hứa Xuyên đi Iceland du lịch, thuận tiện đi Canada chơi với Nhiếp Diên đang đào tạo sâu. Còn Nghiêm Trạch thì bị anh trai bắt đi thực tập trong công ty, ba tháng qua kiếm được không ít. Lê Thanh Tuyền không có visa, cộng thêm lười và không còn tiền, chỉ ló mặt trong group chat vài lần khi bị réo tên, thời gian còn lại sủi mất như viên thuốc hòa tan.
Dù gì khai giảng cũng gặp, cả bọn cũng không mặn nồng với nhau nhiều, ai bận chuyện người nấy.
"Tuyền! Dậy đi!"
"Tuyền!"
Nhiếp Diên xốc chăn lên, hơi ngớ người.
Trước kì nghỉ, Lê Thanh Tuyền nặng 88 kí, mặt đầy mụn đầu đen, đeo kính dày bằng cái đít chai, cả đám rủ nhau đi tập Gym, có cậu là lười chảy thây nằm ườn ở nhà cắm mắt cắm mũi đọc truyện, không béo phì cũng uổng.
Nhưng trước mắt cậu ta là một thiếu niên thân hình cân xứng, mặc áo ngủ mềm như nhung, sợi tóc đen tuyền che kín nửa khuôn mặt, dài đến tận vai, có chút nữ tính nhưng cũng không hẳn.
Chỉ nhìn được nửa bên má, nhưng lại đẹp hết sức đẹp, cái loại không phân nam nữ làm người ta mặc sức tưởng tượng.