Cô gái bên cạnh Hứa Xuyên không ai khác chính là Âu Dương Kim Dung Nữ Thần, em gái của Âu Dương Kim Dung Nam Thần. Hứa Xuyên khi nhìn thấy khuôn mặt sao mà giống bạn cùng bàn quá, hỏi ra thì mới biết đây là em gái người ta, tò mò vô cùng.
Quan hệ giữa Hứa Xuyên và Âu Dương Kim Dung Nam Thần như chó với mèo, quan điểm của hai người lệch nhau hàng chục cây số, không tới nổi gây gỗ nhưng nhìn nhau không thuận mắt.
Hứa Xuyên chê Âu Dương Kim Dung Nam Thần quá điệu, hết dùng kem trộn lại dùng son phấn, không ra dáng đàn ông. Âu Dương Kim Dung Nam Thần thì lại chê Hứa Xuyên bà tám, bãi phân nào cũng có dấu răng của cậu ta, đàn ông gì mà nhiều chuyện y như mấy bà thím.
Nhìn Lê Thanh Tuyền người ta mà xem, không nhiều chuyện/ không son phấn tốt đẹp biết bao!
Nếu đương sự mà biết mình bị đem ra làm đơn vị đo lường, chắc chắn sẽ cho mỗi thằng một cái lườm khinh bỉ.
Gặp nhau tại bữa tiệc, Âu Dương Kim Dung Nam Thần đã nghĩ, nếu đeo bám Hứa Xuyên, cậu ta chắc chắn sẽ có cơ hội làm thân với cậu bạn cùng chung cảnh ngộ.
Đúng là Âu Dương gia không phải nhà giàu, nhà cậu ta chỉ thuộc dạng khá giả, giản dị, không thể nào được Nhiếp gia mời tới được.
Lâm Tâm Như giận dỗi chỉa đầu mâu vào Âu Dương Kim Dung Nam Thần: "Vậy Âu Dương tiểu thư, nhà cô làm gì? Kinh doanh ở mảng nào? Tiền tiêu vặt một tháng mấy triệu?"
Âu Dương Kim Dung Nam Thần quần áo không sang quý, bị trào phúng vừa tức vừa tự ti, mấp máy môi, trả lời: "...Làm công nhân." Nhà cậu ta không đủ tư cách thật.
Đám Lâm Tâm Như xúm lại cười cười: "Ôi trời!"
"Làm công nhân? Tại xưởng nào thế? Nhỏ hay lớn?"
"Nhà tôi cũng có vài cái xưởng, bố mẹ cô tên gì, tôi nói xưởng trưởng chiếu cố cho!"
"Đừng ngại gì cả! Giúp được thì giúp!"
Quả nhiên người giàu đều là một đám hống hách, khinh thường người khác.
Lê Thanh Tuyền nhịn không được nói một câu: "Cũng không phải tiệc xã giao, gia thế thì có liên can gì?" Đi ăn đám hỏi mà cũng phải áp lực thế đấy.
Liễu Như Yên ghen ghét nhìn cậu, là nam sinh mà so với cô ta còn đẹp: "Đúng là không liên quan, chúng tôi chỉ giao lưu hiểu biết thôi. Vậy cũng không được? Con gái bọn tôi kết bạn với nhau đều như vậy cả, khác con trai mấy cậu lắm."
Ý là, một thằng đàn ông như cậu thì đừng có xen vào, muốn làm phụ nữ hay gì.
Lê Thanh Tuyền không táp lại thì là chịu thua, cam chịu nói không lại, còn nếu cậu dám mở mồm ra nói gì đó thì chính là muốn mặc váy.
Không hổ là trùng tên trùng họ với trùm nữ phản diện, nách thâm ghê.
Thằng Xuyên làm gì đi mậy, bạn gái mày bị khi dễ kìa!
Hứa Xuyên dọn xong tư thế xem kịch vui, thiếu bắp rang bơ nữa thôi.
"..."
Liễu Như Yên đắc ý: "Có một số người nên biết thân biết phận, không thuộc về nơi này thì sớm một chút đi đi. Chắc chắn Nhiếp nhị thiếu sẽ cho tôi mặt mũi."
Lê Thanh Tuyền nhíu mày.
Trong không khí xấu hổ, một người đàn ông chậm rãi tiếp cận bàn tiệc của bọn họ. Hình như hắn cũng nghe được lời bàn tán rất to ở bàn bên này.
Lê Thanh Tuyền tròn mắt xem qua, người đàn ông này đúng là người Liễu Như Yên nhìn chăm chú cả buổi không rời mắt.
"Anh Bắc Thần!"
Hai mắt cô ta lóe sáng, đứng bật dậy, tâm tư gì đều viết hết ra mặt. Đối diện với crush ai còn không phải là thiếu nữ thẹn thùng đâu.
Người đàn ông thành thục ổn trọng, lưng thẳng như trúc, khí thế như rồng, bước chân dứt khoát, ngũ quan tuấn mỹ dương quan, giơ tay nhấc chân đồng bộ chuẩn xác, cảnh đẹp ý vui. Khác với tụi Hứa Xuyên tuổi trẻ bồng bột chưa trải sự đời vươn nét thiếu niên non nớt, người đàn ông hơn hai mươi này có sự trưởng thành, nam tính mạnh mẽ và cuốn hút.
Đẹp dữ vậy bây.
Lê Thanh Tuyền ít khi ra đường, cũng không tham gia tiệc tùng của nhà giàu, không biết người này.
Cậu kéo áo Hứa Xuyên, ngẩng đầu hỏi: "Ai vậy?"
Hứa Xuyên đang đứng hóng hớt đột nhiên bị kéo một chút, cậu ta chớp chớp mắt, nhìn đôi mắt tràn đầy tò mò của thằng bạn, khóe môi cười càng cong thêm: "À, mày hỏi người kia? Anh ta chính là Phó Bắc Thần, chính nhân quân tử trong lời đồn." Thằng Tuyền dễ thương thật.
Phó Bắc Thần, tên này có mùi của...
Nam phụ si tình aka anh trai mưa!
Phó Bắc Thần đi đến đây mục đích chỉ có một, chính là chống lưng cho Âu Dương Kim Dung Nam Thần. Hắn đặt tay lên thành ghế, nhăn mày: "Người mời em ấy đi cùng là tôi. Sao? Đủ tư cách chưa?"
Khí thể rất đủ, đủ hù dọa mấy đứa thích phông bạt gia thế.
Quào, tên nam tám nhưng giao diện thì rất nam chính!
"!" Lâm Tâm Như bị ánh như như chim ưng của Phó Bắc Thần làm cho hoảng hồn, không dám ngồi ở đây nữa, kéo theo mấy chị em chạy rối rít.
Liễu Như Yên hận cực nhìn Âu Dương Kim Dung Nam Thần, một con nhóc nhà nghèo có tài cán gì mà được crush của cô ta coi trọng!
Người ta là cô gái nghèo vượt khó đó friend.
Lê Thanh Tuyền nhìn vẻ mặt có màu gan heo của cô ta, âm thầm khoái trá.
Liễu Như Yên đâu thể nào mắng lại nam thần của mình, kêu nam thần mặc váy được.
Lâm Tâm Như đi rồi, cô ta cũng không muốn ở lại làm xấu mắt, giẫm cao gót bỏ chạy.
Thấy người gây sự đã đi hết, Phó Bắc Thần mới nhìn qua Lê Thanh Tuyền, cảm kích nói: "Cảm ơn cô đã giải vây cho Kẹo Ngọt, có chuyện gì cứ đến Phó gia tìm tôi."
K-Kẹo Ngọt á?
Ai?
Vãi lúa.
Da gà da vịt của cậu nổi hết lên, không dám nói chuyện, sợ mình sẽ cười sặc.