Hứa Xuyên bị gã cầm đầu ra tay đánh mục đích là muốn giết gà dọa khỉ, làm bọn họ biết sợ mà ngoan. Dù sao bọn gã cũng là bọn gây án chuyên nghiệp, đánh ra mạng người thì khó mà tiếp tục kiếm chác lắm.
"Xuyên." Nghiêm Trạch lập tức đỡ thằng bạn đứng vững, sắc mặt trầm trọng.
Âu Dương Kim Dung Nam Thần hoảng sợ mở to đôi mắt, run bần bật trốn sau lưng Nghiêm Trạch.
Bọn họ vẫn là coi thường tính hung ác của đám lưu manh chợ phố này. Vốn dĩ chỉ cần trả chút tiền cũng không mất mát gì, một triệu rưỡi có thể giải quyết êm đẹp, đâu cần bị đánh thế này.
"Mau đưa tiền đây!"
Hứa Xuyên thế Âu Dương Kim Dung Nam Thần ăn hai cú, một đấm vào mặt, một cái trên bụng, cả người đau nhức, khóe miệng cũng có mùi máu.
Đại thiếu gia lần đầu bị đánh, không có sợ hãi, chỉ thấy bất lực và hối hận.
Biết vậy nghe lời thằng Tuyền học võ cho rồi!
"Tôi liều mạng với mấy người a a a!"
Thấy bạn mình bị đánh, Nhiếp Diên cũng không thèm núp nữa, vọt đi ra ngoài, đối với đám lưu manh huy quyền.
Cậu ta dám hành động như vậy là có chút võ trên người, nhưng như Lê Thanh Tuyền đã nói, xúc động là ma quỷ.
Giờ thì hay rồi, lại thêm một đứa bị đánh sấp mặt.
Lúc Lê Thanh Tuyền đưa Nghiêm Cửu Tiêu tới, hai thằng bạn đẹp trai đã bị đấm cho không trượt phát nào.
Thánh thần thiên lý ơi!
"Xuyên! Diên!"
Nghiêm Cửu Tiêu dẫn theo một đám người tiến hành vây bắt đám lưu manh, cứu thoát nạn nhân. Bọn kia hoảng loạn tìm cách trốn, đấu đá lung tung khắp nơi, nhưng cuối cùng vẫn bị bắt gọn.
Lê Thanh Tuyền nhanh chân chạy qua hỏi thăm tình hình sức khỏe của bạn mình, nửa đường bị Âu Dương Kim Dung Nam Thần nước mắt nước mũi tèm lem bay tới ôm cổ.
"Hu hu hu! Thanh Tuyền, cậu tới! Thật là đáng sợ quá đi à!"
Lê Thanh Tuyền mặt đều tái: "..." A a a! Thứ gì dính vào người tui!
Âu Dương Kim Dung Nam Thần không chút trầy xước, có vẻ như tụi Hứa Xuyên đã bảo vệ cậu ta.
Lê Thanh Tuyền bị tóc cọ qua gương mặt, vừa ngứa vừa đau, nhẹ nhàng lột ra cánh tay của đối phương, trấn an cho có: "..Không sao thì tốt."
"Tôi qua kia xem tụi thằng Xuyên đã."
Ẹc, lớn già đầu òi còn khóc la!
U hu hu áo trắng của tui!
Lý do này làm Âu Dương Kim Dung Nam Thần không thể không tiếc nuối buông tay: "Ùm."
Lê Thanh Tuyền quá thơm, cậu ta còn muốn cọ cọ thêm cơ.
2)
Trong đám chỉ có Nghiêm Trạch là bị thương ít nhất, cậu ta cùng vài chú công an nâng hai thằng bạn vào xe.
Nghiêm Cửu Tiêu làm cho ba người trước tiên đến bệnh viện kiểm tra, lời khai có thể muộn một chút rồi ghi.
Lê Thanh Tuyền nhanh nhảu nhảy lên xe cùng đến bệnh viện, nghiêng đầu nói với chú công an: "Cho con đi với
."
Thùng xe chỉ có bốn chỗ, hàng ghế phía sau bị bốn đứa chen nhau ngồi. May mà xe hơi này to hơn các loại xe khác, thấy bốn nhóc con ngồi ổn, chú công an xoay tay lái.
"Tuyền."
Ba đứa vươn đôi mắt cún con ra nhìn, đứa thì xấu hổ khi bị bạn thân bắt gặp cảnh mình bị đánh re tua, đứa thì ỉu xìu vì không bảo vệ được mấy thằng bạn, tự trách mình vô dụng.
Lê Thanh Tuyền ngồi ở ngoài bìa cạnh cửa, nương bóng đèn ánh vàng trên xe nhìn thảm trạng của ba thiếu niên.
Người bị đánh thảm nhất không phải Hứa Xuyên, mà là Nhiếp Diên, đồng phục đang mặc nhăn nhúm, vài cúc áo bị rớt ra, lồng ngực đỏ tím, bị đánh chảy máu mũi, sụp mí mắt. (1
Lê Thanh Tuyền không mở miệng quở trách cũng không mắng, cậu nâng tay lên chạm vào gương mặt Hứa Xuyên ngồi gần nhất. Cậu dùng khăn giấy lau giúp máu trên khóe môi của cậu ta, đôi mắt tràn đầy đau lòng: "..Đau không?"' C°
Hứa Xuyên không rõ làm sao tim lại thịch một cái, cúi thấp thấp đầu, nuốt nước miếng trả lời: "Đau...Mà cũng không đau lắm." Lúc bị đánh thì đau thật, nhưng cơn đau cũng nhanh qua.
Vì chỗ ba người mà chen bốn người ngồi có chút chật, bộ ba Hứa Xuyên thân hình người tập thể dục thường xuyên nên cũng cao ráo, ba đôi chân dài không chỗ sắp đặt có chút ủy khuất, người này chạm vai người kia, người kia đụng vào đùi người này.
Lê Thanh Tuyền ngồi sát Hứa Xuyên, vai đụng vai, cậu để đầu gối của cậu ta đè lên thân dưới, để tránh đụng đến vết thương. Tuy có chút không thoải mái nhưng cậu có thể chịu được, một chút cũng không dám động, chỉ có thế nghiêng người ngôi.
Nghiêm Trạch và Nhiếp Diên cũng chú ý đến ánh mắt quan tâm của cậu, cảm xúc hỗn loạn ổn định xuống. Hai người cũng không muốn làm cậu lo: "Vết thương nhỏ, bôi chút cồn là hết liền à."
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, cho dù đã biết 'mình có đối phương cũng có' nhưng khó có ai cự tuyệt được, trong lòng nở hoa.
Bệnh viện rất nhanh đã đến rồi.
Lê Thanh Tuyền ấm áp nhắc nhở: "Lần sau đi chung với Âu Dương Kim Dung Nam Thần nên chuẩn bị sẵn một đội cứu hộ đi theo đi. Không thì đoàn y tế hay lính cứu hỏa cũng được."
Ba người: "..." Không hiểu kiểu gì. (1)
Kiểm tra xong thì trời cũng tối hẳn xuống, may thay Hứa Xuyên, Nghiêm Trạch và Nhiếp Diên chỉ bị thương nhẹ,
Lê Thanh Tuyền cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt lạnh nhạt như được thổi qua chút gió ấm.
Sau đó, cậu liền đem tên Âu Dương Kim Dung Nam Thần này cho vào ghi chú đặc biệt: tam tai tinh.