Lê Thanh Tuyền đặt mông ngồi xuống ghế của Hứa Xuyên.
Mọi khi ăn trưa cùng nhau cả bốn sẽ dùng bàn của Nhiếp Diên cạnh cửa sổ vừa ăn vừa hóng mát. Vị trí ngồi của Hứa Xuyên cũng tốt nhưng vướng cái Âu Dương Kim Dung Nam Thần phiền toái, không ai muốn ăn chung với cậu ta.
Âu Dương Kim Dung Nam Thần chọc phiền phức tới trình độ nào cậu không biết chi tiết, nhưng Nhiếp Diên và Nghiêm Trạch đều nếm qua mùi, lắc đầu ngán ngẫm.
Bàn học của Hứa Xuyên sạch sẽ không một nét mực, sách giáo khoa cũng gọn gàng đặt trong hộc bàn. Ngược lại là Âu Dương Kim Dung Nam Thần, hộp bút, sách vở, lung tung rối loạn đầy mặt bàn.
Còn có một lọ thuốc viên rớt dưới gầm bàn.
Lê Thanh Tuyền khom lưng củi người nhặt lên.
Thuốc? Vitamin? Thực phẩm chức năng?
Của Hứa Xuyên?
Vừa mới xoay cái thân, Âu Dương Kim Dung Nam Thần đã đứng trước mặt kêu: "Thanh Tuyền!"
Cốp!
Âu Dương Kim Dung Nam Thần đột nhiên cất tiếng, đầu Lê Thanh Tuyền còn ở dưới gầm bàn, một cái giật mình, đầu và bàn thân mật tiếp xúc, để lại một cục u.
Lê Thanh Tuyền mắt đầy sao xẹt, đau tới hút không khí.
Âu Dương Kim Dung Nam Thần hoảng loạn, đưa tay nâng cậu ngồi dậy, uất ức
nói: "Mình không cố ý, thấy cậu nên mình kích động quá, không ngờ dọa cậu...Sao lại chui xuống dưới đó làm chi."
".." Là xin lỗi hay đỗ lỗi vậy má?
Mí mắt Lê Thanh Tuyền giật giật, đối với mạch não của Âu Dương Kim Dung Nam Thần chịu phục, không hề muốn tốn nước miếng.
Cậu ta nói cũng đúng, là cậu tự động chui xuống dưới, không trách cậu sơ ý thì trách ai.
Lê Thanh Tuyền đặt lọ thuốc lên mặt bàn, Âu Dương Kim Dung Nam Thần ngạc nhiên cầm lấy: "Ơ? Của mình mà?"
Cậu thầm may mắn, Hứa Xuyên không bị gì: "Tôi nhặt."
Cậu ta ngượng chín mặt, Lê Thanh Tuyền chui xuống gầm bàn nhặt lọ thuốc giúp mà cậu ta còn oán trách người ta.
Âu Dương Kim Dung Nam Thần áy náy nói: "Không giấu gì cậu, đây là thuốc mẹ mình kê cho, ngày nào cũng phải uống, nếu không có nó chắc mình..." Ba la bô lô một đống nhưng không hề xin lỗi.
Lê Thanh Tuyền: "... Ai cần biết, nói chi vậy má nội.
Thuốc quan trọng thì đừng có để lung tung
Hứa Xuyên, Nghiêm Trạch đúng lúc mua nước trở về, cứu vớt lỗ tai Lê Thanh Tuyền.
Cậu lấy cớ ăn trưa chạy khỏi chuyện xưa của Âu Dương Kim Dung Nam Thần.
Hứa Xuyên thấy Lê Thanh Tuyền ăn mệt trước mặt Âu Dương Kim Dung Nam Thần thì buồn cười: "Khi không chọc thẳng thần kinh đó làm gì, tao còn sợ nó, mày thì gan rồi."
Cậu khinh bỉ liếc nhìn thằng bạn: "Ồ? Vậy ngày hôm qua đứa nào hẹn hò với thắng Âu Dương bị tao bắt quả tang ha?"
Nghiêm Trạch nghe xong cũng kinh ngạc rớt cắm, nhìn Hứa Xuyên như nhìn động vật quý hiếm.
Hứa Xuyên đối mặt hai cặp mắt tìm tòi nghiên cứu, da đầu căng thẳng: "Hẹn hò cái quỷ! Tụi tao tình cờ gặp thôi, hơn nữa cậu ta nói sẽ kể tao nghe bí mật gì đó, tao cũng tò mò." Âu Dương Kim Dung Nam Thần còn mặc quần áo con gái makeup các kiểu, cậu ta sao không hiếu kỳ cho được.
Bàn về độ bà tám, ai vượt mặt Hứa Xuyên? Tưởng Kha Nam? Cậu ta còn non lắm.
Lê Thanh Tuyền hiểu ra gì đó: "Nếu là bí mật của cậu ta, hình như tao cũng biết."
Hứa Xuyên:
Nghiêm Trạch không hiểu mô tê gì, hỏi thẳng hai đứa bạn: "Bí mật gì?"
Hai người đồng thời lên tiếng.
Lê Thanh Tuyền: "Âu Dương Kim Dung Nam Thần bị bệnh!"
Hứa Xuyên: "Âu Dương Kim Dung Nam Thần là con gái!"
Nghiêm Trạch: "??"
Hứa Xuyên: "??"
Lê Thanh Tuyền chớp mắt.
Ủa?
Nghiêm Trạch không rõ cậu từ đâu ra kết luận kỳ lạ này: "Mày đừng nói với tao là thằng Xuyên kêu nó thắng thần kinh cái mày nghĩ nó có bệnh nha?"
Hứa Xuyên cũng cho là vậy.
Lê Thanh Tuyền lườm hai thằng: "Đương nhiên không"
"Ý tao là Âu Dương Kim Dung Nam Thần có bệnh thật. Hiểu chưa?"
Hai thằng bạn: "..." Không hiểu.
"Ủa mà thắng Diên đâu?"
Lúc này cậu mới nhớ ra mình bỏ sót một người.
Hứa Xuyên bị kéo qua đề tài khác: "Tao thấy nó bên nhà thi đấu, dạo này nó cũng hay ăn trưa với đội bóng."
Nghiêm Trạch suy đoán: "Chắc là vì cô bạn quản lý đội bóng mới gia nhập."
Nghe có mùi dưa, Lê Thanh Tuyền hai mắt sáng lên: "Ồ?" Phong ba với Trình Noãn Noãn đi qua chưa bao lâu, thằng Diên lại rơi vào lưới tình với người khác?
"Tao đi kiếm nó" Nói miệng không bằng hành động, cậu lập tức đứng lên.
Nhà thi đấu năm không xa, nhưng đi bộ qua cũng mất vài phút. Bình thường câu lạc bộ kịch hoặc các bạn học muốn chơi bóng rổ sẽ đến đây, bên này gần hơn nhà đa năng nhiều.
Lê Thanh Tuyền hứng thú bừng bừng nhấc chân đi vào, suýt nữa đụng phải một nam sinh từ bên trong bước ra.
Cậu lập tức uốn éo mông né qua, không để chuyện như trong tiểu thuyết xảy ra với mình.
Nam sinh:
"A à, xin lỗi bạn nha!"
Dù không đụng trúng, nam sinh vẫn cúi đầu luống cuống xin lỗi.
Lê Thanh Tuyền lãnh đạm lắc đầu.
Cậu vội đi hóng chuyện, không có thời gian lãng phí.
Nhiếp Diên không có bên trong!
Hỏi thăm các nam sinh trong đội bóng Nhiếp Diên ở đâu, Lê Thanh Tuyền ngựa không ngừng vó chạy đến kho dụng cụ bên cạnh nhà thi đấu.
Giữa đường, hai bên chạm mặt nhau.
"Tuyền?"
"Diên...?"
Nhiếp Diên ôm theo bóng, kế bên là cô nữ bạn quản lý trong lời đồn.
Lê Thanh Tuyền nhìn cô nữ sinh, rồi lại đưa ánh mắt trách cứ nhìn thằng bạn.