Ba tiết tự học trôi qua, Lê Thanh Tuyền nghe theo mong muốn của Mặc Nhiên, trải qua thế giới hai người vừa sung sướng vừa thống khổ khi không cùng một mã đề.
Chuông nghỉ trưa reo lên từng hồi, các bạn học như đàn chim di cư về phương Nam, phịch phịch cánh vút ra ngoài.
Hai bạn học nào đó chờ làm xong cuối cùng một đề mới chịu dừng bút.
"Cậu lại không ăn trưa nữa à?"
Thấy Mặc Nhiên khép lại đề thi, Lê Thanh Tuyền hỏi câu.
"Kh...Cậu định đút cho tôi à?" Anh vốn trả lời không, nhưng nghĩ tới chuyện trong phòng xã đoàn thì quay xe.
Cậu sững sờ, cũng nhớ tới: "Cũng không phải không được...
Mặc Nhiên bây giờ chưa chính thức trở thành vai ác, chỉ là một nam sinh nghèo khó, đáng thương. Chỉ cần anh không hắc hóa, cậu cũng an toàn không bị liên lụy theo.
Anh không phải phường đại gian đại ác gì, Lê Thanh Tuyền nghĩ mình có thể cứu giúp một vài.
Nghe câu trả lời, Mặc Nhiên nhướng mày: "Thân thiết với tôi không có lợi gì cho cậu lấy đâu."
Kể từ lúc bị đuổi ra khỏi nhà họ Mặc, bắt đầu âm thầm gây dựng sự nghiệp, có không ít người bày tỏ thân thiện với anh, Hạ Mẫn Nhi là một, những người họ hàng bên nhà mẹ đẻ là hai, ba,...Giống như bọn họ biết trước tương lai anh sẽ trở thành tỉ phú, sau đó đi theo ăn một miếng bánh kem.
Có lẽ Lê Thanh Tuyền cũng vậy, vì dường như cậu biết trước rất nhiều chuyện ly kỳ.
Nhưng Mặc Nhiên nhận thức được rằng mình không thể phớt lờ cậu giống như đã làm với Hạ Mẫn Nhi.
Tính cách, cách cư xử cũng như khí chất của Lê Thanh Tuyền dù khuôn mặt của cậu nam sinh toát lên vẻ khó gần, nhưng không khiến người ta thấy ghét, là kiểu đừng trông mặt mà bắt hình dong. Cái biệt danh Tuyền nữ thần không chỉ để khen cậu xinh như gái mười bảy, mà còn là thiện ý các bạn học dành cho cậu.
Mặc Nhiên ngồi cùng bàn, trực quan cảm nhận so với học sinh khác trong lớp rõ ràng hơn. Lê Thanh Tuyền dường như đối với anh dịu dàng hơn người khác, bộ ba bạn thân của cậu chưa từng được cậu đút ăn đâu.
Chẳng lẽ Lê Thanh Tuyền thích mình?
Anh chỉ nghĩ ra lý do đó.
Ngay lúc Mặc Nhiên muốn hỏi thẳng thì một trong ba hoàng tử vườn trường đến tìm.
Chuyện nhà họ Nghiêm vẫn chưa được bàn tán rộng rãi, cho dù là nhà giàu cũng sẽ sốc khi máu mủ ruột rà của mình thất lạc mười lăm năm. Quầng thâm mắt của Nghiêm Trạch hơi dày, ốm thì không ốm, cân đối chắc nịch, còn đẹp trai hơn, lãng tử u buồn.
Lúc Nghiêm Trạch đến tìm thì giờ nghỉ trưa cũng hết, cậu ta đành nói nhanh rồi về chỗ: "Tuyền, tan học đi uống trà sữa, tao bao. Chắc là lần cuối tạo thay con bé Linh bồi thường..."
"Thằng này..." Lúc nào cũng bị kẹt ở giữa mối quan hệ tồi tệ của bạn thân và em gái, khó xử, buồn bã.
Lê Thanh Tuyền đã định sẽ bỏ qua vụ trà sữa đền bù, hai cốc trà không quan trọng bằng một phần mười tâm trạng của Nghiêm Trạch.
Là người ngoài, cậu cảm thấy Nghiêm Linh không phải người nhà họ Nghiêm thật là một điều tốt.
"Dò đáp án tiếp đi?"
"Ừ." Mặc Nhiên nhìn Lê Thanh Tuyền, cậu có vẻ không vui, anh phải nuốt lại nghi vấn, chờ lần tới.
Đôi khi chia sẻ nỗi buồn không cần phải lên tiếng, im lặng ngồi bên cạnh cũng là một biện pháp hay.
Ngày công bố kết quả thi cũng là ngày Nghiêm gia thông báo tìm thân nhân.
Nghiêm Trạch có ba người bạn ở bên cạnh chia ngọt sẻ bùi, tâm trạng cũng ổn định không ít.
Cả đám dùng thời gian sinh hoạt xã đoàn giải quyết cơm chiều. Mặc Nhiên hiếm hoi có mặt, nghe được drama so với cơm càng diệu, keo, xuất sắc.
Nhiếp Diên vỗ đùi: "Tao nói mà, cái Linh nó chả giống ai trong nhà mày, nữ ma đầu, vừa nghịch vừa lì"
Hứa Xuyên hỏi thẳng: "Rồi nhà mày tính sao? Tiếp tục nuôi hay gởi cô nhi viện?"
Nghiêm Trạch không giấu: "Nuôi chứ sao, nhiều nhất ba năm, đến khi con bé trưởng thành, hiện tại đang làm giấy tờ dời tên nó ra hộ khẩu."
Ba năm sau Nghiêm Linh đã mười tám, có tay có chân có căn cước công dân, nhà cậu ta không có nghĩa vụ phải tiếp tục nuôi cô ta.
Hứa Xuyên táp lưỡi: "Người nhà mày hành động nhanh ghê thật." Cậu ta còn tưởng ít nhiều gì cũng nuôi Nghiêm Linh mười lăm năm, sẽ cảm thấy luyến tiếc.
Nghiêm Trạch thở dài: "Anh ba tao bảo nên làm sớm, nếu em gái của tao về nhà, thân phận của Nghiêm Linh hay em ấy đều xấu hổ." Giấy tờ này nọ đã có Nghiêm Cửu Tiêu giải quyết, nửa tháng là xong.
Lê Thanh Tuyền cảm thấy Nghiêm Tước nói không sai, giải quyết Nghiêm Linh càng sớm càng tốt, đừng để cô ta quậy banh nhà.
Đã đăng thông báo tìm thân nhân, nhưng ai biết đến khi nào mới con tin tức. Một khi chưa tìm được em gái, nhà họ Nghiêm ăn cơm cũng ít một chén, vui không nổi.
Mặc Nhiên ra gợi ý: "Nhà ai có con gái bằng tuổi Nghiêm Linh thử khoanh vùng điều tra xem? Lúc sinh bệnh viện Sài Gòn thì chắc cũng quanh quẩn ở thành phố này thôi"
Hứa Xuyên tích cực nhấc tay: "Tao có một nhỏ em họ, con của em gái của mẹ tao, năm nay mười lăm."
"Nhà họ Mặc cũng có một đứa nhưng tháng sau mới mười lăm tuổi.."
"Lận gia, Lận Uyên có nhỏ em, tên Lận Nga..."
"Nhưng Lận gia ở ngoài Bắc chuyển vô mà?"
Cả đám thảo luận khí thế, thấy Lê Thanh Tuyền chỉ lo ăn bánh flan, ăn hết bốn phần, cả đám nghẹn họng.