Đêm mùa đông, mặt trăng vừa trắng vừa to tròn như cái mâm, treo trên bầu trời lạnh lẽo, gió lạnh thổi ánh trăng chập chờn, bóng người dưới đất cũng lắc lư theo.
Địch Dã xuyên qua phố sau, đến tiệm sách Thư Văn ở cuối phố.
Phía trước tiệm sách Thư Văn có một cây cổ thụ, anh trèo lên thân cây, nhảy vào ban công lầu hai, bên trong chính là phòng ngủ của Tịch Thư Văn, nhìn qua cửa sổ thủy tinh, đầu giường lóe lên một chiếc đèn dạ quang, anh ta sợ bóng tối?
Tịch Thư Văn nghiêng người nằm trên giường, đang ngủ say, ôm chặt một cái gối vào ngực, nói mơ Phán Phán, Phán Phán. Địch Dã cười cười, anh ta đối với bà chủ Từ cũng là có lòng thật.
Cẩn thận đẩy cửa đi vào, vòng qua cuối giường, đi đến hành lang, trên hàng lang có một loạt giá sắt, trên đó chất đống những loại tạp chí, chỉ đủ một người nghiêng người đi qua, bởi vì chồng quá nhiều nên tựa như lúc nào cũng có thể đổ xuống.
Nhanh chóng vượt qua, xuống dưới lầu, trong phòng chi chít giá sách, hành lang phía trên vô cùng chật hẹp, anh tùy tiện lấy ra vài cuốn sách, nhìn một chút rồi để lại chỗ cũ, Tịch Thư Văn yêu sách đến điên cuồng, sách của anh ta cực kỳ hỗn loạn, loại nào cũng có, dường như chỉ cần là sách, anh ta sẽ không vứt bỏ, Địch Dã cảm thấy, đây không phải là yêu sách, mà là yêu giấy.
Lại tùy tiện nhìn bốn phía, chỉ cần là khe hở thì chỗ nào cũng chất đầy sách, mỗi một quyển đều sạch sẽ gọn gàng, xem ra mỗi ngày Tịch Thư Văn đều mất công lau dọn, nhìn kỹ trên lầu, lần lượt xem xét từng phòng trên đó, ngoại trừ cực kỳ nhiều sách, thì không có bất kỳ điều gì quái lạ.
Nếu như ở đây có yêu, bản thân anh sao lại không cảm nhận được. Xem ra Tịch Thư Văn bị cuốn vào vụ này chỉ là trùng hợp, có kẻ địch mạnh trốn ở chỗ này, chẳng qua anh vẫn khẳng định, kẻ địch đó ở ngay trong phố sau. Địch Dã mỉm cười, cùng lắm thì từng bước đi tìm, sớm muộn cũng khiến hắn lộ ra nguyên hình.
Nghiêng người xuyên qua hàng lang, nhẹ chân nhẹ tay tiến vào phòng ngủ, đẩy cửa ở ban công ra, trong lúc anh lơ đãng quay đầu, liền nhìn thấy Tịch Thư Văn không ngủ ở trên giường, mà là ngủ ở trên một đống sách.
Trèo xuống dọc theo cây cổ thụ, đi về phía cửa hàng thư pháp.
Trong phòng, Tịch Thư Văn mở mắt ra, anh ta chậm rãi ngồi dậy, rụt rè nói: “Bị anh ta theo dõi rồi.”
Không có ai trả lời, chờ một lúc, trên mặt anh ta liền thay đổi vẻ mặt dữ tợn, lớn tiếng nói: “Anh ta vẫn chưa phát hiện ra, cho dù có phát hiện, đạo hạnh của anh ta cũng yếu kém hơn của tôi, sẽ không làm gì được đâu.”
Rồi lại nhanh chóng đổi lại dáng vẻ mềm yếu: “Van xin anh, hãy tha cho Phán Phán đi, tôi nhớ cô ấy.”
Âm thanh dữ tợn lại nói: “Cô ta uống rượu là nhắc đến Địch Dã, nói rằng hai mươi năm trước anh ta cũng vẫn giống như bây giờ, tôi biết càng nhiều chuyện của anh ta, cho nên đã móc rỗng đầu óc của cô ta ra, cô ta cũng đã quên anh ta rồi, anh cũng không cần phải ghen ghét.”
Âm thanh yếu hèn lại phát ra: “Thế nhưng, đêm Phán Phán tới, anh thừa dịp tôi ngủ mà chiếm tiện nghi của cô ấy.”
Tịch Thư Văn lại đổi sang dáng vẻ nghiêm khắc, ồm ồm cười nói: “Tôi phải khiến cho cô ta chết đi sống lại, cô ta mới càng thêm yêu anh, nếu không, chỉ bằng bản thân anh thì…”
Tịch Thư Văn giơ tay lên hung hăng tát vào mặt, hai dáng vẻ nhanh chóng chuyển đổi, cãi lộn chửi rủa, cuối cùng sau khi mệt mỏi đến mức không chống đỡ nổi nữa thì đột nhiên ngã xuống.
Sáng hôm sau, Đại Mao đúng giờ tỉnh lại, rửa mặt xong liền đi xuống lầu, liền nghe thấy âm thanh kéo gỗ, đi theo âm thanh ấy thì liền thấy Địch Dã đang khom lưng cưa một cái bàn đọc sách dài, Đại Mao nhìn kỹ một chút: “Bố, đây là đồ cổ đó.” Địch Dã đưa cưa cho cậu: “Tháo mặt bàn xuống, phải giữ chắc vào.”
Tiểu Nhung cũng đi xuống, đưa tay cầm cái cưa: “Để con.”
Đại Mao vội nói chờ chút, nhấc chân của cô lên, nhìn trên mặt bàn, trên đó là một bức tranh, bên trong có một cung nữ cổ trang xinh đẹp cười duyên dáng.
Tiểu Nhung lại gần: “Là chị Ngọc Họa.”
Đại Mao vui vẻ nói: “Cuối cùng bố cũng tìm được rồi.”
Địch Dã duỗi người một cái: “Giấu ở trên bàn dưới hộp ngọc, đêm qua tìm lại một lượt, cảm giác không có hy vọng, đang suy đoán có phải cô ấy bị yêu quái ăn thịt hay không, lúc xuống lầu đi qua bàn đọc sách thì nghe được tiếng lạch cạch, cô ấy chớp chớp nước mắt đã nhắc nhở ta.”
“Khóc sao?” Đại Mao nhìn bức tranh kia, “Chị Ngọc Họa, nháy mắt mấy cái xem sao.”
Địch Dã lắc đầu: “Cô ấy ngây người bảy năm tại cửa hàng thư pháp, bên trong cô ấy có tinh chất, mới có thể mượn chút lực còn sót lại mà chảy nước mắt. Bây giờ rời khỏi cửa hàng thư pháp, cũng chỉ là một bức họa bình thường mà thôi. Đầu tiên cưa mặt bàn đã, lát nữa sẽ mang đến Thái Lan, còn có thể hiện ra hình người hay không thì còn phải xem vận mệnh của cô ấy. Đại Mao đến nhà họ Phan mua một cái bàn giống như thế này, bức vẽ trên bàn cũng phải giống hệt, La Hổ rất đa nghi, phải nhanh chóng để lại chỗ cũ.”
Nói xong chuẩn bị lên lầu, Tiểu Nhung gọi một tiếng bố: “Bố và Ngọc Họa, rốt cuộc có quan hệ như thế nào?”
“Hơn một trăm năm trước ta ngẫu nhiên thấy cô ấy đang giết người, liền ra tay ngăn lại. Cô ấy nói cô đơn mấy trăm năm, cuối cùng cũng tìm được đồng loại, về sau lại không chịu rời đi, mãi mới đến Thái Lan tu hành.”
“Thật khó khăn bố mới gặp một yêu nữ, sao không nghĩ đến việc cưới cô ấy?”
“Không nghĩ đến.” Địch Dã cũng không quay đầu lại, đi lên lầu, “Bận rộn suốt một đêm rồi, ta đi nghỉ một lát.”
Tiểu Nhung cưa gỗ xoẹt xoet, Đại Mao cũng sột soạt vẽ, bận rộn đến mười giờ mới mở cửa hàng.
Khoảng mười rưỡi, La Hổ vọt vào gọi Địch Dã, Địch Dã nghe thấy tiếng thì nhíu mày đi xuống, La Hổ chỉ ra bên ngoài: “Bàn đọc sách trên hàng lang ở cửa hàng thư pháp biến mất rồi.”
Tiểu Nhung giống như không nghe thấy, Đại Mao liếc trộm về phía đống lộn xộn, cái cưa thì ở dưới chân bàn còn đằng xa thì đầy đồ đạc, La Hổ ồn ào như thế, cảm giác có tật giật mình.
Địch Dã bình tĩnh ngáp một cái: “Chuyện này xảy ra nhiều rồi, ở phố sau nhiều đồ cổ, thường có trộm cắp vào xem, đều biết bây giờ cửa hàng thư pháp không có ai, không khỏi lớn mật đi vào thử thời vận, sao không kiểm tra thử camera giám sát?”
“Kiếm tra rồi.” La Hổ cau mày, “Không có bất kỳ manh mối gì, bây giờ đến trộm cũng biết tránh camera rồi.”
Địch Dã gật gật đầu: “Chỉ có mỗi đường cảnh giới và giấy niêm phong thì không có tác dụng, nếu không cảnh sát các anh phái hai người tới trông nom buổi tối đi?”
La Hổ nhíu mày, đi về phía anh, thấp giọng nói: “Đêm hôm đó, anh bị tôi bắt được, tôi đã cảm thấy cái bàn sách đó kỳ lạ rồi, sau khi anh rời đi, tôi cầm hộp ngọc lên nhìn một chút, liền nhìn thấy trên bàn có một bức họa, bên trong là một mỹ nhân cổ đại, mắt to chứa đầy lệ, tôi còn nghe thấy âm thanh lạch cạch, là tiếng nước mắt nhỏ xuống đất. Đương nhiên, tôi không tin thần quỷ, nhưng… những năm làm nghề này, tôi cũng gặp phải một số chuyện kỳ quái, nếu như là trộm thì sao có thể không lấy hộp ngọc? Sao lại lấy bàn đọc sách? Không phải hộp ngọc đáng giá hơn cái bàn sao?”
Địch Dã nhíu mày trầm tư: “Nghe quả thật có chút kỳ lạ…” Đột nhiên gọi một tiếng Tiểu Nhung: “Cảnh sát La nói, cửa hàng thư pháp mất một cái bàn đọc sách, người vẽ trên mặt bàn còn chảy nước mắt, khóc với anh ta.”
Tiểu Nhung cười lạnh một tiếng, Đại Mao còn cười ha ha ha cực kỳ khoa trương: “Cảnh sát La làm việc mệt mỏi đến mức có ảo giác sao? Hay là muốn có vợ rồi? Có một câu nói trong sách tự có người con gái dung nhan đẹp như ngọc, cảnh sát La, bên trong bức họa cũng có người con gái dung nhan đẹp như ngọc.”
La Hổ cắn răng chỉ về phía Địch Dã: “Được lắm Địch Dã, uổng công tôi tín nhiệm anh như vậy.”
Địch Dã cười: “Bàn đọc sách mất cũng đã mất rồi, các anh đăng ký tìm đồ thất lạc đi, có thể tìm về được thì tốt, không thì cũng không sao, quan trọng nhất là tìm Ngọc Họa.”
La Hổ ngồi trước quầy bar: “Tiểu Nhung, cho tôi một ly cà phê.” Uống xong liền nói với Địch Dã: “Vừa rồi Tịch Thư Văn chạy tới, nói rằng tối qua trong tiệm sách có trộm, nói rằng sách của anh ta đều đặt rất đúng chỗ, sáng sớm hôm nay lại phát hiện có người động vào, tôi hỏi anh ta có mất cái gì không, anh ta nói không mất gì. Tên trộm nào lại ngông cuồng như thế, biết rõ gần đây phố sau có vụ án, vậy mà lại không coi cảnh sát ra gì, lén lút vào trong từng nhà, quả thực là khinh thường cảnh sát bọn tôi.”
Một ly cà phê rất nhanh liền chui hết vào bụng, La Hổ nhíu mày rời đi, Địch Dã cười nói với Đại Mao: “Chắc chắn phải mua bàn đọc sách rồi.” Đại Mao hỏi: “Nhưng bố, cứ để cảnh sát La điều tra như vậy sao?” Địch Dã lắc đầu: “Để anh ta điều tra hai ngày, ta sẽ nghĩ cách nói dối thật tốt, để anh ta có thể tin ta.”
Buổi trưa, lúc Hiểu Hạ tới, Địch Dã đã đứng ở ngoài cửa, trông thấy bóng dáng của cô liền đi tới, cười nói: “Hôm nay đến hơi muộn.” Hiểu Hạ vỗ vào trán: “Tôi không ngờ việc kết hợp các bộ phận lại khó như vậy, hai ngày nay, ngay cả người phụ trách các bộ phận mà tôi còn không gặp được, tôi sắp gấp chết rồi.”
Địch Dã nghiêng người, đẩy cửa ra để cô đi vào, cười nói: “Có một số việc càng nhanh càng khó, có thể chờ đợi một chút, trước tiên cứ thăm dò đã, qua mấy ngày lại tới, có lẽ sẽ dễ dàng hơn.” Hiểu Hạ cười nói: “Tôi sẽ thử xem sao. Thực ra, càng khó lại càng thú vị.”
Đại Mao nhìn thấy Hiểu Hạ đi đến, khoa trương xoa bụng nói: “Nhanh lên, sắp đói chết rồi.” Hiểu Hạ liền vội vàng nói: “Không cần chờ tôi, mọi người cứ ăn trước đi, để dành cho tôi một chút là được.” Tiểu Nhung thở dài một tiếng: “Bố không cho, cứ bắt chờ đó.”
Hiểu Hạ quay đầu nhìn Địch Dã: “Anh vừa đứng ở cửa chờ tôi sao?” Địch Dã lắc đầu: “Dạo này hệ thống sưởi tốt quá, trong phòng nóng kinh khủng, nên tôi ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Tiểu Nhung xùy một tiếng, Địch Dã liếc mắt cảnh cáo cô ấy: “Mọi người cứ ăn từ từ, tôi ra ngoài một chút.”
Hiểu Hạ cùng Đại Mao và Tiểu Nhung ăn cơm: “Hôm nay La Hổ không đến sao?” Tiểu Nhung ừ một tiếng: “Bận tìm cái bàn.”
Hiểu Hạ nghi ngờ nói: “Không phải tìm Ngọc Họa sao? Sao lại thành tìm cái bàn?” Tiểu Nhung nhún vai: “Cũng không khác mấy, dù sao có tìm cũng không thấy. Tôi nghĩ, sau này phố sau có thêm mấy vụ giết người, lòng tự tin phá án của La Hổ chắc cũng xuống cấp rồi.”
Đại Mao cười nói: “Lo lắng cho anh ta à?” Tiểu Nhung bĩu môi: “Lo lắng thay bố thôi.”
Hiểu Hạ khoát tay: “Không nói về vụ án nữa, ảnh hưởng đến tâm trạng. Đêm qua tôi về nhà, vừa vào cửa liền thấy chị Hồng và bạn trai hôn nhau nồng nhiệt, chị ấy thì không sao, nhưng tôi xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng chị ấy.”
Đại Mao và Tiểu Nhung cười khanh khách cả buổi, Đại Mao nói: “Chị Hồng là nữ hán tử. Chẳng qua cũng không sao, hiện tại số người hôn nhau bên đường cũng không ít.” Hiểu Hạ thở dài: “Tôi cũng biết, nhưng vẫn xấu hổ.”
Tiểu Nhung nhìn Hiểu Hạ: “Chưa từng hôn đàn ông sao?” Hiểu Hạ cũng nhìn cô ấy: “Chẳng lẽ cô hôn rồi?”
Tiểu Nhung méo miếng lắc đầu, lại chỉ về phía Đại Mao: “Nó cũng chưa từng.”
Ba người cười cười nói nói, cửa vang lên tiếng leng keng, Đại Mao đứng dậy tiếp đón, Tiểu Nhung đi về phía quầy bar chuẩn bị, người kia không để ý đến sự chào hỏi của Đại Mao, đi thẳng tới ngồi đối diện với Hiểu Hạ, cười nói: “Đây không phải là Triệu Hiểu Hạ sao?”