Chuyện Lạ Sau Phố Yêu

Chương 5: Cái chết của nhân viên mát-xa (4)



Editor: Linqq

Ngoài cửa quán cà phê đã có thêm một chiếc xe cảnh sát, người ở hai bên đường cũng vây xem ở phía xa, đều đang khẽ khàng bàn luận đã xảy ra chuyện gì, Hiểu Hạ đến gần hơn chút, một anh cảnh sát đã ngăn cản cô, cô vội vàng chỉ vào trong quán: “Tôi tên là Triệu Hiểu Hạ, lúc ba giờ có rời khỏi chỗ này, cảnh sát La Hổ đã để cho tôi đi, lúc này tôi quay lại với đồng nghiệp của tôi, cô ấy là người chứng kiến, đang rất sợ hãi.”

Cảnh sát nói chờ một chút, quay người tiến vào quán cà phê, một lúc sau đi ra nói với cô: “Vào đi.”

Lúc Hiểu Hạ đi vào, một người phụ nữ đang ngồi co quắp dưới đất khóc rống lên, mặt Địch Dã không có biểu tình gì đứng dựa vào tường, Đại Mao thì không ngừng gãi đầu nhìn xung quanh, còn Tiểu Nhung vẫn đang đứng trong quầy bar, nhìn đồng hồ: “Khóc sắp được một tiếng rồi.” Hai tay Ngô Hồng xoa huyệt thái dương: “Haizz…” Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cô, nhanh chóng kêu lên một tiếng: “Hiểu Hạ…”

Mọi người nghe vậy thì quay lại nhìn về phía cô, người phụ nữ kia vẫn đang khóc, cô cẩn thận lách qua cô ta, thấp giọng nói: “Xong việc rồi, em không yên tâm cho nên tới xem chị Hồng một chút.” Ngô Hồng kéo cô ngồi xuống bên cạnh: “Lúc đầu rất sợ hãi, nhưng cô gái kia vừa khóc, liền khóc đến mức chị đau cả đầu, cho nên liền quên cả sợ.”

Hiểu Hạ thấp giọng: “Cảnh sát cứ mặc kệ sao?” Ngô Hồng lắc đầu: “Cảnh sát La vội vàng thăm dò hiện trường, những cảnh sát khác dường như không nghe thấy, có vẻ đã quá quen rồi đi.”

Cửa phòng vệ sinh cọt kẹt một tiếng mở ra, La Hổ cởi găng tay, nhìn người phụ nữ đang ngồi dưới đất, nhanh chân bước tới ngồi xổm xuống: “Từ Phán Đệ, đừng khóc nữa, đứng dậy trả lời vài câu hỏi đã.” Tiếng khóc im bặt, Từ Phán Đệ nhanh chóng lau nước mắt, buộc tóc nhìn Địch Dã một cái, nói với La Hổ: “Anh cảnh sát, cứ gọi tôi là Phán Phán.”

La Hổ đứng lên: “Từ Phán Đệ, người An Huy, sinh năm 80, đúng không?” Từ Phán Đệ đứng lên, khóe mắt liếc nhìn Địch Dã một cái, nhỏ giọng nói: “Anh cảnh sát, tôi sinh năm 86, chỗ chúng tôi lạc hậu, lúc đăng ký hộ khẩu cũng điền sai.”

La Hổ lắc đầu: “Ruth là người ở đâu? Tên thật là gì?”

Nước mắt Từ Phán Đệ lại rơi xuống: “Đông Bắc, tên là Tôn Diễm Phi, sinh năm 96. Em ấy sợ người khác bắt nạt mình, cho nên ra vẻ thành thục, nói mình 26 tuổi, thực ra còn chưa tròn 20, trong nhà nghèo, phải đi làm kiếm tiền mua sách cho em trai…”

Đại Mao cùng Tiểu Nhung nhìn nhau, cùng lắc đầu, Ngô Hồng nắm lấy cánh tay Hiểu Hạ khẽ hít mũi một cái: “Thật đáng thương, cứ nghĩ rằng những cô gái ngoại tỉnh đều không đứng đắn…”

Từ Phán Đệ hung hăng trừng mắt, Ngô Hồng nuốt lời cuối trở lại, Từ Phán Đệ quay đầu nói với La Hổ: “Anh cảnh sát, điều này tôi nhất định phải nói rõ ràng. Chúng tôi không phải cửa hàng mát-xa đầu đường xó chợ, chúng tôi là làm ăn đứng đắn, đây là nơi nào chứ? Chính là CBD, những người ở đây là người như nào? Những công ty bên ngoài đều là các lãnh đạo tinh anh, đều là người coi trọng phẩm vị. Trong tiệm chúng tôi, khách hàng nữ so với nam còn nhiều hơn, các công ty đó nhìn bên ngoài thì náo nhiệt, nhưng áp lực công việc lớn, phụ nữ thì làm việc như đàn ông, còn đàn ông thì làm việc như con lừa(*), bọn họ thực sự rất mệt mỏi, cho nên sau khi tan làm đều thích thư giãn một chút, vừa giảm áp lực lại có thể làm đẹp dưỡng da, nếu các anh không tin có thể vào quán chúng tôi nhìn xem, bày trí theo phong cách Châu Âu, âm nhạc đều là của Chopin Mozart, nhân viên mát-xa đều có tên tiếng anh, cũng có thể nói tiếng nước ngoài…”

(*) Ý chỉ làm việc nặng hơn bình thường.

La Hổ giơ tay lên cắt lời: “Cái đó, Từ Phán Đệ, nói tiếp về Tôn Diễm Phi, gần đây cô ta có gì khác thường không?”

Từ Phán Đệ hừ một tiếng: “Có, buổi tối toàn chạy đến quán cà phê, đêm qua mưa lớn như vậy mà còn tới, nói là tìm Đại Mao và Tiểu Nhung để nói chuyện phiếm, còn không phải là nhìn trúng ông chủ Địch sao?”

Nói xong thì nhìn về phía Địch Dã, trong ánh mắt tràn đầy ai oán, Địch Dã ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt vẫn không có biểu tình gì, La Hổ gật đầu: “Điều này rất quan trọng.” Tiểu Nhung ở bên cạnh nói: “Gần đây cô ta có tới mấy lần, chẳng qua mỗi lần cô ta tới, đều là thời gian ra ngoài tản bộ của ông chủ, mỗi ngày vào lúc tám giờ rưỡi đến lúc mười giờ đều là thời gian tản bộ của ông chủ, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Cô Triệu Hiểu Hạ này có thể chứng minh, đêm qua cô ấy có đến tránh mưa, lúc chuẩn bị ra về vừa vặn là mười giờ, nói là sợ không kịp chuyến xe cuối, khi đó, ông chủ đã trở về rồi.”

Hiểu Hạ liền vội vàng gật đầu: “Tiểu Nhung nói không sai, tôi có thể chứng minh.” La Hổ ừm một tiếng: “Liên quan tới chuyện tối hôm qua, tôi cũng biết, xác thực là Tôn Diễm Phi có tới, lúc đó ông chủ Địch đã về, sau khi cô Triệu đi thì cô ta mới tới, mượn dùng nhà vệ sinh.” Tiểu Nhung hừ một tiếng: “Tôi nói là Triệu Hiểu Hạ có thể chứng minh ông chủ của chúng tôi dù mưa gió vẫn ra ngoài tản bộ, đến mười giờ mới về. Còn mỗi lần Ruth ra ngoài, cảnh sát La có thể quan sát máy camera ở đầu đường, nhìn liên tục một tháng, thì có thể chứng minh lời nói của tôi.”

La Hổ cười cười: “Giữa nam nữ quen biết đến lúc mang thai, chỉ sợ một tháng là không đủ, Tôn Diễm Phi đang mang thai.”

Từ Phán Đệ a một tiếng, che miệng nói: “Sao anh biết?”

La Hổ nhìn cô ta: “Bởi vì trong túi xách của cô ta có một que thử thai đã qua sử dụng, biểu hiện cô ta có bầu, tối hôm qua ông chủ Địch nói cô ta đi ra từ nhà vệ sinh, trong tay cầm cái que nhỏ dài, biểu lộ rất bối rối, điểm này cực kỳ trùng khớp. Ngoài ra còn có những viên bị nghiền vụn hòa với chất cồn, phán đoán sơ bộ thì là thuốc nạo thai khiến xuất huyết nhiều, cái này cần bên pháp y khám nghiệm tử thi rồi mới xác định được.”

Từ Phán Đệ lại khóc lên: “Đứa trẻ ngốc này, rõ ràng đã đồng ý với tôi sẽ đến bác sĩ, tôi loay hoay mãi không thoát khỏi khách hàng được, liền bảo Nana đi với em ấy, Nana đã từng làm một lần, lá gan rất lớn, tôi cũng dặn dò, đừng để em ấy bị đau, thuốc chảy sẽ không sạch sẽ, lần này thì tốt rồi, nộp luôn cả mạng, sớm biết vậy thì tôi nên đi cùng mới tốt, đứa trẻ ngốc, em quá ngốc rồi…”

La Hổ hướng ra bên ngoài gọi một tiếng Tiểu Lý: “Đến tiệm mát-xa tìm một người tên là Nana tới đây.”

Mọi người trầm mặc chờ đợi, Từ Phán Đệ nghẹn ngào từng tiếng, Đại Mao pha nước chanh bưng tới, lần lượt rót cho mọi người, điều hòa kêu u u, mùi máu tanh nhàn nhạt, bầu không khí có chút ngột ngạt, đột nhiên Ngô Hồng mở miệng nói chuyện: “Không phải nói bà chủ Từ làm ăn đứng đắn sao? Vậy thì sao trong quán mát-xa, Ruth thì mang thai, Nana lại từng trải qua…”

Từ Phán Đệ rút khăn tay lau nước mắt: “Các em ấy mát-xa cho khách như thế nào tôi đều quản chặt, tôi có giám sát, một khi phát hiện tuyệt đối không nhân nhượng, nhưng tôi không quản được việc các em ấy yêu đương với bạn trai, tôi cũng đã nói với các em rằng phải giữ mình trong sạch, thế nhưng…” Nói xong liền hít mũi một cái: “Tôi nói, cô gái này, người cũng không phải do tôi hại chết, sao cô cứ chĩa mũi nhọn vào tôi? Tôi cũng thương tâm muốn chết đây, hu hu hu…”

Đại Mao đặt chén nước vào trong tay cô ta: “Chị Phán Phán, chuyện đã xảy ra rồi, dù sao cũng phải nghĩ cách giải quyết, đừng khóc nữa, khóc xong trong lòng cũng không bớt khó chịu.” Từ Phán Đệ gật gật đầu: “Ai, là chị không có tiền đồ, không khóc nữa.”

Vừa nói không khóc, mấy viên cảnh sát cầm theo túi đồ đi ra khỏi nhà vệ sinh, nói với La Hổ: “Đội trưởng La, đã xử lý xong rồi, chúng tôi mang thi thể về trước.” La Hổ gật gật đầu: “Tốt, Tiểu Trương cùng Minh Lượng tới tiệm mát-xa lần lượt tra hỏi, Tiểu Lý cùng Kiệt Tử ở lại chờ tôi, những người còn lại trở về hết đi, cứ dựa theo trình tự mà xử lý, cảnh sát Lưu giám sát.”

Mấy người cùng nói vâng một tiếng, khiêng túi lên đi ra ngoài, Từ Phán Đệ kêu một tiếng chạy tới, một viên cảnh sát nhanh chóng ngăn cô ta lại: “Vẫn chưa kiểm tra thi thể, đây là chứng cứ quan trọng của vụ án, cô không thể đụng vào.” Từ Phán Đệ lại gào lên một tiếng, mấy viên cảnh sát khác liền vội vàng khiêng túi ra khỏi cửa quán.

La Hổ lướt qua những dụng cụ trong quán cà phê, cười nhẹ một tiếng: “Nơi này không giống quán cà phê, ngược lại lại giống bảo tàng hơn, sản nghiệp của tổ tiên sao?” Địch Dã gật đầu: “Sản nghiệp tổ tiên.” Lại không nói thêm gì, La Hổ cũng không hỏi lại.

Cửa cọt kẹt vang lên, một cô gái tóc ngắn đi tới, Từ Phán Đệ nhào đến, nắm lấy cánh tay cô ta: “Bảo em đến bệnh viện với Ruth, rốt cuộc là đã đến hay chưa?” Nana vội nói: “Chị Phán Phán, vẫn chưa đi, Ruth nói đợi thêm hai ngày, cô ấy nói muốn tìm bạn trai thương lượng một chút.”

La Hổ đứng thẳng người: “Bạn trai? Em ấy có nói bạn trai là ai không?” Nana lắc đầu: “Em với em ấy ở cùng một ký túc xá, buổi sáng hôm nay mới biết rằng em ấy có bạn trai. Hỏi em ấy là ai, em ấy không chịu nói.”

Ánh mắt La Hổ đảo qua Đại Mao, rơi trên người Địch Dã: “Dựa theo sự hiểu biết của Nana đối với Tôn Diễm Phi, những người đàn ông ở đây, cô ta thích mẫu người nào nhất?” Tiểu Nhung nói: “Kháng nghị, cảnh sát La đây là đang suy đoán lung tung.”

La Hổ cười cười: “Kháng nghị vô hiệu, Nana, cô thử nói xem…” Ánh mắt Nana băn khoăn giữa Đại Mao và Địch Dã, sau nửa phút đồng hồ thì khẳng định nói: “Em ấy thích mẫu người giống cảnh sát La nhất, đẹp trai uy phong kiên định dũng mãnh, mang theo tính xâm lược, có thể vì em ấy che mưa che gió.”

Tiểu Nhung phì một tiếng bật cười, những người khác cúi thấp đầu cười trộm, mặt La Hổ không tỏ vẻ gì: “Được rồi, tất cả mọi người ở đây đến cục cảnh sát lấy khẩu cung với tôi.”

Lúc lấy khẩu cung xong thì trời đã tối, khô nóng không có gió, Hiểu Hạ cùng Ngô Hồng chào tạm biệt mọi người, đang muốn đi về phía trạm xe lửa, Địch Dã đã nói chờ một chút: “Tôi đưa các cô về.”

Nói xong liền kéo cửa xe Land Rover mời hai người lên xe, Hiểu Hạ cười nói: “Tất cả mọi người đều mệt rồi, chị Hồng, chúng ta đón xe chứ?” Ngô Hồng không chút khách khí ngồi lên ghế sau, ngoắc tay với Hiểu Hạ: “Thịnh tình của ông chủ Địch không thể từ chối, lên đi.”

Địch Dã nhìn Hiểu Hạ ngồi xuống xong, đóng cửa xe dặn dò Đại Mao: “Đưa bà chủ Từ và Nana trở về, cơm tối con và Tiểu Nhung tự mình giải quyết.”

Từ Phán Đệ vội nói: “Cảm ơn ông chủ Địch đã quan tâm, gọi tôi Phán Phán là được rồi, không cần khách khí như vậy, ông chủ Địch yên tâm, tôi mời Tiểu Nhung và Đại Mao ăn cơm, ai, phải mau chóng liên hệ với người nhà của Diễm Phi mới được, ngẫm lại không biết nói như thế nào, người nhà ăn nói quá thành thật, tim tôi lại mềm yếu, dù sao cũng phải cho chút trợ cấp, nếu người nhà cầm di ảnh đến tiệm tôi làm ầm ĩ, thì cũng phải đưa tiền trấn an, chuyện gì cũng đều cần tiền, việc làm ăn lại không thể ngừng… Ai, đáng thương chết mất, sống thật không dễ mà… Ai…”

Nói dông dài, nhìn Ngô Hồng ngồi trong xe: “Vẫn là ở xa thật tốt, đi thôi.”

Hiểu Hạ cách cửa sổ xe, hô to với Đại Mao: “Dưới lầu công ty chúng tôi có quán cháo Lương Phan rất ngon, hôm nào tôi mời cậu.” Đại Mao vẫy vẫy tay với cô: “Cảm ơn, quyết định như vậy đi.”

Đã qua giờ cao điểm buổi tối, dòng xe cộ thông suốt, Địch Dã lái xe nhanh lại vững vàng, đi về phía Đông, rất nhanh đã tới dưới nhà trọ của Ngô Hồng, Địch Dã nhìn thoáng qua cửa lớn của tiểu khu: “Bên trong hơi nhỏ, không tiện quay đầu, tiểu khu nhìn cũng không lớn, sẽ không phải đi bộ xa, tôi không tiện tiến vào, xin lỗi.” Nói xong thì dừng hẳn xe, xuống xe mở cửa ra.

Ngô Hồng nhìn Địch Dã lái xe rời đi, a một tiếng nhảy dựng lên, nắm lấy tay Hiểu Hạ nói: “Quá đẹp rồi, còn ga lăng như vậy, mở cửa xe cho chúng ta, thân hình anh ta thật đẹp, hơn nữa mùi thơm trên người anh ta, hương cỏ tươi đó, không có một chút nước hoa nào, người đàn ông này đúng là quá mê người, Hiểu Hạ, chị muốn theo đuổi anh ta.”