"Cố cô nương, nếu bọn ta đem chuyện này tiết lộ ra, có phải sẽ giải được nạn của Tiêu phủ hay không?"
Tạ Lệnh Nghi lại hỏi.
Cố Hựu Sinh ngẩng đầu.
Bà lão bên cạnh không ngừng la hét, quả thực quá ồn ào.
Nàng nhìn Tạ Lệnh Nghi, gật đầu nhẹ.
Tạ Lệnh Nghi quay sang nhìn Tiêu Chi Đạt, người đang một mặt vui mừng.
"Cảm ơn cô nương, bọn ta xin cáo từ trước."
Tạ Lệnh Nghi dẫn đầu đứng dậy, dù sao cũng là phòng của nữ tử, mặc dù là khách điếm, nhưng hai người bọn họ là nam tử cũng không tiện ở lâu.
Sư cấp toàn quyền, cũng là không còn cách nào khác, những chuyện riêng tư không rõ ràng như vậy không nên đàm luận ở bên ngoài.
Hai người rời đi.
Cố Hựu Sinh đóng cửa phòng, đi tới phía trong góc, nhấc chiếc ô đen lên.
"Cố cô nương, hai đứa cháu trai của ta có phải cực kì thông minh hay không? Ai da, tuổi cũng hợp, hay là ngươi cân nhắc một chút?"
Chư Thải Linh giả bộ dùng khuỷu tay đẩy đẩy nàng.
Cố Hựu Sinh duỗi tay ấn nàng về chỗ cũ.
"Yên phận chút."
Chuyện của bà lão này quả thực nhiều, thậm chí còn nổi hứng chèo kéo mai mối.
"Đứa cháu Đại Linh của ta là cử nhân, từ nhỏ đã học tập tốt, tính cách trầm ổn ôn hòa, là đứa dễ sống chung......"
Bão lão lại bắt đầu lảm nhảm những câu chuyện thú vị hồi nhỏ của Tiêu Chi Đạt.
Nàng thậm chí còn biết chuyện Tiêu Chi Đạt mười tuổi còn đái dầm, bà lão xác thật là muốn làm mai?
Cũng may Tạ Lệnh Nghi không lớn lên ở trước mặt lão bà, chỉ là thỉnh thoảng hay lui tới, cho nên Cố Hựu Sinh nghe được không nhiều chuyện của hắn.
Một người là đủ phiền rồi, nếu nhắc mãi nhân sinh của hai người nàng sợ bản thân chịu không nổi.
Dù đen lại "bộp" một tiếng, rơi trên mặt đất.
Cố Hựu Sinh không để ý nàng nữa, chậm rãi nhấp ngụm trà.
Vẫn là ngủ thêm một lúc nữa.
Cố Hựu Sinh mặc quần áo ngủ, tùy ý đá đôi giày dưới chân bay xuống bên cạnh.
"Cố cô nương, Đại Linh dự định năm sau tham gia thi hội, đến lúc đó "kén rể dưới bảng đề tên" (*), tình địch của ngươi sẽ rất nhiều đó, thật sự không cân nhắc nhân dịp lúc này bồi dưỡng tình cảm?". truyen bac chien
(*)"榜下捉婿": là văn hóa hôn nhân thời nhà Tống. Vào ngày danh sách được công bố, các quý tộc giàu có trên mọi miền đất nước sẽ đứng ra tranh tài để chọn con rể.
Bà lão còn biết tình địch à, lợi hại!
Cố Hựu Sinh túm lấy chăn đắp lên người, nhắm mắt, trầm mặc thiếp đi.
"Cố cô nương, người mới ngủ a, sao còn ngủ nữa?"
"Cố cô nương?"
"Cố cô nương, chúng ta không đi Tiêu phủ xem sao?"
.......
Màn đêm vừa buông xuống.
Cố Hựu Sinh đột nhiên từ trên giường bừng tỉnh, ngồi dậy.
Trong phòng đã là một mảnh tối đen, trong bóng tối, đôi mắt của nàng tựa hồ còn tối hơn cả ban đêm.
Chư Thải Linh dưới tán dù đen nhận ra động tĩnh của nàng, lập tức có dự cảm không lành.
"Có phải Tiêu gia....."
Xảy ra chuyện rồi?
Chư Thải Linh vừa thay đổi thói nhiều chuyện thường ngày, sợ hãi đến mức một câu hoàn chỉnh cũng nói không ra.
Nàng tạ thế sáu năm, chấp niệm cùng oán hận kết tinh hóa thành quỷ, nàng đã từng muốn để cho tên bất hiếu đó xem xem, cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm.
Lúc Tiêu phủ mấy đen che phủ đầu, nàng liền biết đại họa sắp đến.
Nhưng nói đến cũng thật buồn cười, mặc dù nàng thành quỷ trước nhưng quỷ lực lại không bằng một nửa đối phương, còn suýt nữa rơi xuống kết cục hồn phi phách tán.
Hồn phách của nàng bị thương nặng, lúc ôm một tia hy vọng cuối cùng đi tìm quy lai, nhà này chỉ nghe nói quá, lại chưa từng đi qua thực quán của quỷ.
Cố Hựu Sinh đã đeo xong giày.
Nàng đi đến chỗ dù đen, cầm nó trong tay.
"Đi."
Giọng nói của nàng vẫn bình ổn như thường, nhưng phần nào xoa dịu đi sự nôn nóng của Chư Thải Linh.
Nàng vận khí tốt, lúc tìm được quy lai thì gặp được Cố Hựu Sinh.
Linh hồn bị tàn phá có thể dưỡng dưới tán dù Tố Hồi, không đến mức tan thành mây khói.
Ven đường, không ít cửa hàng đang chuẩn bị đóng cửa, hàng rong đã sớm thu hàng, chỉ còn số ít đang làm ăn.
Trời còn chưa tối nhưng đèn trên đường đã sáng lên.
Trận mưa ở phủ Tây Hàng kéo dài liên tiếp năm ngày, mãi đến hôm nay mới tạnh.
Bước chân của Cố Hựu Sinh vừa nhanh vừa nhẹ.
Tiêu phủ.
Bóng đen nhạt màu kia quả nhiên đã tăng thêm màu sắc đồng thời để lộ ra một tia huyết sắc.
Cố Hựu Sinh nắm chặt chiếc dù trong tay.
Nàng tiến lên gõ cửa.
Người mở cửa vẫn là Tiêu Thanh.
Lúc này, hắn một câu vô nghĩa cũng không có, nhìn thấy nàng quả thực là vui mừng khôn xiết.
"Cố cô nương, nhanh vào trong."
Tiêu Thanh nghênh đón Cố Hựu Sinh vào phủ, sau đó cẩn thận nhìn về phía bên ngoài, đem cửa gắt gao đóng lại.
Hắn đưa Cố Hựu Sinh đi vào hành lang lòng vòng.
Vốn muốn đưa nàng trực tiếp đến thư phòng tìm đại nhân, nhưng Cố Hựu Sinh nửa đường lại dừng lại.
Cố Hựu Sinh ở đó đứng một hồi, không phát ra tiếng.
Tiêu Thanh đã biết thân phận của nàng, tức khắc nín thở không dám nói chuyện.
"Đi bên này trước."
Cố Hựu Sinh đi về hướng ngược lại.
Tiêu Thanh gọi thị vệ bên cạnh, bảo hắn đi tìm Tiêu Cảnh Nhân, sau đó bản thân gắt gao đi phía sau Cố Hựu Sinh.
Nơi Cố Hựu Sinh đến là sân viện của Tiêu Chi Khánh, cũng là của Chương Mộng.
Tiêu Thanh chỉ do dự một lát, liền theo nàng đi vào sân viện của phu nhân.
Một vú nương đi tới hỏi, Cố Hựu Sinh mặc kệ.
"Ngươi là người của viện nào, vậy mà dám tùy ý xông vào viện của phu nhân?"
Vú nương chưa từng gặp qua Cố Hựu Sinh, nhưng biết Tiêu Thanh.
"Tiêu Thanh, ngươi là đại nam nhân, sao dám tùy ý xông vào viện của phu nhân?"
Tiêu Thanh: "....."
Vũ nương lớn lên cường tráng, thấy Cố Hựu Sinh không để ý đến mình, lại còn vòng qua người mình để đi vào, liền duỗi tay đẩy một cái.
Sức lực của vú nương lớn, có chút quyền cước cung phu nên được Chương Mộng nhìn trúng, chọn làm thủ vệ trong viện.
Tiêu Thanh sợ chọc giân Cố Hựu Sinh, nhanh chóng đi lên phía trước cản lại.
Vú nương lại đột nhiên thu tay về giống như bị kim chích.
Tiêu Thanh nhìn lại, vú nương khi nãy sắc mặt còn hồng nhuận bây giờ thì trắng bệch.
Vú nương không nói nữa, ôm lấy tay mình, toàn thân không ngừng run lên.
Tiêu Thanh hít một hơi, không dám thở ra.
Vị ngưu đại thẩm này, còn ổn không?
Âm thanh bên này không làm kinh động đến người trong viện,
Cố Hựu Sinh tiếp tục đi vào trong.
Tiêu Thanh nuốt khan, đi theo sau.
Nàng không đi phòng chính của Chương Mộng mà đi thẳng đến phòng của Tiêu Chi Khánh.
Đi vào viện không bao lâu, Tiêu Thanh liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Trong phủ gần đây luôn có tiếng trẻ con khóc nỉ non vào ban đêm, nhưng ngược lại không phải loại này, mà là tiếng trẻ con sơ sinh khóc.
Lẽ nào là tiểu thiếu gia xảy ra chuyện rồi?
Tiêu Thanh đi theo nhanh hơn một chút.
Thật kì lạ, hạ nhân trong viện phu nhân đâu?
Phòng của Tiêu Chi Khánh và Chương Mộng một nam một bắc, mặc dù ở cùng một sân viện nhưng khoảng cách vẫn không nhỏ.
Theo khoảng cách ngày một gần, tiếng khóc của trẻ con càng thêm dữ dội.
Tiêu Thanh hai tay run lên, cảm giác càng ngày càng lạnh.
Cửa phòng của Tiêu Chi Khánh đang đóng, có thể nghe rõ tiếng khóc từ bên trong truyền đến.
Đứa trẻ khoảng hai tuổi, còn chưa biết nói chuyện, ngay cả cha nương đều không biết gọi, nhiều năm sinh bệnh, là một cái ấm sắc thuốc.
Tay của Cố Hựu Sinh đặt lên trên cửa, dừng lại hai giây.
Còn tốt.....
Đôi mắt đen nhánh của nàng cuối cùng có chút độ ấm.
Kẽo kẹt một tiếng, nàng mở cửa.
Tiêu Thanh cao to đi ở phía sau, vừa nhìn liền thấy rõ cảnh tượng trong phòng.