Chuyện Này Quá Sức Rồi

Chương 85



Dịch: LTLT

Ngụm canh gà trong miệng Hứa Thịnh suýt nữa phun ra ngoài, cậu mang thân phận Thiệu Trạm, mới sung sướng chưa qua một ngày thì đã đón một thử thách khổng lồ trong đời.

Có-người-muốn-tìm-cậu-dạy-kèm.

Hứa Thịnh mãi vẫn không thể tỉnh táo lại.

Cậu là một học sinh ngu chính hiệu, lùi lại ba bốn tháng trước, điểm trung bình các môn của cậu mẹ nó chỉ có hơn ba chục điểm, bình thường chỉ có Thiệu Trạm dạy kèm cậu, đâu đến lượt cậu dạy kèm người khác.

Cậu thế này mà còn dạy người khác á? Không bằng bảo em họ thi được top 50 của khối dạy cậu cho rồi.

Nếu như dạy thi được hạng chót thế nào, đoán đề thế nào, trải qua thời gian thi nhàm chán thế nào, phát huy tính giải trí lớn nhất của 120 phút thi thế nào thì Hứa Thịnh còn có thể dốc hết tất cả hướng dẫn cho em họ. Lúc thi tiếng Anh có thể đổi kênh, kênh FM 101.7 có thể nghe nhạc, FM 107.2 có thể nghe kể chuyện, nếu như còn cảm thấy chưa đủ kích thích thì một vài kênh hòa giải tình cảm cũng có thể mở mang tầm mắt của em, khiến em có thể tìm thấy một vùng trời thuộc về mình vào lúc thi nghe môn Anh buồn chán.

Hứa Thịnh bình tĩnh đặt chén canh xuống, ngón tay đặt trên thành chén, một lúc lâu mới lấy ra: “Cô à, cháu…” Cháu không được.

Cô Thiệu Trạm thật sự buồn phiền vì thành tích con trai mình. Thành tích Bằng Vũ nhà cô vẫn luôn không tốt lắm, có thể thi được hạng nhất, với lại bây giờ ổn định ở top 50 đều là nhờ Thiệu Trạm dạy kèm và sách tài liệu ôn tập hắn để lại. Bây giờ thành tích bị tụt, mấy đêm liền cô Thiệu Trạm đều không ngủ được: “Điều kiện nhà chúng ta cháu cũng biết đó, mời gia sư thì quá tốn kém.”

Hứa Thịnh: “…”

Nửa câu sau “không được” cậu không thể nói ra.

Cô Thiệu Trạm khẽ thở dài: “Hiếm khi cháu đến đây một chuyến, hôm nay dành buổi chiều dạy Bằng Vũ được không?”

Hứa Thịnh trốn ra ban công nhà cô Thiệu Trạm gửi tin nhắn cho hắn.

Suy nghĩ bây giờ của cậu rất hỗn loạn, vừa mới gõ được nửa dòng chữ, quay đầu lại nhìn em họ ở đằng sau, em họ đang cúi đầu di chuyển ba lô màu xanh trên sô pha, móc từng quyển sách “tiếng Anh cấp hai”, “sách giải cơ bản cấp hai: môn Văn”, “bài tập nghỉ Đông cấp hai”,… từ trong ba lô ra.

Hứa Thịnh nhìn thấy lông tơ dựng đứng lên, một phút tâm hồn hoang mang “tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi phải làm gì” bỗng nhiên sinh ra.

Hứa Thịnh: Một tin tốt với một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước.

Thiệu Trạm vừa mới nghe điện thoại của Hứa Nhã Bình, lần này Hứa Nhã Bình không chờ con trai xuống nước với bà, thế là chủ động trước: “Ăn cơm chưa?”

Thiệu Trạm: “Đang ăn ạ.”

Hứa Nhã Bình đang lựa lời, bên kia lại lạnh lùng nói: “Mẹ còn có việc gì sao?”

Hứa Nhã Bình: “…”

Bản thân Thiệu Trạm cảm thấy đối đáp rất thản nhiên, rất lễ phép, hoàn toàn không biết Hứa Nhã Bình trượt tay làm đổ một ly cà phê trong phòng nước.

“Quản lý Hứa sao thế?” Sau khi cúp điện thoại, bên cạnh có nhân viên hỏi.

“Không có gì.” Hứa Nhã Bình luống cuống lau sạch nước cà phê đổ ra, ngừng lại một chút hỏi ngược lại, “Con… con nhà cô bình thường có giận dỗi với cô không?”

“Có chứ, sao lại không?” Nhân viên bắt đầu giao lưu kinh nghiệm dạy con, “Đặc biệt là con trai đến thời kỳ nổi loạn, không quản nổi…”

“Hứa Thịnh” trong thời kỳ nổi loạn trả lời: Cái gì?

Tin tốt, tin xấu gì?

Hứa Thịnh: Tin tốt là canh gà nhà cô cậu nấu rất ngon.

Hứa Thịnh: Tin xấu là cậu tiêu rồi.

S:?

S: Nói rõ.

Hứa Thịnh: Cô cậu bảo cậu ở lại dày kèm cho em họ cậu, cậu nói với mẹ tôi một tiếng, nói là muốn đến nhà bạn chơi, sau đó tranh thủ thời gian đến đây đi.

S: …

Hứa Thịnh thông báo cho Thiệu Trạm xong, gõ cửa phòng ngủ, cậu đẩy cửa bước vào, phát hiện Trương Bằng Vũ đã sắp xếp bài tập các môn xong rồi, tư thế ngồi ngay ngắn trước bàn gỗ chờ anh họ dạy kèm.

Khoảng thời gian trước khi học cấp hai, em họ từng tiếp xúc với Thiệu Trạm một tháng, hai người không trò chuyện nhiều, anh họ ngồi một bên, Trương Bằng Vũ không dám thở mạnh. Cậu còn nhớ lúc đó Thiệu Trạm ngồi đối diện mình.

Trương Bằng Vũ chưa từng nói với người khác rằng mình từng nhìn thấy dáng vẻ Thiệu Trạm đánh nhau. Hai ngôi trường cách nhau khá gần, lúc cậu tan học đi ngang qua con hẻm gần trường cấp hai kế bên, đúng lúc gặp phải hắn bước từ trong hẻm ra, khóe miệng có vết thương, vẻ mặt hung ác bừng bừng, người bị hắn hất ra ngoài ngồi phịch xuống đất, sau đó hắn từ từ ngồi xuống dưới ánh đèn đường: “Cút.”

Giọng điệu Thiệu Trạm nói khi dạy kèm so với khi nói chữ “cút” kia không có gì khác biệt, chỉ là nội dung đổi thành “sai rồi”, “sửa” hoặc là “câu tiếp theo”.

Hứa Thịnh chưa bao giờ dạy kèm cho người khác, nhưng mà nói thế nào cũng là người được Thiệu Trạm dạy kèm. Lúc kiểm tra tháng lần đầu tiên, khi đó Thiệu Trạm dạy kèm không có một chút nhân tính. Cậu điều chỉnh tâm trạng xong, làm bộ bắt đầu bắt chước Thiệu Trạm: “Em đặt sách xuống trước đi, không cần đọc gấp, chúng ta nói cách học đã, chuyện này rất quan trong.”

Cậu làm được, có thể ổn định.

Vấn đề không lớn.

Đối diện chỉ là một học sinh cấp hai, có lẽ cậu không giỏi nội dung cấp ba nhưng nội dung cấp hai cậu còn không biết sao?

Năm đó nói thế nào thì cậu cũng là… tám chín phần dựa vào thực lực của mình mà thi đậu vào Lâm Giang.

Trương Bằng Vũ ngẩn người để sách xuống: “Dạ.”

Hứa Thịnh dựa vào ghế, ngón tay gõ trên mặt bàn, còn trông rất ra dáng, âm cuối kéo dài hỏi: “Có biết quy tắc độ sâu không?”

Trương Bằng Vũ: “Không biết ạ, quy tắc độ sâu là gì ạ?”

Hứa Thịnh đọc lại lý thuyết “tập trung một môn” mà lúc đầu Thiệu Trạm nói với cậu, thực ra lý thuyết không quan trọng, quan trọng là kéo dài thời gian, đồng thời thể hiện tính chuyên nghiệp của mình.

Chiêu này có hiệu quả rất nhanh, quả nhiên em họ lập tức nhập tâm vào trong việc dạy kèm: “Em hiểu rồi, vậy chúng ta bắt đầu học một môn trước, học môn nào ạ?”

Hứa Thịnh nghĩ đến “điểm thiên phú” hiện tại của mình đang ở môn nào, thận trọng nói: “Môn Toán đi.”

Cậu bắt trước Thiệu Trạm thực ra không giống chút nào, chân đạp trên mép ghế, co cái chân dài lên, vô cùng thảnh thơi cầm bút mực màu đen kẹp giữa ngón tay.

“Nhưng mà lần này em thi môn Hóa tệ nhất.” Trương Bằng Vũ bỗng dưng cảm thấy anh họ của mình hôm nay vô cùng gần gũi, cậu gãi đầu nói, “Em muốn học kèm môn Hóa.”

Tình huống vượt qua phạm vi kiểm soát, trên gương mặt không chút gợn sóng của Hứa Thịnh xuất hiện một khe nứt.

“Không thể học kèm môn Hóa trước sao ạ?”

Hứa Thịnh dũng cảm giành được bốn mươi điểm kiểm tra tại lớp của môn hóa trước đây không lâu, cắn răng: “… Được.”

Trước khi thi cấp ba, Hứa Thịnh liều mạng học một khoảng thời gian, tuy một năm hơn này có hơi xao nhãng nhưng đề cấp hai không đến mức xem không hiểu, chỉ là lâu rồi không đụng đến, ký ức có hơi mơ hồ.

Cậu lướt sơ qua sách giáo khoa, chắc nhớ lại một chút, vừa nhớ vừa giảng.

Một người dám giảng một người dám nghe.

Đề đầu tiên em họ muốn nghe là một câu hói thí nghiệm.

Khoảnh khắc Hứa Thịnh nhìn thấy câu hỏi, trong đầu hiện lên suy nghĩ giống hệt với suy nghĩ của em họ: Câu này làm thế nào?

Cậu nhìn câu hỏi mấy lần, vơ vét kiến thức trong trí nhớ, mổ xẻ điều kiện câu hỏi trước: “Nguyên tố cấu thành vật chất có thể chia làm hai loại, nguyên tố kim loại với nguyên tố phi kim loại.”

Hứa Thịnh dựa vào trí nhớ sứt mẻ của mình nói xong, lật sách giáo khoa trong tay, sau đó nhìn thoáng qua sách giáo khoa viết “nguyên tố cấu thành vật chất có thể chia làm ba loại”.

“…”

Đệt, ba loại sao?

Thế là Hứa Thịnh đang giảng đề được một nửa chỉ có thể ngừng lại, tạm thời quay lại khái niệm: “Vừa rồi anh nói sai.”

Em họ ghi nhớ hai loại nguyên tố vào lòng, nghe thế ngẩng đầu: “Dạ?”

Hứa Thịnh: “Anh muốn kiểm tra em, nhưng em không có sửa lại lỗi sai của anh, chứng tỏ em vẫn chưa nhớ rõ khái niệm này, không phải hai loại mà là ba loại, còn có một loại là nguyên tố khí hiếm.”

Hứa Thịnh: “Học tập không thể chỉ biết bị động tiếp thu, bản thân cũng phải học suy nghĩ.”

Không sợ học sinh ngu không có văn hóa.

Chỉ sợ học sinh ngu có khí thế.

Hứa Thịnh giảng bài có phong cách rất rõ, chỉ là logic vô cùng hỗn loạn, dù sao rất có thể đang giảng thì có rất nhiều khái niệm cũng là nửa đường mới nhớ ra: “Cho nên câu này giải như vậy, nghe có hiểu không?”

Em họ thành thật trả lời: “Không… không hiểu lắm ạ.”

So với việc giảng bài thì Hứa Thịnh giỏi làm xáo trộn lý trí của người khác hơn. Một chân của cậu vẫn đang co lên, cổ tay không dùng sức chống lên đầu gối: “Nghe không hiểu cũng rất bình thường, chứng tỏ trình độ của em vẫn chưa theo kịp anh.”

Em họ bị cậu nói mà tự thấy xấu hổ mấy phần.

Trong lòng em họ thầm nói, quả nhiên anh họ rất giỏi.

Trước đây anh họ giảng bài cho cậu thì cậu vẫn có thể hiểu được, không ngờ bây giờ đã nâng cấp đến trình độ này!

Em họ: “Vậy… vậy phải làm sao đây ạ?”

“Thực tiễn ra kết quả chính xác.” Hứa Thịnh chọn một đề chương một còn trống ở trong sách bài tập môn Hóa trên bàn, đặt lên bàn đẩy qua, thuận tiện buông tay ra, cây bút đen cầm giữa ngón tay rơi xuống, “Làm đề thi này.”

Thiệu Trạm ném đề thi qua để kéo dài thời gian.

Một tay Hứa Thịnh mở khóa điện thoại, giấu điện thoại bên dưới gõ chữ.

– Đến chưa?

– Còn dạy nữa thì tôi bị lộ mất.

Thiệu Trạm bước xuống xe buýt, đi vào trạm tàu điện.

– Còn một tiếng nữa.

– …

– Bạn trai, chống đỡ thêm một lát.

Hứa Thịnh cảm thấy trời đất mờ mịt.

– Bạn trai cậu có lẽ sắp không chống đỡ được nữa.

Một tiếng đồng hồ, em họ chỉ tốn hơn nửa tiếng để làm đề mẫu môn Hóa.

Đang lúc làm bài, Hứa Thịnh nhớ ra Trương Bằng Vũ nói lần này thi môn Hóa không tốt: “Lần này thi được bao nhiêu điểm?”

Em học: “Đề 100 điểm, thi được 70 ạ.”

Chẳng phải thi rất tốt à, ít ra trên trung bình.

Em họ: “Bình thường em đều thi được 80 điểm.”

Được thôi.

Hứa Thịnh chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, sau đó lén lút chơi hai ván game, trong điện thoại Thiệu Trạm không có game điện thoại cấu hình lớn, Hứa Thịnh chỉ tìm thấy một game chơi bài của hệ thống.

Trải nghiệm làm giáo viên dạy kèm tại nhà cho người khác rất mới lạ, dù sao cũng là lần đầu tiên nghiêm túc giảng nhiều thứ cho người ta. Lúc em học đặt bút xuống nói “làm xong rồi ạ” với cậu, không biết cậu lấy đâu ra tự tin muốn nghiệm thu thành quả lao động…

Hứa Thịnh: “Làm xong rồi thì đem đến đây, anh chấm cho em.”

Con người thường có một loại tâm lý muốn xem thành quả xứng đáng với sức lao động mà mình bỏ ra, dưới dự điều khiển của tâm lý này, khiến Hứa Thịnh hơi nảy sinh mong đợi với bài thi trong tay.

Hứa Thịnh đối chiếu với quyển sách đáp án, bắt đầu chấm bài thi một mình.

Câu một… sai.

Câu hai… cũng sai.

Chấm hết bài, số lần Hứa Thịnh đánh “x” nhiều hơn số lần đánh dấu móc.

Cuối cùng lúc tính tổng điểm, Hứa Thịnh không muốn tin trong nửa tiếng cậu dạy kèm, em họ đã đạt được một thành tựu ngạc nhiên… Thành tích môn Hóa của em họ tụt xuống nhanh chóng, nếu như đổi thành đồ thị thì đó chính là một đồ thị nhảy vách núi cực kỳ có sức đánh vào thị giác.

Tên thí sinh: Trương Bằng Vũ.

Điểm thi: 48 điểm.

“…”

Vô số dấu chấm hỏi xuất hiện trước mặt Hứa Thịnh, đồng thời một câu nói quanh quẩn bên tai cậu, câu nói này chính là câu mà em họ nói trước đó:

“Lần này em thi không tốt, chỉ được 70 điểm, bình thường em đều thi được 80 điểm.”

Cùng lúc này, điện thoại rung lên mấy cái.

S: Tôi đến rồi.