Chuyện Người Vợ Kế

Chương 5



23

[Cục cưng, công ty đột nhiên sắp xếp cho anh đi công tác, phải một tuần mới về được, em tự chăm sóc bản thân cho tốt.]

"Nhóc Tề, con sao vậy, sao con không ăn đi?"

Hạ Đường Tề nhìn tin nhắn trên màn hình, cậu khựng lại chút, sau đó tiện tay đặt điện thoại lên bàn.

"Không có gì, chỉ là tin nhắn thôi ạ."

"Con mau ăn thử sủi cảo dì mới gói xem có ngon không..." Bà Bạc chưa nói dứt câu đã dùng đũa gõ vào chén của Bạc Tu Tề, "Con là ma đói hả? Cứ ăn ăn ăn như chết đói vậy, giành luôn phần của nhóc Tề rồi!"

"Con. . . . . ." Bạc Tu Tề nhìn đĩa sủi cảo đầy ụ trên bàn, trợn tròn mắt, "Con ăn nhiều chỗ nào, mẹ đừng phân biệt đối xử quá vậy chứ, con là được mẹ nhặt về nuôi đúng không."

"Nếu thật sự là nhặt về nuôi thì nhặt ở đâu giờ mẹ đi vứt ngay ở đó." Bà Bạc lấy một cái đĩa sạch, chọn ra những cục sủi cảo đẹp nhất, đặt trước mặt Hạ Đường Tề, sau đó gắp hết mớ sủi cảo gói hỏng vào bát Bạc Tu Tề "Nhóc Tề, con ăn mấy cái này đi nha..."

"Còn con thì ăn cái mớ này hả mẹ?"

Bà Bạc trừng mắt nhìn anh, Bạc Tu Tề bị nhìn đến cứng họng, hít một hơi thật sâu.

Hạ Đường Tề bị hai mẹ con nhà này chọc cười đến thoải mái, cậu có hơi thèm ăn nên bắt đầu động đũa nếm thử.

Bạc Tu Tề nhìn cậu cuối cùng cũng chịu ăn cơm đàng hoàng, vừa chọc chọc mớ sủi cảo vỡ nát trong bát, vừa nháy nháy mắt với mẹ mình.

Chịu ăn là tốt rồi, không thể đói bụng được.

24

Ăn cơm xong, Bạc Tu Tề thấy Hạ Đường Tề ngồi trên sô pha lạch tạch bấm điện thoại.

"Cậu làm gì đó?"Hạ Đường Tề không ngẩng đầu lên, chỉ nói "Gã ta nói sẽ đi công tác một tuần..."

"Đi công tác?" Bạc Tu Tề chưa kịp trả lời thì Hạ Đường Tề đã đứng dậy, đi lại chỗ cửa sổ.

"Alo, Tiểu Dương đó à."Bạc Tu Tề đứng nghe Hạ Đường Tề nói chuyện.

"Cảm ơn em đã giúp anh mang đồ đến văn phòng chia cho mọi người nha."

"Anh dâu khách sáo quá đi thôi, anh lúc nào cũng hào phóng như vậy làm tụi em ngại chết đi được." Đầu dây bên kia là một omega hoạt bát, nói chuyện rất nhiệt tình "Mấy chuyện thế này tụi em đều hiểu hết mà, tổ trưởng Tịch cũng đặc biệt xin nghỉ phép rồi, anh dâu không cần gọi điện cho tụi em đâu ạ, tụi em sợ quấy rầy tới hai người đó, chúc hai anh sớm sinh quý tử nha."

Lời nói dối của Tịch Đương Điệt lập tức bị vạch trần, mà bản thân gã ta cũng chẳng hề hay biết. Mỗi lần gã xin nghỉ phép, Hạ Đường Tề đều âm thầm giúp gã duy trì mối quan hệ tốt với đồng nghiệp. Gã còn ảo tưởng là mình quyến rũ tới mức cả omega trẻ tuổi trong công ty cũng yêu thích ngưỡng mộ mình, nhưng gã nào có biết, được như vậy là nhờ tài ngoại giao của Hạ Đường Tề.

"Gã ta xin nghỉ phép và nói với cậu là mình đi công tác hả?" Bạc Tu Tề không biết nên nói Hạ Đường Tề quá ngốc hay quá tự tin nữa "Nếu đi bắt gian ngay bây giờ thì có khi vừa lúc làm gã tắt nứng được đấy."

" Gã không ngu đâu."Hạ Đường Tề nhíu mày khi nghe Bạc Tu Tề nói tục, hiếm lắm mới thấy Bạc Tu Tề cay nghiệt như vậy, cậu không quen lắm.

"Gã ta trước giờ vốn xem thường omega, lại còn nghĩ bản thân là alpha thiên chi kiêu tử*, nghĩ mình vượt trội hơn người, thái độ rất trịch thượng phách lối."

*Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.

Tịch Đương Điệt che giấu bản chất cặn bã của mình rất giỏi, gã cố gắng tỏ ra nhã nhặn, lịch thiệp theo đúng chuẩn dân tri thức, quả thật chính Hạ Đường Tề cũng bị gã che mắt qua mặt, tưởng rằng gã là người thực sự dịu dàng.

Tuy nhiên, sự khinh miệt trong tiềm thức thì không cách nào thay đổi được, trước kia Hạ Đường Tề cũng cố gắng thông cảm mà sống hòa hợp với gã, nhưng khi phát hiện mình bị phản bội, muốn cậu chịu đựng tiếp hả, không có đâu.

Hạ Đường Tề tắt điện thoại, nhấp một ngụm trà rồi nhẹ giọng nói.

"Tôi sẽ đi thành phố Z một chuyến ."Đó là quê của Tịch Đương Điệt.

25

"Đường gì mà xấu khiếp thế này... xóc chết ông đây rồi. "

Bạc Tu Tề hùng hổ nhảy xuống xe ba gác, bị Hạ Đường Tề quở.

"Tôi cũng không bắt anh đi theo. "

Hạ Đường Tề vốn dĩ chỉ muốn một mình về quê của Tịch Đương Điệt, nhưng Bạc Tu Tề cứ nhất quyết đòi đi theo, cậu không đồng ý thì anh lại làm loạn lên.

Nếu không để Bạc Tu Tề đi theo thì anh sẽ không cho cậu nghỉ phép, rồi còn đánh vắng trừ lương, đúng là quan lớn ỷ thế hiếp người.

"Cậu thì đi được còn tôi lại không được à, bộ cậu bỏ tiền ra thầu con đường này hả?" Bạc Tu Tề vừa xách ba lô vừa lẩm bẩm, nhưng vẫn hỏi: "Đến nơi chưa? Đừng nói lát nữa còn phải đi xe bò đó nha"

Hạ Đường Tề nhìn định vị, gật đầu: "Đúng là thôn này rồi. "

"Không phải gã nói gia đình không còn ai à, sao cậu vẫn đi chuyến này vậy?"

Tịch Đương Điệt từng kể rằng cha mẹ gã đều là giáo viên trong thôn, vì cứu học sinh bị rơi xuống sông mà chết đuối. Gã nhờ họ hàng giúp đỡ để học tiếp nên mới được như bây giờ.

Hạ Đường Tề nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Bạc Tu Tề, suýt nữa thì bật cười. Giờ cậu mới phát hiện là gần đây đầu óc của Bạc Tu Tề không được linh hoạt lắm.

"Tôi cũng đâu có ngờ là toàn bộ lòng tin của tôi đối với Tịch Đương Điệt đều bay biến sạch sẽ như thế này đâu. Tính ra thì anh cũng tin lời gã nói ghê đấy chứ."

"Tôi làm gì có..."

"Ừ, anh đâu có " Hạ Đường Tề xua xua tay, những chuyện gần đây cũng ảnh hưởng ít nhiều đến tâm trạng của cậu, thành ra lời nói của cậu lúc nào cũng mang theo gai nhọn, " Anh muốn đánh gã một trận, gã vào bệnh viện còn anh thì vào cục cảnh sát... Bạc tổng à, anh ra khỏi nhà mà quên mang theo bộ não thông minh của mình à, chừng nào thì mới tìm não về được hả? "

"Tôi, thôi bỏ đi, không cãi với cậu ..." Bạc Tu Tề nhìn Hạ Đường Tề đứng dưới nắng mồ hôi chảy ròng ròng thì giật lấy đồ đạc của cậu "Cậu thông minh như vậy thì mau dẫn đường đi, đừng đứng đây nói xàm với tôi nữa "

Đúng thật là gần đây anh có hơi lỗ mãng, chỉ là do Hạ Đường Tề bị ức hiếp.Cho nên anh mới mất lý trí như vậy.

26

Tịch Đương Điệt không bao giờ nhắc đến địa chỉ của quê gã, nhưng như vậy không có nghĩa là Hạ Đường Tề không tra ra được.

Với các mối quan hệ xã hội liên quan đến cha mẹ gã thì việc tra ra hộ khẩu không phải là việc khó.

Giữa người với người đều có khúc mắc, Hạ Đường Tề không nói ra thì không có nghĩa là nó không tồn tại.

Tịch Đương Điệt kết hôn với cậu thì chính gã đang trèo cao rồi.

Chẳng qua là nghĩ đến lòng tự trọng và thể diện của Tịch Đương Điệt, Hạ Đường Tề trước giờ chưa bao giờ lên mặt với gã. Cậu vốn cho rằng khi tiến tới hôn nhân thì hai người nên bình đẳng không phân biệt gia cảnh, nhưng hiện tại xem ra cậu quá ngây thơ rồi.

Chính sự buông lỏng của cậu đã khiến Tịch Đương Điệt tưởng bở gã là nhân vật trung tâm.

"Số 257, 257... Số 257 ở phía sau chỗ đó."

Bạc Tu Tề đếm từng số nhà một, cuối cùng cũng tìm được cửa vào căn nhà tranh nhà họ Tịch.

"Biết rồi" Hạ Đường Tề kéo Bạc Tu Tề lại "Đừng vội vào, đi mua chút đồ đã."

Bạc Tu Tề khó hiểu: "Còn mua cái gì nữa?"

Không phải đến gây sự sao, còn muốn biếu quà nữa hả?

Hạ Đường Tề chưa bao giờ nghĩ rằng lần đầu tiên cậu tới gặp nhà họ Tịch lại như thế này.

Mua đại vài món thực phẩm chức năng có bao bì bắt mắt ở siêu thị nhỏ trong thôn, coi như đủ lễ, thậm chí còn không nói ra quan hệ thật giữa cậu và Tịch Đương Điệt.

"Chào bác, đây có phải là nhà của Tịch Đương Điệt không ạ?" Hạ Đường Tề tỉnh bơ giới thiệu, "Cháu là đồng nghiệp của Tịch Đương Điệt, vừa hay cháu cũng đến đây công tác, nên anh ấy nhờ cháu đến đây gửi chút đồ ạ."

"Tịch... cái gì mà làm cha ai*?" ông lão khòm lưng phơi ngô trong sân nheo mắt lại, giọng nói xen lẫn khẩu âm địa phương, Hạ Đường Tề phải cố gắng lắm mới hiểu được ông nói gì "Ở đây không có gì cái gì mà Đương Điệt, không biết Đương Điệt gì đó đâu, cháu tìm nhầm nhà rồi."

*Đương Điệt (dang die) đồng âm với làm cha nên lúc đầu mới nghe ba của Tịch Đương Điệt bị nhầm và không hiểu.

"Vậy ạ? Cháu xin lỗi vì đã làm phiền bác ạ."

Hạ Đường Tề đang định rời đi thì bị người phụ nữ chạy từ trong nhà ra chặn lại.

Người phụ nữ chống nạng, một chân hình như bị tật, bà sốt ruột nói nhanh.

"Đúng rồi đúng rồi, các cháu tìm Tịch Đương Điệt đúng không, nó là con trai nhà bác. Ba nó à, ông quên rồi hả, Trụ Tử nó vào thành phố có đổi tên lại rồi, gọi là cái gì, cái gì mà Đương...Điệt."

"Thằng nhóc này láo thật, có còn coi tôi là cha nó không hả? Đúng là tạo phản rồi."

"Đừng có la hét trước mặt đồng nghiệp của Trụ Tử, sẽ làm bẽ mặt con nó. " Mẹ của Tịch Đương Điệt là một beta, bà bối rối xoa xoa tay lên chiếc tạp dề xám đen.

"Các cháu đã đến tận đây rồi, vất vả rồi. Vào uống chút nước đi, Trụ Tử nhà bác vẫn ổn chứ?"

Hạ Đường Tề nhìn khuôn mặt rám nắng đầy nếp nhăn của người phụ nữ, không nói nên lời.

Gã họ Tịch kia cũng thật hiếu thảo quá, giờ cậu mới nhìn rõ đấy.

27

Cha mẹ của Tịch Đương Điệt là người chất phác, Hạ Đường Tề nói gì thì tin nấy, trong mắt họ đều tràn ngập sự quan tâm đối với con trai mình.

Tịch Đương Điệt đã năm sáu năm chưa về, lâu lâu mới gọi được một hai cuộc điện thoại, 2 người họ bị bỏ lại ở quê, hoàn toàn không liên lạc được với con trai.

Họ không biết gì về Internet, cũng không biết đến điện thoại thông minh, nên chỉ dùng cái điện thoại bàn màu đỏ trong nhà.

Cha của Tịch Đương Điệt bị gù lưng, từ trẻ đến già, đời người trôi qua gần hết nhưng nơi xa nhất ông từng đi là thị trấn bên cạnh, tất cả cũng bởi vì Tịch Đương Điệt đậu vào trường trung học trong thị trấn, ông đưa con trai đi học.

Mỗi ngày, ông lo liệu việc đồng áng trên ba sào ruộng, trồng ít rau rồi bán cho gánh rau đầu thôn, chuyện ông tự hào nhất là bản thân mình là beta không tiền đồ lại có thể lấy được vợ, còn sinh cho ông một đứa con trai alpha xuất sắc.

Hạ Đường Tề vừa bưng cái chén bằng đất đựng nước lạnh, vừa nghe hai người lớn tuổi neo đơn này không ngừng nói về niềm tự hào của họ chính là đứa con trai duy nhất này, cậu không khỏi cảm thương.

"Bác ơi, chân bác làm sao vậy?" Hạ Đường Tề nhìn cái nạng gỗ cũ nát, không nhịn được hỏi, "Tịch Đương Điệt hiện tại rất ổn, để anh ta đưa bác đến bệnh viện khám đi ạ. "

"Không cần không cần, như vậy thì phiền phức lắm."

Mẹ của Tịch Đương Điệt hoảng hốt, họ đã quen sống trong cảnh nghèo khổ, sợ nhất là tiêu tiền. Vào thành phố đã tốn tiền, vào bệnh viện trong thành phố còn tốn nhiều tiền hơn nữa.

"Chân của bác là bệnh cũ, do khi còn bé phát sốt mà thành, không cần chữa trị đâu, lúc đó có đến chỗ thầy đồng xin nước bùa uống, là do số bác không tốt, không còn cách nào khác."

Lý lẽ của bà Tịch làm Hạ Đường Tề không hiểu nổi, bà luôn miệng nói mọi thứ đều do số phận, bà không oán trách ai, còn cho rằng bác sĩ cũng không giúp được mình " Bác xem trên TV thấy mấy cái bệnh viện đó đều là đồ ăn cướp tiền, nhất là chữa loại bệnh như của bác... hơn nửa đời người bán mặt cho đất, bán lưng cho trời rồi, cần gì phí nhiều tiền như vậy, phải để dành cho con cháu, sau này chúng nó còn cưới hỏi nữa."

"À ra vậy, là do cháu không suy nghĩ cẩn thận như hai bác..." Hạ Đường Tề đặt cái chén trong tay xuống, lấy điện thoại di động ra xem giờ, "Cháu tới đây còn định dắt cháu trai nhà mình đi mua mấy bộ quần áo. Bác biết đấy, Tịch Đương Điệt dù đã lâu không về nhưng anh ta vẫn quan tâm người nhà lắm ạ."

"Quần áo nào mà chẳng giống nhau, miễn có cái để mặc là được. Nhà anh họ của Trụ Tử có 4 đứa con, thường đem quần áo cũ sang đây cho lắm, dù sao trẻ con cũng lớn nhanh, đừng lãng phí tiền. Cháu bảo nó không cần lo cho tiểu Cương, có Khang Tử ở đây, có thể lo liệu được."

"Tảo Khang là chị dâu phải không ạ."

Hạ Đường Tề cười hỏi, nghe vậy thì Bạc Tu Tề nãy giờ im lặng bắt đầu kích động trong lòng.

"Ai da, Trụ Tử nhà bác từ nhỏ đã được mọi người yêu thích, được rất nhiều nhà giàu đến nhà cầu hôn đấy chứ. Như hàng bán thịt trên trấn đó, mỗi tháng kiếm được tới 10.000 tệ, con gái nhà đó muốn gả cho Trụ Tử nhưng nó có chịu đâu, vì nó quá nặng tình, cứ khăng khăng muốn ở bên Khang Tử, cũng may là sinh được cho nhà họ Tịch một đứa cháu trai. Ngặt nỗi Khang Tử nhất quyết muốn lên thành phố làm việc, bỏ bê chuyện gia đình, thật chẳng ra làm sao! Làm gì có đứa con dâu nào lấy chồng xong lại bỏ thôn đi biệt tăm chứ ..."

Sau khi rời khỏi nhà họ Tịch, Hạ Đường Tề cũng ghé thăm nhà anh họ ở cách vách, nhìn chị dâu lẫn đàn con rụt rè sợ hãi.

Mãi cho đến khi mặt trời lặn, hai người họ mới chuẩn bị trở về.

Từ khi ra khỏi đó, Hạ Đường Tề vẫn im lặng, im lặng đến mức Bạc Tu Tề khó chịu.

"Hạ à, không phải là cậu mềm lòng đó chứ."

Hạ Đường Tề nhìn đoạn ghi âm trong điện thoại, chậm rãi thở dài.

"Tội Tịch Đương Điệt trùng hôn* trốn không thoát đâu, khi về anh giúp tôi liên hệ với luật sư giỏi đi."

*lấy vợ hoặc chồng trong khi đã có vợ hoặc chồng

Lo xa rồi, cậu chưa bao giờ mềm lòng với loại cặn bã.

28

Quê của Tịch Đương Điệt thật sự quá tồi tàn, 2 người bọn họ thậm chí còn không kiếm được một chỗ ở tử tế, tìm tới tìm lui thì cuối cùng cũng tìm được một nhà nghỉ được coi là sang nhất ở đây.

Đây là đầu tiên Hạ Đường Tề ở một nơi tệ thế này.

Họ lấy phòng tốt nhất nhưng cũng chỉ có 80 tệ một đêm, vừa mở cửa phòng thì bị mùi ẩm mốc sộc lên mũi khiến hai người hắt hơi liên tục.

Trên cửa có chốt cài nhưng lung lay lỏng lẻo, phòng tuy có toilet nhưng lại không có nước nóng, muốn tắm phải đi nhà tắm công cộng.

Hạ Đường Tề ngồi trên ga trải giường ố vàng, ngẩn người nhìn vết mốc trên trần nhà.

Giờ cậu đã hiểu vì sao Tịch Đương Điệt chưa bao giờ nhắc đến quê hương mình, đối với gã, nơi sinh ra và lớn lên này là một sự sỉ nhục.

"Mau mở cửa cho tôi! Nặng chết rồi."

Suy nghĩ của cậu bị tiếng đập cửa cắt đứt, Bạc Tu Tề đang la lớn ngoài cửa.

Hạ Đường Tề đi giày vào rồi lấy chìa khóa trên tủ cạnh giường để mở cửa.

Bạc Tu Tề đã dặn trước khi ra ngoài là phải khóa cửa lại, dù nhìn cái chốt cửa cũng không đảm bảo lắm nhưng có còn hơn không.

"Mau tránh đường" Bạc Tu Tề nhăn nhó xách hai bình nước ấm lớn, vừa nói vừa đi vào nhà vệ sinh, "Tối nay đừng đi tắm, vào lấy khăn lau tạm đi, tôi vừa coi cái nhà tắm công cộng kia rồi, một tấm rèm che cũng không có, ai muốn ra vô sao cũng được, rất không an toàn."

Từ khi vào nhà nghỉ này, Bạc Tu Tề nói nhiều nhất chính là mấy chữ " rất không an toàn".

Đăng ký mà không cần chứng minh thư, rất không an toàn, khóa cửa có vẻ đã hỏng, rất không an toàn, phòng tắm không có rèm che, rất không an toàn.

Nếu không phải giao thông bất tiện, thì Bạc Tu Tề đã lái xe trở về trong đêm luôn rồi.

Bọn họ là cô A quả O, Hạ Đường Tề tạm thời vẫn là người có gia đình, đáng lẽ nên ở riêng để tránh hiềm nghi nhưng Bạc Tu Tề vừa lên lầu nhìn tình hình thì liền lập tức đổi từ hai phòng đơn thành một phòng đôi, còn bị chủ nhà nghỉ chê là keo kiệt không dám chi tiền.

Nhưng Bạc Tu Tề không thèm quan tâm, anh chỉ cáu kỉnh: "Thà sống trong cùng một phòng cho an toàn còn hơn là ở riêng mà cậu bị bán đi lúc nào tôi cũng không biết, cái nơi quỷ quái gì thế này, rất không an toàn."

Hạ Đường Tề đổ nước ấm vào chậu mới mua rồi dùng xà phòng rửa ráy sơ qua.

Cậu bị sặc vì mùi của loại xà phòng kém chất lượng này, thốt lên: "Giờ thì tôi hiểu sao mà Tịch Đương Điệt luôn muốn thoát khỏi chỗ này rồi."

"Tôi lạy cậu luôn đó Hạ tổ tông à, ngài làm ơn đừng có hiểu nữa được không." Bạc Tu Tề vừa nghe là tay chân run rẩy vì sợ Hạ Đường Tề lại mất trí rồi tiếp tục phạm sai lầm "Đúng là cái tên khốn họ Tịch kia xuất thân từ quê hương khó khổ, chân lấm tay bùn, làm lụng vất vả, nhưng đó đâu phải là cái cớ cho gã chối bỏ cội nguồn của mình... Gã khinh thường nơi này, chê quê hương mình lạc hậu, nhưng lại nghiễm nhiên tiêu tiền cha mẹ, lừa tiền lừa tình, có con rồi còn lên thành phố kiếm vợ, nếu gã mà không phải một tên bạch nhãn lang tâm địa sắt đá ấy hả thì coi chừng Trần Thế Mỹ* đội mồ dậy xé xác gã đấy!"

*Trần Thế Mỹ là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. (Xuất thân và cái nết như một khuôn đúc Tịch Đương Điệt nên tác giả mới đem ra nói, kiểu như là nếu Tịch Đương Điệt mà tử tế thì không hợp ý chủ môn phái Trần Thế Mỹ nên ổng sẽ sống dậy để dạy dỗ)

Bạc tổng vô cùng tức giận.

29

Bạc Tu Tề bận rộn thu dọn đồ đạc nãy giờ, trông anh có hơi vụng về.

Dù sao thì Bạc Tu Tề và cậu giống nhau, đều là lần đầu tiên gặp hoàn cảnh thế này, rất nhiều thứ không quen, nhưng anh vẫn cố gắng sắp xếp để căn phòng nhìn gọn gàng hơn chút.

Hạ Đường Tề cũng không có gì làm, chỉ có thể ngồi một bên nhìn rồi nghe Bạc Tu Tề lải nhải liên tục.

Bạc Tu Tề từ nhỏ đã nhiều chuyện, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng có thể luyên thuyên cả ngày lẫn đêm, tính cách thì thất thường lại ngang ngược, hoàn toàn không phải là alpha trong mộng đâu.

Anh và Tịch Đương Điệt là hai loại người khác nhau.

Tịch Đương Điệt là người dịu dàng chăm sóc người khác, lúc yêu nhau thì lúc nào cũng quan tâm từng li từng tí tới cảm xúc người yêu, bản lĩnh chăm sóc người đúng là không ai qua được gã, cho dù tặng quà sinh nhật cho cậu nếu không là một cái ví thủ công thì cũng phải viết bức thư năm ngàn chữ để biểu đạt tình yêu, làm như thật sự yêu cậu thắm thiết lắm.

Nhưng lời ngon tiếng ngọt như thế thật sự là tình yêu sao?

Hạ Đường Tề chớp chớp mắt nhìn nước chảy xuống mái hiên.

Tất cả đều là giả.

30

Hãy suy nghĩ kỹ xem tại sao cậu lại chọn Tịch Đương Điệt để kết hôn?

Từ thời đại học đến khi đi làm, Hạ Đường Tề không phải chưa từng được alpha nào theo đuổi, chỉ là do cậu không muốn bắt đầu mối quan hệ nào cả thôi, cậu vẫn luôn độc thân và chưa hề nghĩ đến chuyện kết hôn, kéo dài cho tới khi cha mẹ cậu tuổi cao sức yếu, không chống đỡ nổi nữa mà qua đời.

Hạ Đường Tề chỉ còn lại một mình.

Không còn ai trong gia đình nữa và cậu bắt đầu sợ cô đơn.

Lúc này, cậu thông qua người mai mối đi xem mắt và biết được Tịch Đương Điệt.

Alpha này nhiệt tình lại chu đáo, xuất hiện đúng lúc Hạ Đường Tề yếu đuối nhất, khiến cậu có ảo tưởng ý lại gã.

Cậu nghĩ rằng mình muốn lập gia đình để lấp đầy khoảng trống trong lòng.

Hạ Đường Tề thừa nhận rằng cậu không quá yêu alpha này, nhưng kể từ khi kết hôn, cậu luôn trung thành với mối quan hệ này, chủ động vạch ra giới hạn rõ ràng với những người khác.

Cậu dốc hết lòng hết sức cho gia đình nhỏ này, cậu cũng toàn tâm toàn ý muốn gia đình mình hạnh phúc.

Đáng tiếc là cậu vẫn bị phản bội và lừa gạt hết lần này đến lần khác

Hạ Đường Tề nằm trên chiếc giường sắt xập xệ trong nhà nghỉ, lấy tay che mắt, giấu đi những giọt nước mắt.

Vẫn là trách cậu vì cô đơn mà lựa chọn vội vàng kết hôn.

Cậu đúng là một omega thất bại mà.

31

Tảo Khang đang hầm canh móng giò.

Mấy ngày nay anh Trụ Tử làm việc vất vả, phải nấu vài món ngon bồi bổ cho anh ấy.

Hôm nay trời còn tờ mờ sáng cậu ấy đã đi chợ, mua được móng giò rất tươi ngon, canh hầm sôi ùng ục, nước canh màu trắng sữa sóng sánh, chỉ ngửi mùi thôi là bụng đã cồn cào muốn ăn rồi.

"Ba nhỏ ơi, con đói!"

Nhóc con tiểu Cương than đói, chạy loạn quanh bếp.

"Nghe rồi, lát nữa ba nhỏ múc cho con một bát, tha hồ mà uống." Tảo Khang dùng đũa chọc chọc, xem thử móng giò đã hầm mềm chưa "Canh còn chưa được đâu, chờ thêm chút nữa, con đi chơi một lát đi... "

Tảo Khang vừa dứt lời đã vội nói thêm: "Đừng làm phiền ba lớn, để cho ba lớn ngủ biết chưa."

Anh Trụ Tử là người có học thức, làm việc đều phải suy nghĩ rất nhiều, cần được nghỉ ngơi nhiều hơn, có cậu ấy làm hết mọi việc nhà là được rồi, dù gì cậu ấy cũng là người thô lỗ, quen rồi nên không sao.

"Con chơi ipad đi. Ba lớn vừa tải cho con mấy trò chơi trong máy, con nhớ cái trò gia đình nhà heo biết nói ngoại ngữ không, mở ra chơi đi."

"Mấy cái đó nói gì con nghe có hiểu đâu, con muốn chơi điện thoại của ba lớn được không ạ?" Tiểu Cương đương nhiên gần gũi với ba ruột của mình, nhóc cũng hoạt bát hơn nhiều "Trong điện thoại của ba lớn có mấy trò con muốn chơi."

Tảo Khang bị nhóc con nháo đòi nên phải đồng ý.

Điện thoại di động của Tịch Đương Điệt đang sạc trong phòng khách. Tảo Khang tuy không mở được điện thoại bằng vân tay nhưng cậu ấy thử mật mã là ngày sinh của Tịch Đương Điệt thì được ngay.

"Ba nhỏ ơi, chú này là ai vậy?"

Tảo Khang sửng sốt nhìn omega xinh đẹp trên màn hình chờ điện thoại, rồi nhớ tới người đi đường hôm nọ đã nhắc mình cẩn thận.

"Ba...ba cũng không biết nữa."

32

"Bạc tổng, chiều nay tôi xin nghỉ phép nhé."

Chưa hết giờ nghỉ trưa thì Hạ Đường Tề tới văn phòng của Bạc Tu Tề.

Kể từ khi từ quê Tịch Đương Điệt trở về, Hạ Đường Tề vẫn đi làm ở công ty và không hề nghỉ phép. Thoạt nhìn như mọi thứ có vẻ bình thường nhưng Bạc Tu Tề lại lo lắng bất an.

"Xin nghỉ phép? Cậu lại định đi đâu?" Bạc Tu Tề lập tức đặt tài liệu trong tay xuống, không hề có giọng điệu đùa cợt thường ngày "Tôi đi cùng cậu."

"Tôi chỉ muốn quay về thu dọn một chút..."

"Thu dọn một chút?" Bạc Tu Tề nhíu chặt mày, "Cậu có nhà riêng bên ngoài sao? Dọn ra ngoài có chỗ ở không? Có muốn tôi giúp liên hệ tìm chỗ ở không?"

"Bạc tổng, hình như anh hiểu lầm rồi."

Hạ Đường Tề mỉm cười.

"Tôi quay về là để dọn rác—đem vứt."

Rác thì nên đổ vào bãi rác, không phải sao?

33

Hôm nay sau khi tan làm, Tịch Đương Điệt mua một bó hoa.

Tính tới hôm nay thì gã đã không gặp hay liên lạc gì với Hạ Đường Tề được 10 ngày rồi.

Mặc dù mấy ngày nay gã ở chung với Tảo Khang không có ai làm phiền thì rất tốt nhưng khi tỉnh táo lại thì gã vẫn rất lo lắng.

Hạ Đường Tề vốn là một omega luôn được chiều chuộng, tâm tư rất nhỏ nhen, lâu như vậy không có lấy một cuộc gọi hay tin nhắn, cũng không biết là đã giận dỗi tới mức nào rồi.

Cho nên, omega mà đọc rộng biết nhiều quá cũng không tốt, tính tình kiêu căng, lại không hiểu chuyện gì hết.

Tịch Đương Điệt ôm bó hoa được gói đẹp đẽ, khuôn mặt nở nụ cười ân cần dịu dàng, ai mà ngờ được gã có những suy nghĩ như vậy.

Gã nhập vân tay mở khóa, vừa vào nhà thì nhìn thấy Hạ Đường Tề đứng giữa phòng khách, người mà gã đã nhiều ngày không gặp.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Tịch Đương Điệt dường như thấy ý cười khó hiểu thoáng qua trên mặt Hạ Đường Tề.

Tịch Đương Điệt nghe cậu nói ---"À đúng rồi, còn có khóa nữa."