Cả ngày tâm trạng tôi đều rất tốt, không có chút trầm tư nào. Ở thị trấn đang có lễ hội mùa thu. Đâu đâu cũng treo đèn kết hoa, bán đồ lưu niệm.
Tôi hào hứng nhảy hết chỗ này tới chỗ kia, giới thiệu hết món này tới món nọ... Chúng tôi dạo quanh khu chợ, kết quả là từ lúc ra về bụng lại no căng.
Thế là đành leo lên bức tường gạch cũ kỹ đổ nát ở cuối chợ, ngắm nắng ngắm mây huyên thuyên chuyện trò...
Dương chính là người kể chuyện thực thụ... Tôi nghĩ vậy. Cậu ấy vẫn mang cho tôi những câu chuyện thú vị, mà tôi nghĩ chúng là những khung hình đẹp nhất nhất mà bản thân từng nghe qua...
Cậu ấy cho tôi xem những bức ảnh cậu ấy chụp trên những chặng đường cậu ấy qua... Rồi cậu ấy kể những câu chuyện thường nhật trên chuyến tàu ngăn đôi thị trấn... Tôi ngồi trên bức tường gạch cũ kỹ rêu đóng mốc meo đong đưa chân. Nghe Dương kể chuyện, trong lòng lại thầm thắc mắc không biết câu chuyện là thật hay tự cậu nghĩ ra... Nhưng dám cá là trông chúng đẹp lắm.
Đẹp từ những cây đèn màu vàng lung linhbbé nhỏ trong công viên, người ta thắp, trông xa như những cây mộ hoa trong Maleficent, cho tới cánh cổng màu đỏ, nhà ai, đầy hoa giấy rủ xuống, buồn buồn... Những chuyện như thế, thực tình là tôi cũng không biết, Dương có ba xạo hay không... Nhưng nó đẹp, và tôi thích nghe, và Dương thích kể. Vậy là đủ. Cũng không cần những câu chuyện quá ư thật thà.
Chúng tôi hợp nhau như những mảnh ghép vừa khớp trong bộ đồ chơi ghép hình vậy.
- "Tớ hi vọng lúc nào tớ khỏi bệnh, sẽ được cùng cậu đi du lịch khắp nơi- Dương cười, đong đưa chân trên bức tường gạch, ngây ngô, vẽ ra những giấc mơ thơ trẻ...
Nơi chỉ có hai chúng tôi, ở đó...
- Cậu sẽ khỏi bệnh thôi, tớ tin là như thế... - Tôi quay đầu sờ lên tóc cậu ấy.Tôi muốn ghi nhớ dáng vẻ của Dương lúc này, sợ là sau này không thể nhìn thấy cậu ấy nữa. Sau này lúc cậu ấy khỏe mạnh, tôi cũng không thể nhìn thấy nữa.
Dương xoa đầu tôi, nụ cười tàn đi như phù dung cuối ngày. Lồng ngực cậu ấy nhấp nhô kịch liệt. Hình như là lại khó thở...
- Cậu có sao không?
- Tớ không sao- Dương cười chìa tay ra - Chúng ta về nhà nhé.
Tôi gật đầu, leo xuống khỏi bức tường gạch, loang lổ. Váy trắng lấm lem đất đỏ. Dương nhìn tôi, cười haha, bảo đi chơi một bữa mà ăn mặc diêm dúa, bẩn hết cả rồi này.
- Chứ, chẳng lẽ xuề xòa như cậu ấy.
Tôi lại cười to, Dương nắm tay tôi đi qua ba con phố. Tôi cúi đầu nhìn mũi giày hoa, theo sau bước chân cậu ấy.
Nắng trải dài trên tường, nhảy nhót trên đường nhựa, tràn vào lòng bàn tay...
Không dưng tôi lại nhớ câu chuyện mà chú gác ghi kể về cậu bé lặn lội từ phương xa đi tìm vầng dương cho riêng mình... Tôi hỏi Dương, tại sao cậu lại phải đi tìm vầng dương ở nơi xa xôi như thế? Nhưng cậu ấy chẳng trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn về cuối đường chân trời ửng đỏ...
- vì tớ không nhìn thấy vầng dương...
Tôi thấy lạ.
Đối với người bình thường, chẳng phải ngủ 1 giấc tỉnh dậy là có thể thấy được vầng dương rồi hay sao?
Tại sao còn phải đi tìm chứ!
...****************...
Cả ngày ra ngoài cười đùa vui vẻ, tới lúc ra về tôi mới nhớ ra là hôm nay mình đã quên uống thuốc. Có điều, cả ngày tâm trạng đều rất tốt, không có vấn đề gì... Mặc dù cũng hơi sợ sệt nhưng tôi vẫn hi vọng sẽ có kỳ tích xảy ra.
Lúc chúng tôi về tới ngõ, ánh tà dương lặng lẽ tắt ngấm dưới chân tường... Dương không dưng dừng lại bên cánh cổng có giàn hoa giấy, ngẩng đầu nhìn rồi cười với tôi:
- Dàn hoa giấy tớ kể đây này...
- Hóa ra là nhà ông Đạo...- Tôi lấm lét nhìn vào trong sân để khẳng định con Mun nhà ông Đạo đã đi ngủ- Sau này muốn ngắm hoa giấy thì nói với tớ một tiếng... tớ dẫn cậu đi... chứ nhà ông Đạo toàn chó không à...
- Tuân lệnh!!!- Dương dơ tay lên trước trán làm bộ nghiêm túc mà nhoẻn miệng cười. Hôm nay mắt cậu ấy vẫn đẹp, da vẫn trắng và cậu ấy vẫn cười hiền. Chúng tôi vừa đi vừa kể chuyện...
Lúc về đến cổng nhà tôi còn nói tối nay sẽ giúp mẹ và Dương nấu ăn... Chẳng ngờ vừa về tới nhà hai mắt đã tối sầm.
Tôi bước hụt 1 bước, cả người chao đảo, ngã chúi về phía trước.
- Lam Anh! Cẩn thận.
Cánh tay phía sau kéo tôi lại vị trí cũ...
Có điều, tôi đã không thể nhìn ra vẻ mặt của cậu ấy nữa rồi.
- Tớ không sao... Tôi gỡ cánh tay Dương ra, nhìn về phía phát ra tiếng động- Hình như mẹ tớ về rồi... Cậu mau đi phụ bà ấy đi... Hôm nay không giúp được cậu rồi...
- ừ...
- À, nhờ cậu bảo mẹ tớ là hôm nay tớ không ăn cơm đâu...
Tôi buông tay Dương, còn cố nở một nụ cười thật tươi để trấn an cậu ấy.