Chuyến Tàu Cuối

Chương 14



Hôm nay trời âm u...

Mưa hắt đều lên cửa sổ. Tôi thu mình, ngồi trong góc phòng, nhìn ra ngoài trời mưa trắng xóa, nghĩ về lời Dương nói ngày hôm qua. Thực ra tôi cũng rất muốn nói với Dương, là bản thân mình thời gian qua cũng đã rất sợ hãi, chỉ là không làm sao vượt qua được cái"tôi" của mình thôi, nên mới không thể nói ra như thế này...

Tôi thu mình lại, thấy, hình như mùa đông đã sắp tràn về rồi. Nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy toàn màu xanh xám. Thế giới dường như mất đi màu sắc, chỉ còn lại đơn sắc trắng đen, tôi thổi thổi vào lòng bàn tay, nghe tiếng Dương gọi ngoài cửa.

Tôi bảo cậu ấy vào đi.

- Hôm nay lạnh quá, tớ làm bánh bí đỏ này...

- Cái tay của cậu làm sao đây? - Tôi nhìn tay, Dương đỏ ửng, chắc vừa rồi rửa tay nước lạnh, nên mới bị như thế. Bố bảo Dương bị lạnh không tốt. Thế mà cậu ấy chẳng nghe. Dương chỉ cười...

Cậu ấy nắm tay tôi, một lát, sau đó rúc vào trong chăn, run cầm cập.



- Lần sau lạnh thì đừng ra ngoài nữa- Tôi cau mày, rất không hài lòng nói với Dương. - Tớ thấy cậu không ổn. Hôm nay cậu đã đi đâu?

- Tớ đi mua nguyên liệu làm bánh, ở chợ, cũng gần thôi mà... - Dương cười nịnh bợ- Thái độ gì đấy, người ta đặc biệt làm bánh tặng cậu, không cảm ơn thì thôi, lại còn mắng người ta.

Tôi nhìn món bánh nóng hổi Dương vừa mang lên... Đĩa men sứ màu trắng, và bánh có màu vàng, rất nổi bật, trong không gian xám xịt, chỉ có hai màu đen trắng này... Dương đưa cho tôi đôi đũa, rồi cậu ấy lại vu vơ kể chuyện về một ngày trời mưa, ngày mẹ cậu ấy rời đi, leo lên một chiếc ô tô màu đỏ sang trọng, và chiếc đèn xe biến mất trong màn mưa xám xịt, mịt mờ... Dương nhớ hôm đó là 1 ngày trời mưa...

Hôm nay cũng là một ngày mưa, tôi nhìn ra cửa sổ, Thấy kính đã mờ do mưa hắt... Ánh đèn màu vàng yếu ớt bên ngoài cố chiếu qua ô cửa mờ nước, giống như những ngôi sao vẫn sáng rỡ trên trời vài những đêm mùa hạ... Nhạt nhòa!

Tôi không hiểu!

Chúng tôi đều chỉ là những đứa trẻ... Sao lại phải gánh chịu nỗi đau từ những sai lầm của người lớn? Tôi nhận ra mình may mắn hơn Dương rất nhiều... Vì chí ít bản thân vẫn còn gia đình để quay về mà yêu thương... Hoặc đơn giản, họ chưa từng đổ những đau thương từ sai lầm của bản thân lên người con cái...

Chỉ là ở chiều ngược lại. Trong 1 phần nghìn giây nào đó. Trong chuỗi ngày lê thê này. Tôi chợt nhận ra, chính bản thân mình mới là kẻ vẫn dồn những đau thương cá nhân này lên người khác... Để rồi rất lâu sau đó, lại chán ghét chính mình nhiều hơn.

- Này Dương... Tớ nắm tay cậu được không? - Tôi rụt rè vươn tay ra, chạm lên 10 đầu ngón tay lạnh ngắt của cậu ấy- Lạnh quá.

- Khụ khụ... tớ không sao!

- Lại ho rồi...



- Tớ mệt quá... Hay mượn chân cậu 1 lát nhé.

Tôi chưa kịp phản ứng, Dương đã nằm xuống rồi. Đã vậy còn giục tôi hát 1 bài. Tôi bảo tôi không biết hát. Nhưng cậu ấy cứ năn nỉ năn nỉ hoài...

- Hát 1 bài thôi nhé!- Tôi mềm lòng bảo.

- Ừ!

- Bài gì?

- Gì cũng được.

Dương quấn lấy chăn, toàn thân run lên nhè nhẹ. Tôi hỏi cậu ấy có cần uống thuốc không. Cậu ấy bảo không. Đằng nào tối bố cậu cũng tiêm cho tớ. Tiêm miết tớ biến thành con nhím rồi đây. Ngay lúc này. Dương bảo. Cậu ấy muốn tỉnh táo để nghe tôi hát.

" Điều gì làm xa cách ta hay vì đoạn đường xa

Nhớ những khi thu về từng chiều qua

Ghé đôi tay chạm lên đôi vai gầy ngỡ như anh còn đây...

Thời gian có đổi thay anh nhìn, mình chào nhau...

Có giúp ta khép lại nhiều thương đau...

Nếu như ta còn nhớ về nhau thì

Hãy cho nhau thêm 1 lần yêu..."

Dương ngủ thiếp đi từ bao giờ không hay. Tôi kéo chăn đắp cho cậu ấy rồi nằm xuống bên cạnh.

Mưa.

Trong phòng tối có 2 đứa trẻ đang ngủ rất say.