Tôi tìm thấy cậu ấy trước căn nhà gỗ màu vàng trên đỉnh con dốc nhìn ra biển. Cậu ấy đứng khuất sau hàng rào trồng đầy hoa đỏ, cánh tay vẫn gầy và nổi lên từng đường gân xanh. Cậu ấy đang cho lũ chó hoang ăn...
- Dương...
Tôi khẽ gọi cậu ấy.
Nắng chiều đổ xuống gương mặt Dương nhạt nhòa. Nụ cười trên môi cậu ấy vẫn rạng rỡ và đẹp đẽ như thường ngày... Cậu ấy chìa tay về phía tôi:
- Lam Anh lại đây, tớ cho Lam Anh xem cái này...
Tôi chậm rãi di chuyển về phía Dương rồi chợt nhận ra phía sau cậu ấy có rất nhiều hoa đỏ. Những bông hoa men theo dây leo mọc cả lên phần nóc phía trên ngôi nhà màu vàng...
Trong lòng bỗng xao động... Tôi gọi Dương bằng giọng nghèn nghẹn lẫn vào tiếng gió biển ngâm nga...
- Dương... tớ có thể ôm cậu chứ?
Cơ thể Dương trong gió biển trở nên ấm áp kỳ lạ. Cậu ấy dịu dàng đặt tay lên tóc tôi, giọng nói trở nên du dương lạ kỳ...
- Tớ biết cậu sẽ chạy đi tìm tớ.
- Này, cậu định thử tớ đấy à?
- Không phải. Chỉ là tớ muốn được cậu tìm ra...
Tôi im lặng. Dương nắm tay tôi. Chúng tôi cùng đi về nhà...
Phải về nhà thôi chứ... Mẹ còn đang đợi chúng tôi ở nhà... Căn bếp ấm áp đầy đủ những món ngon... Phải về thôi! Mẹ chuẩn bị nhiều thứ như vậy, cũng chỉ là muốn nhìn thấy chúng tôi vui cười... Mỗi ngày đều có người đợi về nhà ăn tối như vậy... Ngày nào tớ và mẹ cũng sẽ đợi cậu... Cả bố nữa!
Tôi chẳng biết trước kia Dương đã đơn độc biết bao nhiêu... Tôi càng không biết rốt cuộc cậu có cuộc sống tồi tệ như thế nào...
Chúng tôi chỉ là những đứa trẻ... Những đứa trẻ luôn chạy trốn. Nhưng sâu trong lòng lại muốn có người tìm ra...
Tôi không chắc!
Dương, kể cả có biến mất, trước kia, có khi cũng không có ai đi tìm, càng chẳng có 1 ai đợi cậu ấy về nhà ăn cơm...
Nhưng bây giờ cậu ấy có gia đình tôi rồi. Có tôi. Có bố. Và cả mẹ nữa. Nếu cậu ấy biến mất, mọi người sẽ rất lo lắng và đi tìm. Mỗi ngày sẽ có người đợi cậu ấy về nhà ăn tối. Mỗi ngày đi học sẽ có tôi đi chung. Lúc cúp học sẽ rủ tôi... cúp cùng. Lúc muốn đi chơi, tôi sẽ trở thành hướng dẫn viên du lịch cho cậu ấy... Tôi hy vọng Thế giới của cậu sẽ trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Tôi hy vọng mùa hạ ở vùng biển xa xôi này, đủ sưởi ấm cậu ấy...
- Đang nghĩ gì thế?
- Không có gì.
Tôi vui vẻ nắm tay Dương. Nắng trải dài trên đường nhựa. Chúng tôi cùng đi vào con ngõ nhỏ xinh đẹp. Dương trỏ tay về phía cánh cổng có dàn hoa giấy đỏ, bảo có lần thấy con chó mực nhà ông kia rồi. Nó to lắm. Lúc Dương đi qua nó sủa ầm lên. Còn nhe răng khè khè. Tôi cười xòa, nói hên lúc ấy nó không xổng ra. Nó mà xổng ra được là Dương tập xác định với nó.
Lúc đi qua nhà Phong lại thấy cậu ấy xách theo túi rác ra cổng. Thấy tôi và Dương đi tới, cậu ấy nhìn nhìn 1 hồi rồi hất mặt hỏi Dương:
- Này! Đi đâu mà để cậu ta chạy đi tìm thế?
- ...
- Sau này đừng để cậu ta chạy lung tung nữa.
Phong mang dáng vẻ lạnh nhạt đi vào nhà. Cậu ấy không buồn khóa cổng. Tôi có chút thắc mắc. Nhưng lúc quay đầu lại cũng không còn thấy cậu ấy nữa.
Hoa giấy trên thềm nhà...
Vẫn rơi...
Vẫn rơi...
...
Mẹ đã nấu xong chè ngô. Thấy tôi và Dương cùng về nhà, bà vô cùng vui vẻ.
Mẹ nhìn 2 đứa nhóc 1 cao kều 1 lũn cũn cùng bước vào bếp, không nhịn được mà cười xòa. Chúng tôi giúp mẹ nhắc nồi chè ra.
- Nóng quá!- Dương nhìn tôi xuýt xoa, tay chạm vào tai mà miệng cười khổ sở- Cơ mà thơm ha.
- Cứ khen thừa goyy, đồ mẹ tớ nấu là số 1 đó.
Mẹ ngoảnh sang, nhìn nụ cười nịnh bợ của tôi, nói tôi lại nổi rồi, sau bảo Dương, Dương đến đây rồi, sẽ được ăn thường xuyên. Tôi lấy ra ba cái thìa inox, ngồi xuống bên cạnh Dương.
Thôi, khỏi cần bát đũa. Múc ăn như vậy, chẳng phải vui hơn nhiều hay sao? Cũng chỉ là bột báng, nước cốt dừa quen thuộc thôi... nhưng sao hôm nay chè lại ngon như vậy nhỉ? Có khi lại nhờ không khí ấm áp này...
- Tối mai tớ sẽ làm bánh bí đỏ! -Dương vẫn luôn đưa ra những ý kiến thú vị như thế- Tớ nhờ mẹ cậu chấm điểm thử, rồi sẽ quyết định cứ mỗi sáng thứ bảy và chủ nhật, tớ sẽ phụ mẹ cậu bán. Tặng kèm cả bánh bí đỏ nữa!
- Này, cậu không đi học hả? Sáng thứ bảy còn học đó.
- Tiết đầu là Thể dục mà.
Dương xoa nhẹ đầu tôi. Trong lòng lóe lên vài ý tưởng hay ho.